“Tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân hết mức để không đánh anh.” Lý Cận Dữ tựa vào ghế, cúi đầu nhìn cốc nước chanh trước mặt mình, ánh mắt lười nhác vuốt nhẹ thân cốc nói.
Vì anh lười nhắc tới đoạn quá khứ kia ở nước Mỹ nên không một ai biết, mọi người đều ngầm mặc nhận anh là bé yêu ngoan ngoãn. Vì vậy Câu Khải tỏ ra nghi ngờ, rất kinh thường mà cắt ngang: “Cậu từ nhỏ đến lớn chưa đánh người bao giờ nhỉ, biết đánh thế nào không?”
Lý Cận Dữ không nói gì, ngẩng đầu nhìn hắn. Giữa lúc hai người lẳng lặng nhìn nhau đúng lúc nhân viên đưa cà phê tới thì Câu Khải không khỏi thầm cảm thấy rùng mình. Không biết tại sao hắn cảm thấy Lý Cận Dữ gần đây có chút khác thường. Trước đây ánh mắt của Lý Cận Dữ sẽ không thẳng thắn như này. Nhìn phụ nữ cũng vậy, đàn ông cũng thế, đều lộ ra một luồng khí thế của thiếu niên vô tận, thanh thuần mà lại đè nén. Lúc này sự đè nén ấy không còn nữa, vẻ thanh thuần kia cũng đã mất đi, thay vào đó là sự thẳng thắn không giống một người em trai. Trong đầu Câu Khải đột nhiên bật ra câu nói của Thai Minh Tiêu hai ngảy trước, có thể Lý Cận Dữ đã bị Diệp Mông thịt rồi. Vì sao lại dùng kiểu hình dung này? Bởi vì họ cảm thấy chuyện này người chịu thiệt vẫn là Lý Cận Dữ.
Khi nhân viên lui đi, những tiếng nói thưa thớt xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng tới hai người. Bởi vì quen biết Lý Cận Dữ nên tầm mắt của mấy cô gái bàn bên cạnh gần như dính chặt bên này, thỉnh thoảng lại ngượng ngùng xấu hổ cúi đầu thì thầm với nhau đôi câu, mặt đầy thanh xuân, tình phấp phới, một đám mê trai. Câu Khải cảm thấy rất phiền! Từ nhỏ đã biết tên nhóc này có rất nhiều con gái yêu thích rồi. Trước đây trên người chưa có mùi vị nam tính như bây giờ, giờ sau khi lên giường với phụ nữ lại càng hấp dẫn hơn nữa. Mẹ kiếp!
Câu Khải đang nghĩ thì điện thoại vang lên tiếng ting.
Là tin nhắn Wechat của Thai Minh Tiêu gửi tới, lại còn mang theo một icon vừa cười vừa khóc siêu to.
Câu Khải chửi đồ thần kinh, coi thường khóa điện thoại. Kết quả Thai Minh Tiêu liên tục gửi tin nhắn.
Đồ thần kinh!
Câu Khải khóa lại, tiếp tục coi thường, nhìn Lý Cận Dữ, đang sắp nói, kết quả ding dong ding dong lại nhảy ra một tin.
Một tin nhắn nữa gần như cùng lúc gửi tới.
Lời này đã nhắc nhở Câu Khải. Vì vậy hắn cũng theo đó liền hiếu kỳ với vấn đề này mà hỏi thanh niên ngây ngô đối diện: “Đúng rồi, mấy năm trước cậu thường sống ở đâu vậy? Sao mà chưa thấy cậu nhắc tới bao giờ.”
Lý Cận Dữ đang nhìn ngoài cửa sổ chợt quay lại: “Ninh Tuy.”
“Ồ, Ninh Tuy.”
Câu Khải không có biểu cảm gì, đưa di động tới bên mồm trả lời một tin nhắn thoại cho Thai Minh Tiêu bên kia, lơ đãng nói: “Cậu ấy nói mấy năm trước đều ở Ninh …”
Không biết có phải là ảo giác mà đầu hắn một mảnh trống rỗng, âm thanh bỗng im bặt, trong khoảnh khắc cả quán điện tử tĩnh lặng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, gió ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục lay động, những cô gái trong quán điện tử thì đang tán chuyện rôm rả, tầm mắt lúc nào cũng liếc về chỗ hai người họ, giống như năm trăm con chim sẻ trên ngọn cây mùa xuân kêu chiếp chiếp. Nhưng Câu Khải thì lại thấy mình giống như đang bị mắc kẹt trong một cái lồng lớn, không nghe rõ lắm. Tất cả những âm thanh ầm ĩ và ồn ào đó đều trở thành tiếng ong ong.
