Tinh Quân Như Nguyệt

Chương 1




Một ngày trước khi thành thân, ta bỗng có khả năng đọc suy nghĩ của người khác.

Đêm tân hôn, vị phu quân giết người như ngóe của ta dùng một kiếm giải quyết thích khách, trong lòng lại nũng nịu: [AAA! Dọa chết người ta rồi! Khủng khiếp quá à! Ai đến ôm bé một cái đi mà!]

Kêu la oai oái khiến ta đau hết cả đầu.

Ta vốn định trốn vào một góc nhưng thực sự chịu không nổi tiếng ma kêu quỷ gào của Tống Tri Nhàn, đành mon men đến gần. Dưới ánh mắt u ám lạnh lùng của hắn, ta vươn tay ôm lấy vòng eo săn chắc.

[AAA! Tiểu tỷ tỷ thật chủ động! Ấm áp quá à! Mềm mại quá đi!]

[Thật muốn được chết trong vòng tay của tiểu tỷ tỷ!]

Trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo, vô tình: “Cút.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, máu của thích khách văng trúng gương mặt trắng như tuyết. Dưới ánh nến chiếu rọi, gương mặt hắn một nửa lộ ra ánh sáng, một nửa ẩn trong bóng tối.

Giữa bóng tối và ánh sáng, anh tuấn đến kiệt xuất.

Nếu không phải trong lòng hắn đang không ngừng gào thét [AAAAAAAAAAAAA] thì ta đã thật sự tin hắn là Diêm Vương mặt lạnh mà người người đồn đại.

Sau khi phát hiện hắn nghĩ một đằng, nói một nẻo, ta lui về sau một chút nhưng cánh tay vẫn không rời eo của hắn, cố ý hỏi: “Không ôm nữa hả?”

[Đừng mà! Muốn ôm một cái, muốn ôm một cái!]

Tống Tri Nhàn: “Buông ra.”

Ta: “Thật muốn ta buông ra? Vậy ta buông nha.”

Ta rút tay về với một tốc độ vô cùng chậm rãi, đôi mắt dán chặt vào biểu tình của Tống Tri Nhàn. Mặc dù nội tâm hắn đang gào thét [Đừng buông mà. Tiểu tỷ tỷ đừng đi, người ta sợ!] nhưng nét mặt vẫn lạnh băng, không để lộ dù chỉ xíu xiu cảm xúc.

Thậm chí còn không kiên nhẫn nói một câu: “Mau lên.”

Ta cũng là lần đầu có khả năng đọc suy nghĩ, vốn định chơi thêm một lúc nhưng có tiếng động từ nội viện truyền ra.

Khoảnh khắc hạ nhân mở cửa bước vào, Tống Tri Nhàn đẩy ta ra, giữ nguyên thiết lập người sống chớ gần, bên tai là tiếng lòng của hắn [Phù, nguy hiểm thật.]

Thi thể thích khách bị kéo đi, trong nhà dù đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng trong không khí vẫn còn mùi máu tanh gay mũi.

Bị ám sát ngay đêm tân hôn, sợ rằng chỉ có bọn ta có diễm phúc này.

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Ta tên Hứa Thanh Khanh, là đích nữ nhà trâm anh thế phiệt nên ngay từ nhỏ, cầm kỳ thi họa, thi tửu hoa trà ta không dám trễ dù chỉ một buổi. Tất cả là để chuẩn bị cho cuộc liên hôn gia tộc khi lớn lên.

Thế nhưng dường như ta có ma lực gì đó, bất luận bàn chuyện cưới gả với ai, nhà đối phương đều sẽ có trưởng bối qua đời, phải giữ đạo hiếu ba năm, không thể lập gia đình.

Cứ như vậy, chuyện chung thân của ta đổi từ nhà này sang nhà khác, kéo đến tận hai mươi tuổi.

Quý ngài Tống Tri Nhàn mang vẻ ngoài vô tình vô dục, đòi ngủ riêng ngay đêm tân hôn này là nhân vật đang sáng chói trong triều đình, tuy không cha không mẹ, không có gia tộc chống lưng nhưng tuổi còn trẻ đã đứng vào hàng Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ, là đối tượng được quyền quý trong Kinh Thành thay nhau nịnh bợ.

Cha ta dốc hết sức chín trâu hai hổ mới mở được con đường máu, giành cho ta mối hôn sự có xe có phòng, không cha không mẹ này.

Rốt cuộc lần này ta cũng thuận lợi gả đi.

Một đêm bình an vô sự. Người vốn không cần dậy sớm kính trà như ta đây lại bị tràng âm thanh luyện công ‘hư hư ha ha’ trong sân đánh thức.

Ta bực bội đứng dậy mặc quần áo, vác quả tóc ổ quạ, thô bạo mở cửa sổ, nhìn về phía kẻ đầu têu gây ra tiếng động.

Sau đó… ta như mèo thấy mỡ, như vịt thấy bèo, nước miếng chảy đầy đất.

Ngực kìa!

