Tình Nồng Trong Mắt

Chương 13




Edit: Mei | Beta: Qin

Cứ thế một tháng trôi qua, ngày ngày Diệp Mông lại phải đối mặt với một triệu tiền tiết kiệm không biết phải từ chối thế nào.

Gửi ngân hàng? Nếu làm thế thì lỗ vốn quá.

Mua nhà? Ừ thì Ninh Tuy là trấn nhỏ, nhưng nhìn thế thôi chứ giá nhà ở đây cao trong top ba toàn tỉnh, trung bình giá một căn tại khu vực trung tâm cũng phải hai mươi ngàn trở lên. Mua một cửa hàng nhỏ tầm hai ba mươi mét vuông cũng được, nhưng cô đã hỏi ý kiến vài người bạn, ai cũng bảo tiền cho thuê ở trấn trên chỉ loanh quanh được tầm ba mươi bốn mươi nghìn một năm, thực sự không hay lắm.

Một triệu có thể làm gì đây? Một triệu chẳng làm gì được cả. Rút kinh nghiệm xương máu, Diệp Mông vẫn quyết định sẽ gửi tiền vào ngân hàng, còn bản thân tự tìm một công việc. Ở trấn nhỏ nên không dễ tìm việc, ngoài làm nhân viên công chức ra thì chỉ có thể vào làm ở nhà máy xí nghiệp hoặc nhà xưởng nhỏ, hoặc là ngân hàng. Diệp Mông học ngành báo chí, nhưng bốn năm ở Bắc Kinh toàn làm mảng quan hệ xã hội thuộc bên truyền thông. Bây giờ bảo cô có thể tìm được một công việc phù hợp thì cũng rất khó.

“Hay là mày tìm việc ở tòa soạn đi, nhật báo Ninh Tuy, báo chiều Trừ Châu, hiện tại bọn họ đều đang thiếu người…” Phương Nhã Ân đưa ra đề nghị qua điện thoại: “Tao nhớ hồi học trung học, mày có nói sau này ra trường muốn làm phóng viên lắm cơ mà.”

Diệp Mông muốn làm phóng viên vì ngày trước cô từng xem một bộ phim tài liệu về bệnh viện tâm thần. Vào thế kỷ 19, một nhà báo nữ người nước ngoài đã sử dụng kĩ năng diễn xuất của mình thành công đột nhập bệnh viện tâm thần, đồng thời vạch trần sự mờ ám và chân tướng về bệnh viện đó, chính tinh thần bảo vệ công lý ấy đã làm cô rung động.

Thế nên Diệp Mông mới ấm đầu, lao vào ngành báo chí. Các trưởng bối trong nhà chỉ muốn cô lấy bằng tốt nghiệp xong thì về luôn Ninh Tuy, nhưng bản thân cô lúc ấy vẫn băn khoăn chưa quyết định được có nên ở lại miền Bắc không. Cho đến khi nhận được offer từ một tòa soạn, cô mới có ý ở lại Bắc Kinh.

Diệp Mông mang theo tấm lòng nhiệt tình cùng sự kính ngưỡng tuyệt đối bước chân vào ngành báo chí. Nhưng hiện thực và công lý luôn trái ngược nhau. Sếp muốn cô đưa tin về bạo lực học đường, cô chạy ngược xuôi thu thập bằng chứng cả nửa tháng, đến khi lấy được chân tướng sự việc trở về thì bị sếp bắt viết lại. Cô không thể hiểu nổi, đây không phải là sự thật sao? Cuối cùng sếp không chịu nổi, tức giận mắng cô to tiếng, khiến cô có ám ảnh sâu sắc.

“Vốn dĩ đây có thể là một mẩu tin hấp dẫn để thu hút, nhưng cô xem cô viết cái gì đây? Cô làm sao vậy hả? Nữ cảnh sát thần tiên hả?”

Từng câu từng chữ của ông ta như giết chết con tim Diệp Mông: “Thời đại này không cần sự thật. Đồng cảm! Là đồng cảm đó hiểu không hả?! Cô chỉ cần dùng lời văn chân thành giản dị, đủ để gợi lên sự đồng cảm của người đọc là được, đến khi ấy dư luận sẽ tự động có chiều hướng. Sự thật là cái gì, có quan trọng không? Nếu thế giới này luôn rõ ràng trắng đen như thế, vậy cô nói tôi nghe xem, vì sao trái đất lại hình tròn! Điều đó nói cho cô biết, nếu cô là hình vuông ngớ ngẩn thì hãy sống như hình tròn đi!”



