Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa

Chương 92: Ngoại Truyện (5) - Viên Mãn ( Kết )




Buổi tối.

Nhà Hàng Đông Du.

Nhà Hàng này kể ra chính là một nhà hàng khách sạn nổi tiếng nhất Hải Thành này, cũng là một phần tài sản thuộc nhà họ Lục.

Buổi tối hôm nay, nó càng trở nên nổi bật hơn, khi từ cổng lớn cho đến các cột đèn trong khuôn viên đều được gắn dày đặc toàn là hoa hồng nhung đỏ rực. Ngay cả cửa lớn ra vào đều được treo từng dây hoa hồng rực rỡ, thảm nhung khắp nơi đều là màu đỏ...

Bên trong sảnh nhà hàng, sân khấu là một mảnh toàn hoa hồng, có thể nói, tối hôm nay, tất cả hoa hồng ở Hải Thành đều được mang hết về nơi diễn ra hôn lễ long trọng này.

Dưới bục sân khấu có đến hàng trăm chiếc ghế dành cho khách mời đặc biệt, tất cả những chiếc ghế đều bọc vải lụa đỏ, đúng màu hỉ của hôn lễ trung hoa..

Nhân viên trong nhà hàng cung trong đồng phục màu đỏ chỉnh tề đứng hai bên cửa lớn để đón khách. Ngoài ra, còn có vô số phóng viên nhà báo đến đây săn tin tức. Cũng không rõ là ai tiết lộ tin tức, mà ngay cả một phóng viên nhỏ, cũng len lỏi đến tận đây để lấy đề tài hôn lễ làm bài viết cho mình.

Cô dâu, chú rể còn chưa xuất hiện, nhưng đám phóng viên giới báo chí này lại có hàng tá mục để viết trước rồi. Tỉ như " Hoa hồng ở Hải Thành được Lục thiếu gom cả về đây tặng vợ."

Tỉ như, " Lục tổng tặng cho vợ hôn lễ thế kỉ sau sáu năm."

Lại còn thêm, " Lục thiếu, anh chồng quốc dân của mọi cô gái mơ ước."

.....vv....

Khách mời tham dự hôn lễ cũng đến ngày một đông, ai nhìn cảnh tượng bày trí ở hôn lễ lần này, cũng đều không khỏi cảm thán, hâm mộ đến lóe mắt...

Đám cưới của Tỉ Phú có khác...

Đúng 7 giờ, từ ngoài cổng lớn, một đoàn siêu xe xuất hiện, chiếc xe đầu tiên là xe của chú rể, trên nền xe màu trắng, dưới ánh sáng huy hoàng của các giàn đèn xung quanh nhà hàng, từng bông hồng vừa to vừa đỏ thắm được gắn thành hình trái tim vô cùng bắt mắt.

Phía sau là những chiếc siêu xe khác nối tiếp nhau đi theo sau xe chú rể. Cảnh tượng vô cùng hoành tráng, đám phóng viên lại, chụp hình, lại viết lách....

Có lẽ sau hôn lễ này, Hải Thành lại xôn xao một thời gian dài vì hôn lễ này.

Chiếc BMW dừng lại, chú rể Lục Thiên Trình bước xuống xe trước tiên, tối hôm nay, anh mới thật sự chính thức làm chú rể của Tinh Nhi.

Vóc dang cao to hoàn mĩ được khoác lên một bộ âu phục màu đen quý phái. Khuy măng sét ở tay ống tai áo cài hai viên đá saphia thật sáng lấp lánh. Trên tay chú rể là đồng hồ bản giới hạn nổi tiếng, giàu tây cao cấp đen bóng, tóc đen chải gọn, khuôn mặt tuấn tuấn càng nổi bật giữa đám đông. Trên ngực là một bông hồng màu hồng, cài rất cẩn thận và tỉ mỉ.