Hắn sững sờ, ánh mắt cũng ngây ra, tầm mắt gắt gao chăm chăm nhìn Lý Cận Dữ, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng chưa từ bỏ mà lại hỏi: “Là người tôi biết sao?”
Lúc này Lý Cận Dữ mệt mỏi tựa vào ghế một lúc, ánh mắt sâu thẳm thâm thúy, giống như đá ngầm chìm dưới đáy biển sâu. Anh không vội mở miệng, ước chừng sau khi hút được nửa điếu thuốc mới phủi tàn thuốc nhưng cũng không nhìn hắn mà cúi đầu nói: “Ừ. Tôi đã nghe về anh khi ở quán cà phê ở trấn. Khi đó tôi đang yêu đương với Diệp Mông, nhưng vẫn chưa đăng ký kết hôn.”
“…”
“… …”
Choang!
Choang!
Choang!
Nhân viên làm vỡ vài cốc nước chanh. Tiếng “choang choang choang” đó cảm giác như tiếng bắn tỉa liên tục, như có người không hề do dự bắn ba phát vào ngực hắn.
Máu thịt lẫn lộn, máu toàn thân đều đông lại, các cơ quan nội tạng cũng ngừng hoạt động, cả người không khác gì chiến binh đất nung.
Gió thổi bờ Dương liễu, tòa nhà cao tầng lạnh lẽo, người trong quán điện tử qua lại. Không biết qua bao lâu, trà sữa của những cô gái bàn bên cạnh đã đổi sang vị thứ hai, họ đang sôi nổi chơi trò nói thật hay mạo hiểm. Lúc này Câu Khải mới hoảng hốt hoàn hồn, ánh mắt hơi ảm đạm, lại lộ ra một luồng khí lực run rẩy, hắn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Con người Diệp Mông không thích cứng rắn cũng chẳng thích mềm mỏng, không dùng được chiêu nào. Vốn muốn hỏi sao cậu ta cua được, lại sợ nghe được cậu nói là cô ấy cua tôi, nếu vậy có thể hắn sẽ không nhịn được mà hất cốc nước chanh kia lên mặt cậu ta.
Lý Cận Dữ đẩy gạt tàn thuốc ra, ngổi thẳng người khoanh hai tay trước ngực. Câu Khải cảm thấy cái chân dưới gầm bàn của cậu ta sẽ có thể không báo trước mà đá hắn vào bất cứ lúc nào. Nhưng lại chỉ nghe cậu ta tựa vào ghế thản nhiên hỏi thẳng: “Có phải vợ tôi rất khó cua đúng không?”
“…”
Câu Khải không biết nói gì, đây là muốn bắt đầu tính sổ sao? Chẳng hiểu tại sao hắn bắt đầu suy nghĩ về đề nghị vừa rồi của Thai Minh Tiêu. Giọng điệu này của Lý Cận Dữ hiển nhiên đây không phải là chuyện có thể bỏ qua dễ dàng.
Câu Khải bảo toàn tính mạng mình mà nói: “Thật ra thì cũng tạm. Tôi thấy phụ nữ trên thế gian này đều giống nhau, ha ha, ha ha.” Hai tiếng cười khan này hiển nhiên là cực kỳ miễn cưỡng.
Lý Cận Dữ thì lại lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang tự giễu nói: “Vậy sao, nhưng tôi đã khóc vài lần vì cô ấy rồi.”
“…” Câu Khải không cười nữa.
“Lúc cãi nhau khóc, lúc lên giường cũng khóc.”
“…Chuyện này có phải rất tự hào đúng không?”
Lý Cận Dữ: “Là tôi đang muốn cho anh biết, anh đã suýt chia cắt một cuộc tình tuyệt đẹp.”
“…”
Câu Khải nghĩ, nếu như hôm nay hắn không đi ra khỏi quán điện tử này thì chắc làđã bị cậu ta quấy rầy chết rồi.
Dưới lầu quán điện tử có người đang thi đấu, luôn luôn có tiếng cổ vũ sôi nổi, đều là một đám người trẻ tuổi. Máu của những thanh niên này luôn luôn nhiệt huyết sục sôi cuồn cuộn, giống như nước sông không ngừng dâng trào kia, chảy về nơi xa nhất tận cùng với khí thế hào hùng lại thanh khiết.
-
Lúc Câu Khải về đến nhà Thai Minh Tiêu đã lo lắng không yên đợi trước cửa nhà hắn. Mất một lúc tìm vết thương trên mặt hắn thì phát hiện hắn không tổn hại chút nào, còn thất vọng nói: “Uầy, cha nội kia không đánh cậu hả?”
