Tình Nồng Trong Mắt

Chương 2




Năm 2019, cuối tháng 10.

“Mông Mông, tới xắt hành tây đi.” Dưới phòng bếp có tiếng gọi mơ hồ vọng đến.

“Vầng!” Diệp Mông miễn cưỡng đáp lại, đặt điều khiển xuống rồi đi vào bếp.

Cô út Diệp Trúc trong bếp cầm càng cua ném cả con vào nồi. Diệp Mông xắn tay áo lên đi tới, ra vẻ tiếc rẻ nhìn vào nồi: “Tội nghiệp con cua quá.”

Cô út không nhìn nổi bộ dạng vờ vịt như vậy của cô, trợn mắt nói, “Vậy lát nữa cháu đừng có ăn.”

“Thế thì tội cháu quá.” Diệp Mông cười đùa, “Nói thật, ở Bắc Kinh nhiều năm, cháu không muốn gì từ cô với mấy người bà nội, chỉ thèm mỗi cua cô nấu thôi.”

Diệp Trúc đậy nắp nồi lại, trêu cô: “Không phải trước đó cháu còn bảo là ngày nào sếp cũng mời cháu ăn sơn hào hải vị à, sao, cua bị gạch ra khỏi danh sách hải sản rồi hả? Đừng nói đồ cô nấu có vị khác, từ nhỏ cháu đã lẻo mồm lẻo mép, không có nửa câu nói thật, tin cháu thì cô bị trúng tà.”

Diệp Mông cười cười không nói, dân di cư đến Bắc Kinh mà, bao thăng trầm trong đó cô là người hiểu rõ nhất. Người nhà không ủng hộ cô đi xa, Diệp Mông cũng không muốn nói chuyện đó khiến bọn họ buồn, chỉ đặt hành tây lên thớt, đột nhiên đầu óc trống trơn, “Xắt thế nào đây?”

Diệp Trúc biết, tuy cô ở Bắc Kinh nhiều năm nhưng nhất định không xuống bếp một lần, “Tùy cháu, xắt thành hạt lựu là được.”

“Rầm ——” Diệp Mông không do dự đập dao xuống, lẩm bẩm, “Đây đúng là cách tốt để tiết kiệm.”

“Đợi lát nữa bà nội đến,” Diệp Trúc thành thạo xắt lát củ gừng rồi ném vào trong nồi, chậm rãi nhắc nhở, “Cháu đừng cãi nhau với bà, vất vả lắm mới về một chuyến, đừng để hàng xóm láng giềng cười nhạo. Điều kiện chàng trai này rất khá, bà nội cũng làm nhiều việc lắm… Tiểu Lưu ở cục dân chính nói chỉ cần cháu thích, tối nay sẽ tăng ca vì cháu.”

Bà cụ không đếm xỉa tới việc cô có thích hay không đã đưa người về nhà.

“Cháu phải cám ơn anh ta rồi.” Diệp Mông lơ đãng nhìn nồi, “cho thêm ít rau thơm vào ăn với cua đi. Tương ớt ở đâu ạ?”

Hễ Diệp Mông xuống bếp là lại xoay mòng mòng như con ruồi không đầu.

“Sau tay cháu.” Diệp Trúc đẩy người vướng víu ra, hùng hổ nói, “Cua cua, suốt ngày chỉ biết có ăn cua, thông minh đều tập trung ở cua cả. Ra ngoài ra ngoài, đừng có đứng đây vướng tay vướng chân nữa.”

***

Mưa đầu thu cứ thế rơi mà không báo trước.

Diệp Mông chán nản nằm trên bệ cửa sổ nhìn màn mưa giăng khắp trời, tựa như trông thấy tấm mạng nhện khổng lồ do mười triệu con nhện giăng tơ dệt thành, che trời che đất ôm lấy thành phố nặng nề, khiến người ta cảm thấy khó thở.

“Cô Diệp làm gì ở Bắc Kinh vậy?”