Anh đi trên thảm đỏ được trải dài đến khu lễ đài. Phong thái ung dung nho nhã cúi chào tất cả mọi người. Hai bên khách mời đều không rời mắt khỏi người đàn ông tôn quý này, nhất là các thiên kim thế gia theo cha mẹ đến tham dự, dù biết anh là hoa đã có chủ, nhưng vẫn không cầm lòng mà ngước nhìn theo bóng dáng anh...

Lòng ao ước....

Trên hàng ghế đầu tiên giành cho người trong gia đình, Hai bên ông bà ngoại và ông bà nội tiến vào ngồi trước tiên, tiếp đến là cha mẹ chú rể, anh trai và chị dâu chú rể, hai cô em gái, sau cùng là gia quyến và bạn bè của bên đằng trai cùng tiến vào ghế ngồi.

Tất cả y phục của nhà họ đều do Thiên Trình chuẩn bị, cho nên khi tất cả vừa xuất hiện, lập tức gây sự chú ý, những loại y phục y, trang sức kia, cái nào cũng có giá đến vài triệu tệ....Hôn lễ hôm nay mà bọn họ vinh hạnh được tham dự, thật qua xa hoa rồi.

Sau khi tất cả mọi thứ được ổn định, khách mời cũng đông đủ, trong khi chờ cô dâu xuất hiện, chú rể mới cầm mic nói biểu cảm trong lòng anh.

Anh đứng trên sân khấu, trầm ấm nói, " các vị, sau sáu năm, hôm nay Lục Thiên Trình tôi mới quay lại cố hương, chuyện thứ nhất tôi muốn làm chính là thăm gia quyến." Anh vừa nói vừa trìu mến nhìn về phía ông bà và cha mẹ.

" Tôi hôm nay ở đây muốn gửi lời cảm ơn chân tâm nhất đến ông bà của tôi, đến cha mẹ tôi, cảm ơn mọi người đã cho con một cuộc sống ý nghĩa và hạnh phúc."

Mọi người vỗ tay hoan hỉ cho lời phát biểu này, Thiên Trình vẫn nói tiếp, " chuyện thứ hai tôi muốn làm chính là tôi đã là một người chồng của vợ tôi 6 năm, có con gái 4 tuổi, nhưng lại chưa có một hôn lễ đúng nghĩa cho vợ tôi. Vậy nên lần hôn lễ hôm nay, tại đây với sự góp mặt của các vị, tôi muốn cho cô ấy một hôn lễ hoàn hảo và đặc biệt nhất..."

Anh nói xong, cúi đầu chào tất cả mọi người, cha mẹ anh bên dưới hài lòng. Thiên Bảo và Diệu Linh xúc động, hai đứa bé con, Thiên Quân và Tinh Ái (TiNa) thì ríu ra ríu rít đủ chuyện...cực kì vui vẻ.

Đúng lúc này, bên dưới cuối lễ đường, chính xác hơn là từ cổng lớn, mọi người bỗng xôn xao ồn ào hẳn lên.

"Nhà gái đến rồi, cô dâu đến rồi, đến rồi."

"Cô dâu đẹp quá, chiếc váy của cô ấy may ở đâu? Nhìn đặc biệt quá."

Trên thảm đỏ, Tinh Nhi được Dương Vệ cha cô dắt tay đi trên thảm cưới. Cả người cô hồi hợp vì run. Trên người cô là chiếc váy cưới trắng, khăn voan thêu hồ điệp, tóc bới cao, đầu gắn vương miện, nhìn cô như một nữ hoàng cao quý, có lẽ cô là cô dâu đẹp nhất mà mọi người từng thấy.

Nhớ lại ban chiều,

Dương Tinh Nhi định qua nhà nội, dù sao cô tính ra đã là dâu con nhà Lục Minh, đi sáu năm, mà không thăm không hỏi một tiếng, thực sự không tròn bổn phận, áy náy vô cùng, thế là cô định một đường lái xe về thăm cha mẹ chồng, có ai ngờ lại bị cha và em trai ngăn lại.

Hai người kẻ tung người hứng nói, không cần đến, chỉ cần chuẩn bị làm cô dâu là được...