“Hai người đàn ông tuổi cộng lại cũng hơn năm mươi như bọn tôi mà đánh nhau ở một quán điện tử toàn là trẻ nhỏ thì cậu thấy rất vẻ vang hay là rất kích thích?” Câu Khải mở cửa đi vào.
Thai Minh Tiêu cũng đi vào theo. Cũng đúng, hai người cũng đều đã không còn ở độ tuổi bốc đồng mười sáu mười bảy tuổi nữa rồi.
Câu Khải cầm lon bia ngồi lên sofa, vẻ mặt im lặng mở nắp bia.
Thai Minh Tiêu đi vào theo một cách quen thuộc, cũng lấy một lon tựa vào kệ tủ tivi đối diện nói: “Sao rồi, nếu đã không ra tay thì sao vẫn còn cái bộ dạng muốn chết thế kia?”
Câu Khải cởi áo vest, bên trong mặc áo gi-lê màu xám ba mảnh, ánh mắt dần nhìn lên sống mũi, hắn ngẩng đầu nhấp ngụm bia rồi nói: “Cậu ta muốn tôi bán công ty cho cậu ta.”
“Cậu không bán không được rồi.”
“Ừ. Cậu ta nói rằng cậu ta chỉ cần tốn chút công sức đã có thể thuyết phục được ông già chủ động thu mua rồi.”
Chết tiệt! Lý Trường Tân mà ra tay thì Câu Khải có thể sẽ bị nuốt chửng không còn mảnh xương nào.
Thật ra người như Câu Khải không có vốn liếng gì cả, công ty đồ cổ này chính là vốn liếng duy nhất của hắn và hắn ta cũng chỉ là một kẻ tham công tiếc việc, cộng thêm bản thân Câu Khải vốn có niềm đam mê và tình cảm với đồ cổ, phụ nữ gì cũng đều không thể quan trọng hơn công ty của hắn. Không hổ là những người anh em sắt đá nhất, hạ đao xuống cũng biết đâm chỗ nào đau nhất. Một tiếng “tách”, Thai Minh Tiêu kéo nắp lon bia, tựa vào kệ tủ tivi chậm rãi uống, nghĩ một chút rồi nói: “Cậu ta lấy đâu tiền mà mua, cổ phần của ông già lại cũng không thể biến thành tiền mặt.”
Câu Khải nói: “Chia hoa hồng đó. Cậu nghĩ hoa hồng mấy trăm triệu hàng năm của tập đoàn Hãn Hải là giả à? Tôi nghe nói cậu ta đã đầu tư một khoản tiền lớn với vài người bạn trong đội giao lưu WMC trước đây để thành lập tổ chức huấn luyện phương pháp Loci. Có điều hiện giờ ước chừng đã lỗ không ít, nhưng vụ đầu tư này chắc chắn sẽ kiếm lời trong thời gian dài. Với cả đợt trước cậu ta còn đầu tư một khoản tiền cho xưởng xe của Lê Thầm, lại còn bảo Lê Thầm mua một đội xe tốn rất nhiều tiền. Vì vậy tôi đoán bây giờ trong tay cậu ta chắc cũng không có bao nhiêu, ban nãy khi trả tiền nước ở quán điện tử cậu ta còn chia AA với tôi nữa kìa.”
“Ai bảo cậu cua vợ cậu ta.”
“Tôi nào biết được má? Cậu biết mà cũng không nói với tôi sớm hơn chút được hả?” Câu Khải đặt bia xuống nói.
Thai Minh Tiêu cũng bị oan, tay cầm lon bia nhún vai xòe tay: “Hai người họ đe dọa tôi đấy được chưa. Cũng là lúc chiều vừa rồi tôi chơi bóng nghe Lê Thầm nói những chuyện Lý Cận Dữ kiếm ăn ở Mỹ trước đây. Tôi sợ cậu bị đánh chết mới mạo hiểm đánh liều dù cho có bị Lê Thầm đánh vỡ đầu cũng âm thầm nhắn tin cho cậu đấy đã được chưa. Muốn bảo cậu mau nhận lỗi để chuyện này trôi qua êm xuôi.”