Diệp Mông ngoái đầu nhìn người đàn ông âm thầm xuất hiện sau lưng mình, âu phục được là thẳng thớm, trong cử chỉ hành động toát lên hơi thở đàn ông trưởng thành chững chạc, không quá đẹp trai nhưng trông đoan chính, không xoi mói được. Cũng coi như là người ưu tú trong trấn nhỏ này. Nhưng tuýp của cô lại không phải là người trưởng thành chững chạc.

Anh ta không nói nhiều, chỉ hỏi một câu đấy rồi im lặng đứng bên cạnh hút thuốc. Có thể nhận ra, cũng vì áp lực kinh tế nên mới đồng ý kết hôn ‘ở rể’.

Đúng vậy, tổ tiên Diệp Mông xui xẻo mấy đời, ba người cô bác trong nhà đều không thể sinh con, bây giờ đã ly hôn sống độc thân. Chỉ có mỗi bố Diệp Mông là sinh được, nhưng không khéo là năm đó đúng lúc ban hành kế hoạch hoá gia đình, mà bố mẹ cô đều trong biên chế ngân hàng nên chỉ cho phép sinh một con, thế là nhà họ Diệp chỉ có mỗi Diệp Mông là dòng độc đinh.

Cũng may bà cụ không trọng nam khinh nữ, cả gia đình rất yêu thương Diệp Mông. Diệp Mông học đại học ở Bắc Kinh xong, cả nhà tận tâm chỉ bảo muốn cô về quê làm việc, kết hôn sinh con, không cho cô ở lại Bắc Kinh.


“Tôi đi làm công cho người ta,” Diệp Mông chậm rãi xoay lại, duỗi eo một cách tự nhiên, tò mò hỏi, “Bà nội tôi hứa cho anh bao nhiêu tiền mà anh chịu kết hôn với tôi vậy?”

Trong kho của nhà họ Diệp đoán chắc cũng không quá mấy chục nghìn. Nhà họ Diệp được xem là quý tộc sa sút ở trên trấn, chuyện bí sử trong nhà đủ để nuôi người kể chuyện mấy đời, bây giờ người trấn trên vẫn ngồi trong quán trà chế giễu xoi mói, còn hay nhắc đến cụ cố của Diệp Mông. Nói đơn giản là lúc cụ cố còn sống, nhà có rất nhiều tiền, cũng có thể diện nữa. Nhưng sau khi cụ cố qua đời, nhà họ Diệp âm thịnh dương suy, lại không có đàn ông chống đỡ nên nhanh chóng đi xuống như ngày hôm nay. Mà nữ quyến trong nhà vẫn chưa thoát ra được từ lịch sử huy hoàng năm đó, nhất là bà nội, khăng khăng giữ Diệp Mông ở lại trấn làm một quý cô gia cảnh sa sút, cũng tốt hơn là sống vất vơ ăn nhờ ở đậu ở Bắc Kinh.

Nhà họ Diệp lụn bại nhiều năm vốn là đề tài trung tâm, nếu đằng trai thật sự muốn ở rể thì thực sự sẽ trở thành đề tài sống, chắc chắn sẽ thường xuyên bị người đâm chọt nói xấu. Về sau được mấy người cô bác khuyên can hết lời, cuối cùng bà cụ không bắt đằng trai đổi họ ở rể, nhưng con sinh ra phải mang họ Diệp. Bà cụ không có thỏa hiệp khác, chỉ cố chấp với mỗi chuyện này.

“Cụ thể thì tôi chỉ xin bác trai cho vay tiền mà thôi,” Lan Thâm đứng cạnh lan can, búng tàn thuốc, vẻ mặt trước sau như một, “Sau khi hai ta kết hôn, không cần tôi mua nhà mua xe, hơn nữa bác trai nói có thể giúp tôi vay lợi giống nhân viên*, ngoài ra, bà nội cô đã nói, căn nhà cũ của nhà cô ở am Nam Đường có thể viết tên hai ta, có điều phải đợi sau năm mươi tuổi.”

(*Tức là cho vay không cần thế chấp, vay theo mức ưu đãi với nhân viên chính thức.)

Diệp Mông: “Căn nhà đó không an toàn, đợi tới khi anh năm mươi tuổi thì nhà đã sập rồi.”