Eo kìa!

Cơ bụng kìa!

Trắng quá đi!!!!!!!!!!

Tống Tri Nhàn dường như không nhận ra ánh mắt si mê, chăm chú của ta, tiếp tục cởi trần, nước chảy mây trôi mà tập luyện, ngay cả một cái liếc mắt cũng không ban cho ta.

Nhưng trong lòng hắn rõ ràng đang nói: [Tiểu tỷ tỷ đang nhìn ta, phải biểu hiện thật tốt mới được! Hay múa thêm một bộ kiếm pháp nữa nhỉ?]

[Thêm một bộ quyền pháp nữa!]

[Ăn của lão Tôn một gậy!]

Thế là sáng sớm ngày đầu tiên sau khi thành thân, Chỉ Huy Sứ đại nhân thủ đoạn tàn nhẫn, giết người không chớp mắt khiến bá quan nghe danh phải sợ xanh mặt, được Hoàng Thượng vô cùng tin cậy của chúng ta hệt như một con khổng tước tìm bạn tình, xòe đuôi khoe khoang suốt một canh giờ.

Đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt, câu, xoa,… chỉ cần hắn có, hắn đều lấy ra biểu diễn một lần.



Cuối cùng hắn mệt như chó vẫn cố chống đỡ, trong lòng nghĩ: [Tiểu tỷ tỷ, thấy thế nào? Thể chất của ta vô cùng tốt có phải không?]

Phụt! Tên ngốc ngây thơ chết tiệt này!

Ta đột nhiên phát hiện, khả năng đọc suy nghĩ của ta chỉ hiệu nghiệm với duy nhất mình Tống Tri Nhàn.

Thật là máu chó mà!

Nhưng chỉ cần nghe tiếng lòng của một mình hắn cũng đủ thú vị rồi. Ví dụ như sau khi ăn sáng xong, ta muốn đi dạo trong phủ một vòng, thuận miệng hỏi: “Chàng có đi không?”

Hắn liếc ta một cái, trong ánh mắt có ba phần lạnh lẽo, không chút cảm tình đáp hai chữ: “Không đi.”

Ta vô cùng ngoan ngoãn: “Thôi vậy.”

Tống Tri Nhàn tủi thân trong lòng: [Sao tiểu tỷ tỷ không níu kéo ta một chút? Vô tình quá đi!]

Ta thấy hắn đáng thương, lại hỏi lần nữa: “Hay là chàng đi cùng ta một lát nha.”

Tống Tri Nhàn nhíu mày: “Không có thời gian.”

Ta: “Ồ.”

[Aaa! Tiểu tỷ tỷ lại kiên trì chút đi mà!]

Ta thở dài: “Đi dạo với ta một chút thôi!”

Tống Tri Nhàn mất kiên nhẫn nheo mắt: “Không đi. Không có thời gian.”

Ta: “…”

Đậu xanh rau má! Tên này cố ý chơi ta đúng không?

Ta tức đến đầu bốc khói, hất tay hắn ra rồi đi mất.

Hắn không chỉ không phản kháng, nội tâm còn gào thét: [Oaaa, tiểu tỷ tỷ thật bá đạo, thật thô lỗ. Yêu quá à!]

Đúng là không theo lẽ thường mà!

Thật ra Tống phủ cũng không lớn lắm, mới dạo một vòng ta đã phát hiện: Chẳng có gì đẹp.

Chúng ta sánh bước bên nhau. Đường trong hoa viên không quá rộng, theo nhịp bước đong đưa, ống tay áo sẽ cọ xát vào nhau. Có một khoảnh khắc, cực kỳ khó phát hiện nhưng đúng là thân thể hắn đã nghiêng nghiêng qua một chút.

Tầm mắt ta đúng lúc liếc qua, trông thấy chân hắn bước lệch đi một phân.

Để tránh giẫm lên một con côn trùng.

Ta có chút kinh ngạc quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt lạnh nhạt, khóe miệng không chút kẽ hở, đường cong xương hàm hoàn mỹ, nhìn không ra hắn có điểm nào giống người có tâm địa Bồ Tát.

Theo sau đó là độc thoại nội tâm của hắn: [Ta thật là lương thiện quá mà. Tiểu tỷ tỷ mà biết được, nhất định sẽ yêu ta đến chết đi sống lại.]

Ta: “…”

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Ba ngày sau, tức ngày hồi môn, ta ngồi trong xe ngựa, bên tai chỉ nghe được mỗi vở hí kịch trong lòng của người đàn ông đối diện, ồn ào đến kịch liệt.

Hết tự hỏi y phục đã ổn chưa, lại đến đầu tóc đã buộc gọn gàng chưa, rồi quà cáp có chuẩn bị thích đáng hay không.

Để giải phóng cho đôi tai của mình, ta cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Hôm nay y phục của chàng rất đẹp; phát quan cũng đội thật là chỉnh tề; tất cả quà cáp đều chuẩn bị theo sở thích của người nhà của ta, họ nhất định sẽ thích lắm.”

