Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 99






Lạc Anh một thân tây trang ngồi xuống cạnh giường, ngắm nhìn gương mặt lúc say ngủ của cô, nhìn thấy mày cô hơi nhíu lại, khóe mắt cũng đồng thời ửng đỏ, hơn nữa còn có vệt nước mắt, anh liền vươn tay mình chạm lên khóe mắt cô.

Xúc giác của Tịch Ly luôn rất nhạy, cảm thấy mặt mình bị động chạm cô liền giật mình cảnh giác mà mở mắt ra ngay.

Lạc Anh nhìn thấy thân thể cô hơi giật nảy liền đem ngón tay cái thô ráp của mình miết nhẹ lên khóe mắt cô, âm thanh trầm thấp cất tiếng hỏi:

“Em vừa mới khóc sao?”

Tịch Ly có hơi sững người lại sau khi tỉnh táo lại từ một giấc ngủ khá dài rồi đột ngột trông thấy gương mặt tuấn tú của anh, phản ứng cơ thể của cô chậm hơn thường ngày, phải trôi qua gần mười giây mới cất tiếng đáp lại câu hỏi của Lạc Anh: “Không có”. “Vậy là sao mắt em lại đỏ vậy? Nơi này còn có dấu vết của nước mắt đấy?” Anh trượt từ khóe mắt cô xuống tóc mai của cô, phát hiện nó có hơi ươn ướt, nhưng trong phòng có máy lạnh, nhiệt độ cũng không cao cho nên đây không thể nào là mồ hôi được.

Nếu giống như những ngày bình thường khác, cô nhất định sẽ không tiếc lời khen anh thông minh ngay. Nhưng ngay lúc này, cô đột nhiên lại cảm thấy thật chán ghét sự thông minh này của anh, còn có chút cảm thấy khả năng suy đoán nhanh nhạy của anh thật là

phiền phức.

“Không có gì. Em chẳng qua chỉ là quá xúc động vì lúc này mới xem một bộ phim thôi.”

Tịch Ly tươi cười tự nhiên mà đáp lại, nhưng tim cô thật sự đang truyền đến từng trận nhói đau. Cô bây giờ, đột nhiên lại cảm thấy kinh tởm sự quan tâm của anh đối với cô, cô cho rằng tất thảy những hành động lúc này của anh đều chỉ là giả dối.

Lạc Anh không quá hoài nghi với câu trả lời này của cô, anh cười nhẹ rồi vuốt mái tóc cô, thanh âm dịu dàng nói:

“Được rồi, cô gái nhỏ này mau chóng thức dậy thôi. Đồ ăn dưới nhà đã được chuẩn bị xong rồi đấy, hôm nay là chị Lan nấu ăn, thím Cố đã ra ngoài mua chút đồ cho bữa tối rồi”

“Được.”

Tịch Ly mặc dù muốn né tránh cánh tay anh, nhưng cô không thể nào lộ liễu, liền tỏ ra nghênh hợp đáng yêu cười đáp lại anh.

Lạc Anh nhìn thấy cô xinh đẹp cùng đáng yêu như một đóa hoa xuân mới nở, không kìm lòng được cúi xuống hôn cô rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa phòng còn không quên quay đầu lại dặn dò cô: “Nhanh lên nhé, anh ở dưới nhà đợi em. Hôm nay anh có chuyện quan trọng muốn nói”. Cánh cửa phòng đóng lại, ngăn cách hai người. Lạc Anh ở bên ngoài dựa người vào cửa, đưa tay lên sò lấy cánh môi mình, hồi tưởng lại cảm giác mềm mại lúc vừa rồi khi môi anh chạm lên cánh môi cô, đột nhiên buông tay cười giễu cợt: “Hắn ta lúc sáng cũng đã làm thế này với em sao?” Anh nhớ lại sự thân thiết của cô cùng Quân Thành lúc sáng sớm ở trước cổng bệnh viện,

lửa giận trong lòng giống như lại bùng lên, trong mắt anh cũng đã nhóm lên tơ máu.

Mà tâm trạng của Tịch Ly đang ngồi ở trong phòng lúc này cũng không khá hơn anh là bao.

Cô đứng trước gương, nhớ lại màn hôn môi vừa rồi, trong chớp mắt đôi mắt to tròn liền

được phủ một tầng sương mỏng đem tay nhỏ bé của mình lên, chà xát lên cánh môi đến

mức sưng đỏ lên, giống như muốn xóa sạch đi sự thân thiết vừa rồi của mình với Lạc Anh

vậy.

Cô thật sự, thật sự rất muốn biết cô gái đó là ai. Nhưng cô không có đủ dũng khí để trực

tiếp đối mặt với anh, càng không tin bản thân mình có thể quật cường đứng dậy nếu như tình yêu tiếp theo này cũng giống như cuộc tình đầu, tất cả đều đổ vỡ nữa.

Năm phút qua đi, Tịch Ly đã búi tóc gọn gàng lên, cơ thể nhỏ nhắn được che giấu kĩ trong bộ váy ngủ liền thân dài tay màu trắng bước xuống dưới lầu.

Cô trực tiếp đi thẳng vào trong bếp, kéo ghế ngồi vào bàn ăn, chọn vị trí ngồi đối diện với Lạc Anh. Lạc Anh lúc này vẫn chăm chú quan sát cô, phát hiện môi cô có hơi sưng đỏ. Bản thân anh

vừa rồi không có dùng lực mạnh, làm sao đôi môi xinh đẹp của cô lại có thể giống như vừa

bị tên bạo quân nào chà đạp vậy chứ?

“Mỗi em.”

Lạc Anh vươn tay về phía trước muốn chạm vào môi cô, nhưng Tịch Ly lại theo phản xạ

nghiêng mặt đi né tránh.

Lạc Anh ban đầu là bất ngờ trước hành động của cô, nhưng sau đó từ bất ngờ lại biến

thành giận dữ:

“Em vừa né tránh anh sao?”

Lạc Anh có hơi nhìn cô mà trừng mắt, ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến cho cô khẽ rùng mình.