Lan Thâm không ngờ cô lại nói thẳng như vậy, trong chớp mắt sửng sốt, tàn thuốc không kịp búng rơi xuống lan can, theo bản năng anh ta dùng tay áo lau đi, lan can vừa sơn lập tức bị trầy do chiếc cúc trên tay áo anh ta. Cũng chẳng quan tâm tới cúc áo của mình để lại dấu vết, anh ta chậm rãi nói: “Xin lỗi, ngày mai tôi nhờ người sơn lại lan can cho cô nhé?”

Diệp Mông nhìn thẳng anh ta hai giây, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, một lúc sau thở hắt ra nói: “Được, cám ơn anh. Có điều tôi cảm thấy chúng ta vẫn phù hợp làm bạn hơn. Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện anh vay tiền đâu.”

Cô út bưng trà đến tiếp Lan Thâm, thấy cô đi xuống lầu thì vội gọi lại: “Cháu đi đâu thế?”

“Phương Nhã Ân bị gãy chân, cháu đi thăm nó đã.” Diệp Mông không ngoái đầu nói.

***

“Đợi cô làm cá muối xoay mình*? Tôi thấy dù trên trán cô có gắn chân vịt thì mẹ nó cũng không xoay nổi đâu, còn cá muối xoay mình cái gì, tôi không quan tâm cô xoay mình hay là cá muối, bớt nói nhảm đi, tuần này trả tiền cho tôi.”

(*Cá muối xoay mình: ý chỉ chuyện xấu trở thành tốt hơn.)

“Tìm bố? Kiểm tra DNA? Kiểm tra DNA cái gì, không cần kiểm tra! Cô cứ đến sân nuôi heo của lão Dương tìm, nhỏ máu là được! Chắc chắn có thể tìm được một con có quan hệ họ hàng với cô!”

Tám giờ, Diệp Mông đang ở trong một quán game nhập vai Escape room tại thành Tây, chơi đầy ba ghi chép, cuối cùng bước ra trong tiếng chửi mát đòi nợ của ông chủ, đứng trước cửa thơm nức mùi cá đợi người. Một chiếc xe Golf màu trắng chậm rãi dừng lại trước mặt cô.

“Tao bỏ việc rồi.”

Diệp Mông vừa lên xe đã quăng ra một quả thiên lôi, khiến tài xế giật mình đột ngột thắng gấp. Diệp Mông không đề phòng, lập tức đập đầu vào kính chắn gió dán đầy ảnh của con trai chủ nhân chiếc xe này.

“… Phương Nhã Ân.” Diệp Mông tỉnh rụi nói, “Mày không cần phải kích động như thế. Tao không mang thai.”

Phương Nhã Ân là bạn học cấp ba với cô, là một dân đàn chị, chưa tốt nghiệp cấp ba đã đến Thâm Quyến làm ăn. Sau khi về thì kinh doanh cửa hàng âu phục ở trên trấn. Hai người từ nhỏ đã mặc chung tã lớn lên. Nhà họ Diệp thường xuyên bị người trên trấn nói bóng nói gió, từ nhỏ Diệp Mông đã trở thành đề tài sống, lần nào cũng là Phương Nhã Ân đuổi cái đám chuyên bắt nạt ức hiếp cô đi.

“Mày!” Phương Nhã Ân ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, “Sao lại bỏ việc?”

“Đến công ty của đối tác mới thì dẫn theo người của mình, làm tao ngồi không một cục, ông chủ không có ý giữ lại nên tao bỏ việc về.”

Phương Nhã Ân lại đột nhiên thắng gấp.

Diệp Mông ghé mắt nhìn: “Mày lo lái xe đi, tao đã dập đầu với con trai mày hai lần rồi đấy, nếu dập đầu nữa thì khéo tao gọi ‘mẹ mày’ mất.”

“Đừng đừng, ‘bố mày’ còn độc thân đấy, ngại lắm.”* Phương Nhã Ân cười to, không còn hoảng hốt như lúc nãy nữa, chỉ bất bình thay Diệp Mông, “Rốt cuộc ông chủ mày có ý gì vậy, không phải công ty nhờ mày nên mới được như bây giờ à?”