Đương nhiên Diệp Mông sẽ không vì chuyện đó mà nghi ngờ cuộc sống, chỉ là về sau tiếp xúc nhiều thì cũng dần dà hiểu rõ cái nghề này hơn. Cô biết có những kẻ đạo đức thật sự méo mó, nhưng bên cạnh đó cũng có người là bất đắc dĩ.

Tất nhiên cô chưa bao giờ tâm sự những chuyện này với ai khác. Trong mấy năm ở Bắc Kinh, dù bị bất công hay phải chịu tủi thân, cô cũng đã quen một mình uống rượu trong đêm, từ từ gặm nhấm tiêu hoá nó. Vì căn bệnh trầm cảm của mẹ, Diệp Mông sợ ảnh hưởng tới tâm trạng bà nên cô chưa từng kể khổ với bà. Những lý tưởng bị hiện thực đập tan kia, cô cũng chưa từng tâm sự với bất cứ ai.

Bởi vì chẳng có ai muốn nghe, cũng chẳng ai có thể hiểu được.


***

Cúp máy với Phương Nhã Ân, Diệp Mông đặt bút giữa mũi và môi, nghiêm túc xem tin tức tuyển dụng gần đây bằng Ipad. Nhưng không may là chẳng có công việc nào phù hợp với cô cả. Có duy nhất một công ty quảng cáo có vẻ khá đáng tin, nhưng phía trên lại có dòng chữ đỏ chót ghi không tuyển người bản địa. Diệp Mông đang định lấy điện thoại gọi hỏi thử thì đúng lúc này, màn hình sáng lên.

Là một dãy số lạ.

“Alo?” Cô lên tiếng hỏi.

“Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của chị Diệp Mông không ạ?”

“Vâng.”

“Chào chị ạ, em là nhân viên của cửa tiệm Trốn Khỏi Mật Thất ở phía Tây thành phố, chị có nhớ vào nửa tháng trước chị đã phá kỷ lục ba vòng của bọn em không? Là như này, ông chủ của bọn em muốn mời chị và bạn đến chơi thử bản demo mới nhất của Trốn Khỏi Mật Thất.”

Diệp Mông sửng sốt, một hồi lâu sau mới nhớ ra: nửa tháng trước vì muốn tránh chuyện xem mặt, cô và Phương Nhã Ân đã phá kỷ lục ba vòng của trò Mật Thất.

Cô chần chừ: “Nhưng bạn của tôi đang bị thương ở chân, e là không thể tham gia được. Một mình tôi có được không?”

Có vẻ bên kia đang thương lượng với người khác, một lúc sau mới đề nghị: “Nếu vậy chị có thể chơi cùng người khác được không? Trò Mật Thất này ít nhất phải có hai người chơi.”

“Cũng được.”

“Vậy mười giờ sang ngày mai chúng em sẽ hẹn trước một người nữa cho chị nhé.”

***

Ngày hôm sau Diệp Mông đến rất sớm, mới chín rưỡi đã bước vào tiệm, ông chủ vừa nhìn đã nhận ra cô, cười híp mắt nói: “Cô em tới sớm thế? Bạn chơi cùng cô vẫn chưa đến đâu.”

“Không sao, chủ đề hôm nay là gì thế?” Nói rồi cô tìm một cuốn sách trinh thám, ngồi xuống sofa đọc.

“Dò tìm bí mật của lâu đài cổ.” Ông chủ thần bí nói.

“Kinh dị lắm hả?”

Ông chủ giải thích: “Không kinh dị, chỉ là khung cảnh hơi… Tôi thấy cô chơi Con Rối Ma lần trước rất bình tĩnh mà.”

Diệp Mông gật đầu, ra vẻ đã hiểu. Trước khi vào chơi, cô luôn yêu cầu đầu óc phải tỉnh táo nửa tiếng, nếu không sẽ không thể tập trung được.

Nửa tiếng trôi qua, Diệp Mông nghe thấy tiếng chuông gió leng keng, loáng thoáng nghe thấy ông chủ nhỏ giọng chào hỏi: “Ôi, tới rồi đấy hả?”