Cô lúc đầu còn không tin, nhưng sau khi ba kiện hàng đưa tới nhà, cô mới ngớ ra....

Chồng cô muốn cưới cô lần nữa....

Tinh Nhi lúc đó nhìn váy cưới, nhìn khăn voan, nhìn vương miện, xúc động đến mắt cũng đỏ...Chồng của cô vậy mà lại gây bất ngờ cho cô...

Làm bao nhiêu thứ, chuẩn bị bao công phu, chỉ để đền cho cô một hôn lễ long trọng...

Hiện tại, trên thảm đỏ này, tới bục sân khấu kia anh đang đứng đó, tay cầm bó hoa cưới, nhìn cô đi từng bước đi về phía anh, từng bước đến bên anh một lần nữa từng bước để anh quan tâm và yêu thương cô một lần nữa...

Cô hôm nay, dù không trang điểm quá cầu kì, nhưng vẫn xinh đẹp mấy phần, nhìn bóng dáng người đàn ông của đời cô đang dần rõ ràng trước mắt, bỗng chốc mắt cô cay cay, cô khóc....

Khóc vì hạnh phúc, khi hai người đăng kí kết hôn, anh nói anh xin lỗi vì không có cho cô một hôn lễ, cô nói không để tâm, vậy mà anh lại để ý cảm nhận của cô, cho dù thời gian 6 năm, anh mới đền hôn lêz cho cô, dù là hơi lâu, nhưng cô vẫn chấp nhận, vì đó là tình yêu là tâm ý của anh, của chồng cô. Không là ai khác.

Cuối cùng, cô dâu cũng được cha mình dắt tới bên cạnh chú rể.

Ông nắm lấy bàn tay to thon dài của Thiên Trình lên, rồi đặt tay Tinh Nhi vào tay anh, nhẹ giọng nói, " Thiên Trình, cha giao Tinh Nhi cho con một lần nữa, hi vọng con sau này vẫn sẽ trân quý con gái cha như ban đầu."

Thiên Trình thái độ nhu hòa gật đầu, " cha yên tâm, con nhất định sẽ làm như vậy."

Sau khi trao cô dâu. Dương lão gia trở lại ngồi vào ghế của ông. Nghi thức hôn lễ cũng chính thức bắt đầu.

Tất cả bao nhiêu sóng gió, đều đã đi qua, hiện tại mọi chuyện đều kết thúc bằng viên mãn.

Thiên Trình và Tinh Nhi cùng nắm tay nhau đứng trước linh mục. Tay cô run run, anh nắm chặt tay cô, nói khẽ,

" vợ ngốc, đã là vợ anh sáu năm, run cái gì hả?"

Cô hai mắt hồng hồng nhìn anh, " Còn không phải tại anh sao, hại người ta hồi hợp." Hai vợ chồng thì thào vài câu với nhau.

Linh Mục trầm giọng bắt đầu nghi thức tuyên hứa, ông hỏi Thiên Trình đầu tiên.

" Lục Thiên Trình, con có đồng ý nhận cô Dương Tinh Nhi làm vợ con, trọn đời yêu thương, trân trọng, dù khó khăn hay thịnh vượng vẫn chung thủy một lòng hết đời con?"

Thiên Trình nắm tay vợ chặt hơn, nhẹ giọng đáp, " con đồng ý."

Linh Mục lại hỏi Tinh Nhi một câu lặp lại.

" Con đồng ý !" Cô không chút do dự đáp lại.

"Vậy hai con hãy trao nhẫn."

Thiên Trình lấy trong túi áo anh cặp nhẫn kim cương kia ra, anh đeo tay cho cô, thật vừa như in. Cô cũng đeo cho anh.

Nghi thức kết thúc, Linh Mục gật đầu, nói, " vậy ta ruyên bố, hai con từ nay chính thức là vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu rồi."