Vốn tưởng rằng nói xong lời này, hắn rốt cục có thể yên tĩnh lại nhưng Tống Tri Nhàn chỉ sững sờ được vài giây, ngay sau đó màng nhĩ của ta gần như bị chọc thủng.

[AAAAAA! Tiểu tỷ tỷ là giun trong bụng ta sao? Hiểu rõ ta quá chừng!]

Ta hết sức tò mò hắn làm thế nào mà làm được, bên ngoài và nội tâm mỗi bên diễn một thể loại mà không hề trộn lẫn chút nào?

Nhân số của Hứa gia đông đảo, nhiệt tình hiếu khách. Sau khi bị mời rượu chúc mừng hết ly này đến ly khác, Tống Tri Nhàn có hơi say. Tuy lúc về nhà, hắn vẫn trưng bản mặt lạnh lùng như cũ nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đã có chút đờ đẫn.

Hạ nhân chuẩn bị nước xong, hắn đứng dậy bước vào phòng tắm, nửa đường đột nhiên quay đầu nói: “Nàng…” sau đó lại đi tiếp, bỏ lại ta đứng tại chỗ với gương mặt đỏ bừng bởi vì ta nghe được lời mà hắn không nói ra: [Tiểu tỷ tỷ, có muốn nhìn lén không?]

Hạ lưu!

Thời gian nghỉ thành thân của Tống Tri Nhàn kết thúc, hắn phải vào triều, ta thì bị nhóm tỷ muội hẹn đến trà lâu tụ hội.

Bọn họ thực sự rất muốn nhìn trộm cuộc sống tân hôn của ta, dù sao lúc ấy trong kinh nhiều người đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh mối hôn sự này, cuối cùng lại bị ta đoạt được, ít nhiều bọn họ cũng có chút ganh tị.

Tỷ muội Giáp nói: “Ta nghe cha nói Tống chỉ huy sứ mặt mũi hung tợn, khát máu lạnh lùng, vậy ngài ấy trông rất đáng sợ có phải không?”

Tỷ muội Ất nói: “Ta nghe ca ca nói hắn võ công cao cường, có thể tay không đánh chết một con trâu. Có phải hắn đặc biệt thô lỗ không? Tương lai có khi nào sẽ bạo lực gia đình không?”

Tỷ muội Bính nói: “Ta nghe phu quân nói hắn chưa từng đi học, chữ lớn không biết được mấy cái. Chẳng phải giữa hai người sẽ không có tiếng nói chung, một ngày không nói với nhau được mấy câu sao?”

Tỷ muội Đinh: “Ta nghe gia gia nói…”

Dừng lại!

Ta chỉ muốn hỏi một câu: Đàn ông nhà các ngươi có dám trực tiếp nói thẳng những lời này trước mặt Tống Tri Nhàn không?

Ta nhìn bọn họ ai ai cũng mặt đầy lo lắng, thực tế ánh mắt lại đang cười trên nỗi đau của người khác. Như thể chỉ cần ta sống không tốt, mọi người vẫn sẽ là chị chị em em. Thật khiến ta cạn lời.

Tất nhiên ta sẽ không để bọn họ được như ý, không chỉ bác bỏ những điều bọn họ nghe nói, còn tâng bốc Tống Tri Nhàn thành một người đàn ông tốt, yêu vợ như sinh mạng.

Ta vừa ra vẻ thẹn thùng vừa nói hươu nói vượn: “Tiểu Nhàn Nhàn nhà ta không chỉ diện mạo tuấn tú, thân hình hoàn mỹ, xuất khẩu thành thơ mà còn yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, yêu ta sâu sắc.”

“Đêm tân hôn gặp phải thích khách, giữa lúc nguy cấp, chàng kéo ta đến sau lưng mà bảo vệ, không để thích khách tổn thương ta dù là mảy may.”

Ta càng nói càng hăng hái, đem cả mấy đoạn thoại bản đọc trộm thường ngày ra chỉnh sửa lại mà kể: “Cuối cùng, chàng quỳ một chân trên mặt đất, lớn tiếng nói với ta: ‘Nàng… là Thần của ta!’ “

Ta tưởng lời tỏ tình kinh thiên địa, khốc quỷ thần này sẽ nhận được sự hâm mộ nhiệt liệt và tràn vỗ tay tán thưởng của tất cả mọi người ở đây nhưng lại chỉ thấy Giáp, Ất, Bính, Đinh há to miệng, nhìn chằm chằm phía sau lưng ta, run lẩy bẩy.

Cùng lúc đó, bên tai ta là tiếng lòng của Tống Tri Nhàn: [Tiểu tỷ tỷ… đang nói ai vậy?]

Ta lúng túng quay lại, bắt gặp ánh mắt vừa cau có vừa quái dị của hắn, cùng tầng tầng lớp lớp… Cẩm Y Vệ.

Thần linh ơi, cứu con với!

Con xin đem tòa nhà ba gian mới moi ra dâng cho ngài!