Ngay sau đó là một chàng trai trả lời.

Diệp Mông vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chợt trông thấy Lý Cận Dữ đứng ở cửa. Anh vẫn mặc quần thể thao và áo khoác lao động màu đen, chân đi đôi converse như đêm ở khách sạn. Đôi chân dài, mắt cá gồ lên đầy mạnh mẽ. Trông anh không giống một người đàn ông hai bảy tuổi, mà chỉ như một cậu thanh niên hai mươi tuổi.

Tình cờ lúc đó ở lối ra có hai cô gái vẫn đang chìm đắm trong mật thất phức tạp vừa rồi, vừa đi vừa phấn khích bàn luận, giọng to như sấm. Ngước lên thấy Lý Cận Dữ thì ngạc nhiên thảng thốt, cả hai người nọ lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, nhỏ giọng lại, thậm chí còn ảo não giậm chân.

Ông chủ dẫn người đến, nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau: “Đây là Lý Cận Dữ, từng giúp tôi chuẩn bị chủ đề trò chơi mấy lần. Chúng ta thử chơi ở nhà cố định trước. Mấy cái kỷ lục đợt trước được cô phá chính là của cậu ta ——”

“Không cần phải giới thiệu đâu, tôi quen.” Lý Cận Dữ ngắt lời luôn: “Chú đi làm việc đi.”

“Ồ.” Ông chủ chỉ ngạc nhiên một thoáng rồi nhanh chóng phản ứng lại, biết trấn nhỏ cũng chỉ có mấy người, nhìn lui nhìn tới cũng toàn là bạn trung học với nhau, thế là rất thức thời rời đi: “Vậy thì tốt, hai người trò chuyện vui vẻ nhé.”

Chuông gió ngoài cửa lại vang, lại có khách đến. Diệp Mông đặt cuốn sách trên tay xuống, cười cười với anh: “Trùng hợp thật.”

Lý Cận Dữ ngồi xuống ghế sofa cạnh cô, mở rộng hai chân, cũng nhếch miệng cười: “Lần trước tôi có nghe ông chủ kể có người rảnh rỗi quét sạch mật thất trong một đêm, phá hết kỷ lục của tôi. Không ngờ người đó lại là cô. Không phải đi làm à? Tính cầm một triệu kia dưỡng lão hả?”


Hai người ngồi sánh vai nhau, trông như một cặp tình nhân mới yêu, ai đi vào cũng không kìm được nhìn về phía họ, chẳng khác gì tấm biển chiêu dụ khách. Hai nữ nhân viên ở quầy phục vụ thỉnh thoảng cũng nhìn sang dò xét, xì xào bàn tán: “Tiểu Dữ với chị kia nhìn đẹp đôi thật.”

Tuy nhiên, người trong cuộc lại chẳng cảm nhận được chút gì.

“Lần trước là vô tình thôi, tôi muốn trốn cuộc xem mặt do bà sắp đặt, không biết phải đi đâu nên tới đây chơi.” Diệp Mông hỏi lại: “Không phải cậu cũng rất rảnh đấy sao, rảnh đến mức đến đây chơi cơ mà.”

Lý Cận Dữ ngả người ra sau thành ghế sofa, thờ ơ cười nói: “Tôi đến để kiếm tiền, cô tưởng chơi thử nhẹ nhàng lắm chắc? Giúp người ta kiểm tra bug.”

Diệp Mông chăm chú nhìn anh một hồi lâu, tò mò hỏi: “Lý Cận Dữ, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề được không?”

“Hỏi đi.”

“Cậu tốt nghiệp đại học chưa?”

Lý Cận Dữ ngạc nhiên, thôi cười, nghiêng đầu sang nhìn cô. Trời sinh anh đã có thân hình cao ráo, dù đứng hay ngồi thì cũng cao hơn cô, khiến cô có cảm giác bị áp đảo. Anh cụp mắt nhìn cô: “Sao lại hỏi chuyện này?”

Cô mím môi ra hiệu cho anh trả lời trước.

Lý Cận Dữ bỗng nhổm dậy, nghiêng người cầm chiếc ly nằm lăn trên bàn lên, tự mình rót nước: “Chưa.”