Thiên Trình vén khăn voan của vợ lên, anh cười ngọt ngào hôn môi cô một cái thật lâu, " cảm ơn vợ của anh, cảm ơn em đã gả cho anh một lần nữa, cảm ơn em đã để anh yêu em thêm lần nữa."

Cô cười, hôn đáp lại anh một cái, rồi nói, " đồ ngốc, còn không phải vì anh là chồng em, và vì em là vợ anh sao?"

Hai vợ chồng ôm lấy nhau hạnh phúc, trong tràng vỗ tay nồng nhiệt bên dưới.

Kết thúc nghi thức, khai tiệc cũng bắt đầu.

Hôn lễ xa hoa, dĩ nhiên thức ăn mĩ vị cũng không ngoại lệ, hoàn toàn là những món ăn, rượu ngon thượng hạng, loại nhất..

Chú rể và cô dâu đi xuống sân khấu chào khách khứa. Tất cả mọi người đều hân hoan chúc mừng cho đôi tân hôn mới cưới...

Thiên Bảo và Diệu Linh nghe mọi người chúc mừng em trai và em dâu của họ, cả hai bất giác nhìn nhau cười...

Tân hôn mới gì chứ? Vợ chồng người ta có con luôn rồi, cái này cũng khôi hài quá rồi...

Có ai như hai vợ chồng nhà này, người ta yêu rồi kết hôn sinh con. Còn bọn họ, yêu rồi sinh con, rồi mới kết hôn..

Kì lạ....

Đến màn tung hoa cưới, lần này, cô dâu không tung từ phía sau mà lại mang hoa cưới trao tận tay cho một cô gái mặc chiếc váy xanh lơ trong hôn lễ...

Tinh Nhi trao bó hồng tận tay cô gái kia, không ai khách chính là Dương Thiên Thảo, chị họ cô, Tinh Nhi nói, "Thiên Thảo, nếu chị thích anh ấy, thì đừng ngại thân phận, tình yêu không phân ranh rới..."

" Đi đi, Tiêu Càn, anh ấy đang đợi chị ở ngoài xe đó." Thiên Trình nói thêm vào.

Dương Thiên Thảo bất giác đỏ mặt, chuyện cô thích Tiêu Càn nhưng không nói ra, vậy mà Thiên Trình và Tinh Nhi lại biết...

Ôm bó hoa cưới trong tay, cô mỉm cười, " cảm ơn hai em," Dứt lời, vội vàng rời khỏi đám cưới, đi tìm Tiêu Càn...anh chàng vệ sĩ nghèo vật chất nhưng lại giàu tình cảm...

Tinh Nhi và Thiên Trình nhìn theo, bất giác cùng cười, hai người họ bây giờ thật giống anh và cô kiếp trước, do dự không tìm nhau, mà bỏ lỡ một kiếp....

Cũng may, kiếp này lại có nhau một lần...

Tất cả mọi người cùng nhau chụp ảnh kỉ niệm, ai cũng hạnh phúc nở nụ cười trên môi.

Kết thúc đám cưới, Thiên Trình xin phép cha mẹ đưa Tinh Nhi đi trước, con gái anh gửi cho Vú Trần, hiện tại, anh muốn thực hiện ước muốn cuối cùng, đó là cùng cô hưởng trăng mật....

Chuyện còn lại, không để tâm...

Tinh Nhi bị anh kéo đi, không kịp phản ứng, anh thấy cô đi chậm, anh cong eo bế bổng cô lên rời khỏi hội trường, chân bước nhanh...

Khoảnh khắc này được chụp lại vô cùng đẹp, lãng mạn. Khăn voan tuột khỏi đầu cô dâu bay nhẹ theo làn gió đêm...

Từng con hồ điệp thoáng ẩn hiện nổi lên làn voan đẹp lấp lánh...

Bóng dáng hai vợ chồng khuất dần sau cổng cưới đầy hoa hồng đỏ rực...

Từ nay anh là của em, em là của anh, hạnh phúc và ngọt ngào là của chúng ta....

Mãi mãi...mãi mãi...