(*Bản gốc từ mẹ mày là 你妈, còn hiểu theo câu chửi tục là đmm. Thế nên Phương Nhã Ân mới trả lời như trên, ý tức là không có ai đmm.)

“Cân nhắc thôi.” Diệp Mông uể oải tựa vào ghế phục, “Bên đối tác mới nói, ông chủ tao sợ tao cưỡi đầu đè cổ nên mới dùng thủ đoạn này sớm.”

Hoàng hôn dần buông, hai bên đường vừa tối vừa hẹp, tầm giờ này là giờ có nhiều xe ra vào thành, Phương Nhã Ân thay đổi đèn pha đèn cốt liên tục, lại nói: “Xem ra vẫn là Câu Khải cố ý xúi giục bọn họ đuổi mày đi? Mẹ nó, còn căn nhà kia của mày thì sao?”

“Nhà gì?”

“Không phải mày định mua một căn biệt thự ở Bắc Kinh, đón bà nội và cô vào ở hả! Không phải nói năm nay có thể mua một căn ba phòng để sống tạm trước sao?”

“Không mua. Hơn nữa, mấy “đại tiểu thư” trong nhà tao kia, nếu mua thật bọn họ cũng không muốn đến ở.” Diệp Mông nhìn cảnh đêm vắng vẻ ở trấn trên, nói, “Hơn nữa lần này về, tao không định quay lại đó nữa.”

Xe chạy qua siêu thị, Phương Nhã Ân xuống xe mua thuốc lá, đội ngũ xếp hàng tính tiền rất dài. Mức độ chật chội trong siêu thị có thể so với việc ông chủ cùng em dâu bỏ chạy, bà chủ phải bán phá giá tất cả mặt hàng, muôn người đổ xô đến, người ở cả trấn đều chen chúc cả ở đây.

Diệp Mông ngồi trong xe, nhìn đám côn đồ câng câng cái bản mặt xúm quanh đèn đường hút thuốc.

Đây là trạng thái bình thường của thanh niên trong trấn nhỏ.

Diệp Mông đã sống đủ những ngày tháng lười biếng không trói buộc, nhưng vẫn rất mệt mỏi với việc đấu đá hục hặc ở thành phố lớn. Vì giữ lợi ích cho mình mà Câu Khải không hề nêu bất cứ ý kiến nào trong cuộc họp, Diệp Mông cảm thấy tâm huyết nhiều năm của mình như đổ sông đổ biển, dù bọn họ không mở miệng thì tự cô cũng sẽ chủ động từ chức.

Phương Nhã Ân hút xong một điếu rồi mới lên xe, lấy nước hoa trong ví ra đưa cho cô: “Mày không định đi thật à? Có thể đoán được, tuy nhà họ Diệp chỉ có một mình mày, nhưng bà mày cũng không đến mức ép mày về kết hôn, chẳng qua là sợ mày ở bên ngoài không chịu được vất vả thôi. Nhà họ Diệp dày vò nhiều năm như thế, lên lên xuống xuống, lúc này mà mày ôm chăn đệm về kết hôn, tao đoán kiểu gì người trong trấn cũng cười nhạo cho xem.”

Trấn Ninh Tuy tuy nhỏ nhưng những lời trà dư tửu hậu lại bay đầy trời, từ nhỏ Diệp Mông đã thấu hiểu. Hồi nhỏ bài kiểm tra 0 điểm của cô bị người ta đem dán lên phòng họp lớn, người trấn trên xem thường nhà họ Diệp đàn ông yếu đuối, cháu gái đần độn.

Đến giờ vẫn có người nói, Diệp Mông ấy à, có phải là đứa con gái thi được trứng ngỗng của nhà họ Diệp không? Bà Diệp đúng là xui xẻo mà, sinh con trai yếu ớt vô năng, ba cô con gái lại không sinh được con, vất vả lắm mới sinh được cháu, ai dè lại là con gái. Mà chỉ số thông minh còn như thế. Học cấp ba 5 năm mới vào được đại học.

Phương Nhã Ân lại không cảm thấy Diệp Mông ngốc nghếch, chẳng qua tính cô nàng thích buông tuồng, lười so đo.