Quan hệ của bốn người họ cũng rất kỳ diệu. Lê Thầm có quan hệ tốt với Lý Cận Dữ, Câu Khải thì có quan hệ tốt với Thai Minh Tiêu. Hai người Lê Thầm và Lý Cận Dữ đều là cậu ấm, vì gia thế bối cảnh của họ nhỏ hơn hai người kia vì vậy tính cách cũng vô tư hơn. Còn Câu Khải với Thai Minh Tiêu một thì tính toán, một thì thuận lợi mọi bề. Nhưng thật ra quan hệ của bốn người đều tốt, bây giờ cũng thật sự coi nhau là anh em, chỉ có điều Thai Minh Tiêu và Câu Khải sẽ đặt lợi ích gia đình lên hàng đầu, vì vậy giữa họ cũng là quan hệ bạn bè chân thật nhất. Tất nhiên Lê Thầm trong chuyện gì cũng đều đứng về phía Lý Cận Dữ, vì thế nên khi Câu Khải vừa đi công tác Thai Minh Tiêu liền bị hai cha nội kia nắm chặt chẽ.
“Vậy bây giờ là sao? Cậu ta mua công ty cậu làm gì? Cậu ta có một Hãn Hải Lan Can còn chưa đủ à? Có điều bán cho cậu ta thì cậu cũng coi như có chỗ dựa rồi đấy. Tuy Hãn Hải Lan Can hai năm gần đây không còn hưng thịnh, cộng thêm chuyện của Lý Lăng Bạch kéo theo xuống dốc không phanh, nhưng dù gì cũng vẫn còn có một tập đoàn Hãn Hải chống lưng.” Thai Minh Tiêu vừa nghĩ vậy liền thấy dường như cũng không phải chuyện xấu.
Câu Khải lành lạnh liếc anh ta: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Thai Minh Tiêu uống bia, chỉ nghe hắn nói: “Lý Cận Dữ nói gần đây Diệp Mông muốn mở một công ty Truyền thông ở Bắc Kinh, cậu ta thấy công ty chúng ta khá thích hợp cho cô ấy rèn luyện tay nghề. Dù sao thì trước đó cũng đã thông thạo, có dự định sẵn rồi, còn không cần phải mua lại hoa cỏ nữa. Ông lão vườn chim hoa sẽ đưa cây xương rồng đến theo thời gian định sẵn, khá thích hợp.”
-
Lý Cận Dữ gần đây thật sự khá kẹt tiền, nhưng lúc mua thuốc ở cửa hàng tiện lợi lại không ngần ngại mà chỉ mua một hộp thuốc Song Hỷ với giá tám tệ. Lê Thầm nói anh thật đáng thương, tốn hai triệu để đặt một chiếc nhẫn nhưng lại keo kiệt khi mua một hộp thuốc lá.
Lúc này tay áo sơ mi của anh đã xắn lên lộ ra hình xăm điện tâm đồ, đằng sau lại là xe thể thao ngoài thu hút người vẫn là thu hút người, nhìn không hiểu sao có chút vô lại. Anh lấy một điếu vứt hộp thuốc lá vào trong xe qua cửa kính, châm xong hít một hơi, nghiêng đầu hỏi Lê Thầm bên cạnh: “Nhẫn tới chưa?” Lúc Lý Cận Dữ tựa vào cửa xe bóc hộp thuốc mới nhớ tới.
“Chưa, làm gì nhanh vậy, người Pháp sẽ không làm thêm giờ vì cậu đâu, cậu có gấp thế nào đi nữa thì người ta cũng đã nói rồi, nhanh nhất cũng phải tháng sau.”
Lý Cận Dữ không lên tiếng nữa mà hút thuốc. Di động trong túi quần rung một cái anh móc ra nhìn, một giây sau chỉ nghe anh lạnh lùng chửi một câu “mẹ”, sau đó thẳng thừng dập nửa điếu thuốc đang hút dở rồi quay người thuận tay lấy áo khoác từ trong cửa xe phía sau rồi móc trong tay, lại “rầm” tiếng đóng cửa xe. Động tác linh hoạt liền mạch.
“Sao đấy?” Lê Thầm hỏi.
Lý Cận Dữ một tay móc áo khoác để lên đầu xe, tay còn lại đút túi quần lười biếng nói: “Nói ra dài lắm. Chỉ là gần đây em quá bận, vừa rồi đã thất hẹn với chị gái, bây giờ phải về nhà quỳ ván giặt.”
Lê Thầm sốt ruột gạt đi: “Không đến mức đấy đâu. Diệp Mông cưng cậu như thế, nếu không phải đã từng thấy những hành động đó của cô ấy thì tôi đã suýt tin cậu rồi. Cho dù cô ấy trừng phạt cậu thì tôi nghĩ cũng là cô ấy tự quỳ ván giặt cũng sẽ không để cậu quỳ đâu.”