Tình Sắc Dụ Hoặc

Chương 164: Cầu thao trên hoang đảo 5




Tiếu Dao dùng sức kẹp chặt hai chân, đồng thời hai tay dùng sức xoa cặp vú đang nảy lên trong không trung.

Hai ngón tay bắt lấy đầu v*, xoa bóp trên dưới, kích thích thần kinh toàn thân.

côn th*t lớn mạnh mẽ cọ xát âm đế cùng miệng huyệt, khoái cảm đã bị cô ép xuống, lại trỗi dậy một lần nữa.

"A... Tứ thiếu... Tôi muốn tới...ưm..." Khi chuẩn bị cao trào, Tiếu Dao dùng sức bắt lấy hai vú.

Thịt vú trắng tuyết tràn đầy kẽ hở của ngón tay Tiếu Dao đã lọt vào tầm mắt Quân Dạ Huyền, hắn hơi chau mày, động tác dưới thân nhanh hơn.

"A, a, a... A ha, a a... Tứ thiếu, tôi sắp tới... ưm, a a ha ha...ư..."

Tiếu Dao không ngừng vặn vẹo thân thể, sau một tràng rên rỉ, đạt tới cao trào.

"A..."

Âm thanh của cô trong nháy mắt cứng đờ, hai chân cũng kẹp càng chặt.

Quân Dạ Huyền dùng sức thọc vào rút ra, thần kinh cả người cũng nhảy lên hùng hục.

Miệng huyệt co rút càng mạnh, côn th*t lớn của hắn càng dùng sức.

Hung hăng thọc vào rút ra mấy chục cái cọ xát trước tiểu huyệt, một dòng t*ng trùng nóng hổi bắn ra.

Quân Dạ Huyền kêu rên, dùng sức nắm chặt hai chân cô.

Tinh dịch một đợt một đợt mà bắn ra, phun tới hai vú của Tiếu Dao, trên mặt, trên tóc, ngay cả trên mặt dây chuyền trước cổ.

Toàn thân phủ kín tinh dịch nóng bỏng, Tiếu Dao từ trong dư âm cao trào tỉnh táo lại.

Cô vươn tay, tùy tiện xoa xoa trên người, là một màu trắng của nùng tinh.

Lúc này, nếu như bản thân trộm xoay người, mở rộng hai chân, bỏ vào một chút tinh dịch của hắn, có lẽ ngay cả hắn cũng không phát hiện được?

Bây giờ trời rất tối, hơn nữa hắn cũng vừa bắn tinh, chắc chắn sẽ không cảnh giác như thường ngày được.

Đây nhất định là cơ hội tốt nhất.

Nâng người, nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình, Tiếu Dao nhẹ nhàng ngồi dậy.

Buông ra thân thể của cô, Quân Dạ Huyền chỉ đảo mắt qua gương mặt của Tiếu Dao, hắn xoay người nhảy, hướng về phía sâu bên trong mà bơi vào.

Bởi vì hành động của hắn, mặt hồ khơi dậy tầng tầng cuộn sóng, rất nhanh, trong tầm mắt của Tiếu Dao, đã không thấy Quân Dạ Huyền.

"Tứ thiếu". Bốn phía tối đen như mực, lại lạnh cóng, cô khẽ gọi.

Nhưng Quân Dạ Huyền giống như hư không vậy, không thấy bóng dáng.

"Tứ thiếu, anh ở đâu?" Tiếu Dao lại kêu một tiếng, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy hắn nhanh chóng trồi lên mặt nước.

Sóng cuồn cuộn trên mặt hồ đang chậm rãi bình phục, vẫn không có bất kì động tĩnh mới nào.

Tiếu Dao cúi đầu nhìn trên người mình, tất cả đều là tinh dịch còn mang theo độ ấm, hít sâu một hơi.

Nếu bây giờ mình lưu trữ tinh dịch, Tứ thiếu chắc chắn sẽ không biết, mà nhiệm vụ của cô cũng coi như là đã hoàn thành.

Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tứ thiếu ôm cô trôi nổi trên biển gần mười tiếng đồng hồ, Tiếu Dao lại do dự lần nữa.

Ngón tay vươn ra lấy một chút tinh dịch, Tiếu Dao cúi đầu nhìn một hồi lâu.

Đột nhiên nhớ tới vừa rồi hắn mới nhảy vào trong hồ, cô lập tức ngước mắt nhìn vị trí giữa hồ.

Tiếu Dao không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng điều rõ ràng trước mắt chính là mặt hồ đã bình tĩnh trở lại.

"Tứ thiếu". Khẽ gọi tên hắn, Tiếu Dao quên đi dự định, trực tiếp nhảy xuống nước, hướng về phía của Quân Dạ Huyền mà nhào tới.

Có phải vì mới bắn tinh xong nên chân bị chuột rút đứng dậy không nổi? Hoặc là bị rong rêu dưới đáy hồ quấn lên chân? Chẳng lẽ là trong hồ này còn có quái vật?

Trong lòng Tiếu Dao rối thành một đoàn, không những quên mất là trên người mình đang có thứ tổ chức cần, ngay cả việc bản thân không biết bơi đều nhớ không nổi.

Chỉ nhớ rõ, hắn đã cứu mình một mạng, cô không thể mặc kệ hắn sống chết không rõ.