“Kệ nó, không đi nữa.” Diệp Mông nói, “Đúng rồi, lát nữa nhớ dừng xe ở giao lộ phía trước.”

Phương Nhã Ân mới dặm lại lớp trang điểm qua tấm kính che nắng, chuẩn bị khởi động xe, “Đi đâu?”

“Đến hẻm nhỏ ăn cua.”

Phương Nhã Ân bó tay: “Trí thông minh của mày toàn tập trung cả việc ăn cua. Có điều hôm nay không được, chồng tao đi vắng, không ai dạy kèm bài tập cho con trai. Hôm khác đi, tao mời.”

“Con trai mày đã đi nhà trẻ đâu, dạy kèm bài tập cái gì?”

“Trí nhớ mày bị gì vậy, con trai tao lên tiểu học rồi. Hơn nữa bọn trẻ bây giờ toàn thế, tuyệt đối không thể để thằng bé thua ngay vạch xuất phát được. Con gái Tiểu Hồng còn biết nói tiếng Anh rồi kia kìa.”

“Tiểu Hồng nào?”

“Tưởng Tiểu Hồng mở siêu thị Mẫn Mẫn đấy, là bạn học cùng lớp ta hồi trước.”

“Được rồi,” Diệp Mông cũng không định dẫn cô ấy theo, “Vừa hay tự tao đi, ăn xong thuận tiện đi dạo, nói không chừng có thể gặp ai đó. Rời đi đã nhiều năm, không biết các em trai trên trấn trưởng thành ra sao rồi.”

“Chậc chậc, mày đúng là cố chấp với phi công nhỉ.”

Nhưng quán cua đã chuyển, còn không ghi địa chỉ mới, cả con phố trông như chuẩn bị phá bỏ dời đi, đến bảng hiệu cũng phá hủy.

Lúc này trấn màn đêm bao phủ cả trấn, những ngọn núi xanh như bướu lạc đà mơ hồ ẩn hiện giữa trời chiều, lưa thưa lác đác. Mấy ngọn đèn đường thích sáng thì sáng, không có tác dụng để soi đường nữa. Trăng sáng nơi chân trời là nguồn sáng cuối cùng duy nhất lúc này, miễn cưỡng để cô nhận rõ phương hướng.

Diệp Mông đang định vào công viên đối diện đi dạo, nhưng đi chưa được hai bước thì nghe thấy trong góc có người thu phí bảo kê.

Là thím Hoa bán bánh bao ở dưới lầu, chỉ thấy bà run run giũ nhúm vải nhàu nhĩ, “Tháng này chỉ có chừng này thôi…”

Thím Hoa lắm mồm, thích khua môi múa mép, nên có rất nhiều người ở trấn trên bị bà làm phiền, nhưng không thể chuyện gì cũng tìm cảnh sát được, vì vậy chỉ đành phải tìm đến thế lực không nghe phải trái này.

Diệp Mông đi đến, nhìn vào trong nhúm vải kia, ánh mắt viết đầy chê bai: “Ít thế.”

“…”

“…”

Giờ này người trong công viên đã lục tục ra về, hoa quế như những vụn vàng bay từ giữa đường đá cuội lên hàng rào. Cô đang đi thì dừng chân, bởi vì cô thấy một người đang ngồi trên hàng rào ở hồ, cùng một túi cua.

Nói cho đúng là cô thấy cua trước, rồi sau đó mới nhận ra bên cạnh còn có người.

Bên này không có đèn, cột đèn đá dọc theo hồ còn không bằng đèn đường, dứt khoát đình công tập thể, khiến ánh trăng trở nên rực sáng soi tỏ bản thân, cũng khiến mặt hồ yên ả trở thành mặt gương to lớn, gợn sóng lăn tăn lại chẳng lọt nổi vào mắt.

Nhờ chút ánh sáng hiu hắt ấy, Diệp Mông vẫn có thể nhìn rõ cua trên hàng rào đã được nấu chín ——

Và người đàn ông kia trông khá trẻ, có thể nhỏ tuổi hơn cô.