“Thế đã tốt nghiệp trung học chưa?”

Anh uống một ngụm ước, hầu kết trượt lên trượt xuống, lại dựa vào sofa lạnh nhạt nói: “Tốt nghiệp trung học cơ sở thìcó tính không?”

Diệp Mông gật đầu, biết là anh không muốn nói thật nên cũng không hỏi nữa.

Ông chủ đã chuẩn bị xong, ra hiệu cho Lý Cận Dữ có thể bắt đầu. Lý Cận Dữ đứng lên, uống ngụm nước cuối cùng rồi ung dung giễu cợt: “Sao, sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng coi thường học sinh tốt nghiệp cấp hai như bọn tôi à?”

Diệp Mông cũng uống nước rồi đứng dậy, vội lắc đầu: “Không hề, mà tôi không học đại học danh tiếng nào cả. Giang Lộ Chi nhà cậu tốt nhiệp đại học danh tiếng còn không coi thường cậu thì tôi coi thường cậu làm gì.”

“Tôi đã chia tay với cô ấy rồi.” Lý Cận Dữ nhấn mạnh.

“Được rồi, là bạn gái cũ của cậu.”

Diệp Mông không biết có phải mình quá nhạy cảm hay là đã chạm vào lòng tự tôn của anh. Kỳ diệu thật, có lẽ bẩm sinh cô và cậu em này tính khí không hợp nhau, dù có mở đầu nhẹ nhàng thế nào thì cuối cùng cũng kết thúc trong mùi khói thuốc.

Ông chủ đã mở cửa phòng mật thất ra, tuyên bố trò chơi bắt đầu: “Đến đây nào, khung cảnh lần này tôi đã chuẩn bị rất công phu. Là lần thử nghiệm đầu tiên, hai người giúp tôi kiểm tra xem có bug hay không nhé, rồi cho tôi xin ý kiến tham khảo, cảm ơn hai vị đại thần nhiều. Để tôi giới thiệu thêm cho hai người về bối cảnh. Hai người hiện đang ở vị trí lối vào của lâu đài, Diệp Mông, cô là nha hoàn của lâu đài cổ, còn Cận Dữ cậu là thiếu gia của lâu đài cổ này, ở đây cất giấu một bí mật không muốn cho người khác biết. Hai người phải thật sự nhập vai đấy…”

Cả hai người đều đeo bịt mắt, không nhìn thấy được biểu cảm của đối phương, nhưng Diệp Mông lại cảm nhận được anh đang cười.

Diệp Mông: “… Lần sau các người viết kịch bản sang tạo hơn chút đi, ví dụ như công chúa và hầu cận.”

Lý Cận Dữ: “Bắt đầu luôn đi.” Giọng nói mang theo ý cười cất lên.

Ông chủ ho một tiếng: “Vậy tôi nói ngắn gọn thôi, Cận Dữ cậu bỏ bịt mắt ra rồi đưa Diệp Mông đến chiếc lồng sắt ở gần cầu thang đằng kia. Nha hoàn đang trong trạng thái đợi được giải cứu, còn thiếu gia tìm phương pháp giải cứu người hầu, cậu phải mở khoá cứu nha hoàn thì hai người mới có thể cùng nhau giải mã mật thất được…”

Sau khi Diệp Mông bị giam vào trong lồng sắt, Lý Cận Dữ cũng chẳng vội vàng tìm manh mối mà chỉ ngồi trên ghế sofa nhìn đông nhìn tây, đã thế còn chơi bóng bàn bên cạnh TV nữa. Anh thong thả chơi hai lần, xem mình như thiếu gia thật.

“Cậu có chơi không đấy?” Diệp Mông nhìn về phía bóng lưng anh, nói.

“Chơi chứ.” Anh thật thà đáp.

“Chơi chán chưa? Trông chị đây kiên nhẫn lắm hả?” Diệp Mông nói.

“Thiếu gia tôi đây cũng thấy phiền lắm.” Lý Cận Dữ rất nhập vai, làm như bản thân là một chàng thiếu gia thực thụ, một tay chống hông, một tay cầm một tấm bản đồ không biết lấy được từ đâu, thở dài nói: “Ông chủ vừa nói với tôi, bên ngoài bị cúp điện rồi.”