Anh mặc áo đen quần đen ngồi trên hàng rào, áo khoác thể thao màu đen được khóa kéo lên hết nấc, cổ áo thẳng đứng ôm lấy cần cổ thon dài. Đầu đội mũ tai bèo màu đen, dưới ánh trăng, phần tóc ở gáy hiện lên lớp sáng nhạt, tóc ướt nhẹp vẫn đang nhỏ nước, sau lưng thấm ướt, như thể vừa tắm xong, chưa kịp lau người đã bị gọi đến bờ hồ.

Không biết vì lý do gì, nhìn bóng lưng to lớn đang cúi đầu đó, Diệp Mông lại có cảm giác đáng thương, giống như chú chó lang thang không ai quan tâm.

Có lẽ nhận ra điều gì đây, người đàn ông đang chôn đầu trong cổ áo chợt ngẩng lên, để lộ quai hàm căng siết và phần cằm ẩm ướt, cùng với chiếc khuyên tai phát sáng dưới ánh trăng bàng bạc. Côn đồ đeo khuyên tai trên trấn rất nhiều, nhưng rất ít ai xỏ khuyên lại mang đến cảm giác cấm dục lạnh lùng như thế.

Đuôi mắt người đàn ông quét nhìn Diệp Mông bên dưới hàng rào. Anh xoay đầu lại, ánh mắt ướt át vừa tối lại sâu, đong đầy cảm xúc phức tạp, như đang đợi một phiên xét xử không biết tên.

“Làm gì?”

Chú chó lang thang lên tiếng, âm thanh vô cùng êm tai. Ở bên cạnh hồ nước hơi có mùi tanh, giọng anh tựa như rượu nhạt trong ánh nắng chói chang, thấm đượm sự lạnh lẽo làm ta khoan khoái, có điều giọng hơi khàn, chắc là dây thanh đã bị thương.

Diệp Mông sửng sốt, sau đó nhìn quanh một vòng, xung quanh bốn bề yên ắng, ngoài với chiếc lá trôi bồng bềnh bay thì không có bất cứ ai, đèn cũng tối, ngay cả một con kiến qua đường cũng không có. Ngoại trừ cô.

“Còn xem nữa thì thu lệ phí.” Chú chó lang thang lạnh lùng xoay đi chỗ khác.

“…”

Diệp Mông ngạc nhiên chớp mắt, tụi con trai bây giờ đúng là nhỏ mọn kiêu ngạo.

“Còn có việc gì không?”

Được rồi, Diệp Mông ho khẽ một tiếng, con người cô giỏi nhất là làm liều, thế là dứt khoát mặt dày lên tiếng ——

“Tôi có thể xin cậu…”

“Không có tiền còn tán gái cái gì?” Chú chó lang thang lại khó hiểu quay đầu nhìn cô, đôi mắt nheo lại, đôi mắt lạnh lùng xuất hiện ba mí vì mất kiên nhẫn: “Có chuyện, cúp đây.”

Lúc này, Diệp Mông mới thấy rõ dây tai nghe màu đen lộ ra từ trong cổ áo anh.

***

Ba phút trước.

“Tiểu Dữ!”

“Gì.”

“Máy tính của mày ở đâu đấy, cho tao mượn tải phần mềm về xem mấy thứ.”

“Còn xem nữa thì thu lệ phí.”

“Đừng mà, hàng đứng đắn thật ——”

“Còn có việc gì không?” Anh trực tiếp ngắt lời.

“Đồ keo kiệt! Mày đừng cái gì cũng thu tiền thu tiền!”

“Không có tiền còn tán gái cái gì, có chuyện, cúp đây.”

Sự im lặng bao trùm bầu không khí, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, mọi âm thanh trong trấn nhỏ đầu thu chìm trong yên ắng, đến cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.

Chú chó lang thang tiện tay gỡ tai nghe ra, treo bên ngoài cổ áo. Gương mặt dưới vành mũ có vẻ hơi trắng, đường viền môi mượt mà rõ ràng, anh ngồi trên hàng rào cụp mắt nhìn cô, có vẻ đã quá quen với việc con gái tiếp cận mình: “Xin Wechat à?”

“Không phải.” Diệp Mông không thích kiểu như thế, bất chợt nhạy bén lên tiếng chối cãi, “Là địa chỉ quán mua cua này.”