Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu - Liệu Xuân

Chương 45




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khi gặp lại Thích Thời Tự là ở cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới của công ty.

Khi Hàn Diệp liếc nhìn thấy bóng dáng đó, anh cực kỳ chán ghét.

Thích Thời Tự phải nhẫn tâm đến mức nào mà bây giờ mới có thể xuất hiện trước mặt anh?

Mắt Hàn Diệp nhìn thẳng, chuẩn bị trực tiếp lướt qua thì nhìn thấy Triệu Lục xách một bọc đồ lớn, cũng không biết bên trong có gì, vội vàng chạy về phía Thích Thời Tự.

Bước chân Hàn Diệp dừng lại trong giây lát.

Đôi khi vận may của con người cũng có thể như thế này.

Theo lý mà nói, Triệu Lục cũng đã làm quản lý nhiều năm như vậy, lại không biết nghệ sĩ đầu tiên mình đưa về chính là Thích Thời Tự, hắn chưa từng trải qua gian khổ gì, Hàn Diệp cũng rất ngạc nhiên, tại sao một chút ánh mắt cũng sẽ không chịu nhìn?

Anh do dự một lúc.

Triệu Lục muốn châm một điếu thuốc, nhưng khi anh ta nhấc mí mắt lên thì nhìn thấy Hàn Diệp đang ở ngay trước mặt.

Mấu chốt là thái độ của Hàn Diệp gần đây ở công ty quá dọa người, bàn tay châm thuốc của anh ta run lên một cái, lăn dưới đất, xoay tròn gọn ghẽ ở trước mặt Hàn Diệp.

Nên nói thế nào nhỉ? Định hướng của tên lửa cũng không chuẩn như vậy.

Triệu Lục muốn chết nhắm mắt lại — lần này thật sự không thể làm bộ như không nhìn thấy nữa rồi.

Vì vậy gương mặt tươi cười, chào hỏi với Hàn Diệp: Xin chào tổng giám đốc Hàn!

Đương nhiên Thích Thời Tự nhận ra phản ứng bất thường của Triệu Lục, đầu óc hắn rất chậm chạp, cũng không biết có phải nguyên nhân khiến hắn dùng thuốc mà cưỡng ép dừng lại hay không, vì thế liền đi theo vết khói cuồn cuộn, nhìn thoáng qua ống quần của người bên kia, quả thật không ý thức được đó là Hàn Diệp.

Nhưng Triệu Lục lớn tiếng hỏi thăm sức khỏe, hắn cũng không thể giả vờ như không nghe thấy.

Thích Thời Tự cảm thấy không chỉ đầu óc mình đần độn.

Hắn rất nhớ anh... Vô cùng nhớ...

Nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên, hắn cũng không có.

Lúc này hắn cảm thấy việc gặp lại trong phim truyền hình trên tivi quá tùy tiện, trong siêu thị, trên đường phố trước sau vẫn còn xe chạy, dường như việc gặp lại trở nên quá dễ dàng. Khi đó, hai người đã tích lũy bao năm tháng dường như có thể trút bỏ được mọi mối hận thù ngăn cách khi xưa, trò chuyện lại với người năm đó.

Nhưng người đến người đi, vô cùng nhộn nhịp, dù có đi ngang qua vai thì ai có thể nhận ra được?

Tình huống đại khái có lẽ giống như hắn, bị người thứ ba khiêu chiến, hai người nhìn nhau không nói nên lời, chỉ hận không gặp lại nhau nữa, làm sao có thể bình tĩnh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi nhau hay thậm chí là ôn lại chút chuyện cũ.

Bộ lọc của tác phẩm nghệ thuật thật sự quá nặng nề.

Hắn không làm được.

Hắn nhớ anh nhiều đến vậy, nhưng hắn không làm được.

Tay xách túi siết chặt thành quyền, trong chốc lát, lòng bàn tay lại loang lổ vết máu.

Hắn không muốn ngẩng đầu lên.

Hàn Diệp nói đúng, làm sao hắn vẫn còn mặt mũi?

Hàn Diệp nhìn thấy sự ngạc nhiên lóe lên trong một cái chớp mắt của Thích Thời Tự khi Triệu Lục nghiêng đầu gọi anh.

Nhưng người trước mắt nhanh chóng cúi đầu, không thấy có động tĩnh gì khác nữa.

Hàn Diệp cười nhạt, một nơi như vậy, chạm mặt nhau không phải là chuyện rất bình thường sao? Bây giờ còn tỏ vẻ tôi không muốn quấy rầy anh, tôi chẳng làm gì cả cho ai xem thế này?

Hàn Diệp nhất thời cảm thấy tẻ nhạt vô vị, chỉ khẽ gật đầu với Triệu Lục, quay người bỏ đi.

Triệu Lục nhìn bóng lưng xa dần của Hàn Diệp, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt liếc nhìn động tác như chim cút của Thích Thời Tự, lại không khỏi than thở lắc đầu.

Nói thật, anh ta cũng không chắc chắn về mối quan hệ của hai người trước mặt.

Sao có thể vừa mới yêu nhau say đắm đã giống như kẻ thù, nhìn nhau cũng thấy chán ghét?

Triệu Lục lại lấy ra một điếu thuốc, không châm lửa mà chỉ kẹp đó, một lúc lâu sau, động tác của Thích Thời Tự vẫn như cũ, mới nhẹ giọng nhắc nhở: Đi rồi...

Trong con ngươi của Thích Thời Tự không có ánh sáng, áy náy cười xin lỗi với Triệu Lục.

Dù sao hắn cũng là nghệ sĩ một tay anh ta mang ra ngoài, bây giờ Triệu Lục cũng rất phiền muộn — tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy?

Triệu Lục: Cho nên giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?

Anh ta suy nghĩ một chút, lại bổ sung: Cũng không phải tôi nhiều chuyện, chẳng qua là cảm thấy tốc độ tiến triển của hai người quá nhanh, chưa kịp kiệt sức đã trực tiếp xuống mồ?

Huống hồ, cậu còn đang ở trong hoàn cảnh này... Không có ai bên cạnh thì có ổn không?

Ánh mắt Thích Thời Tự né tránh, theo bản năng kéo ống tay áo xuống, nhỏ giọng nói: Được mà.

Nếu không thì sao?

Lại một lần nữa không một xu dính túi?

Lại một lần nữa ngoắt đuôi xin xỏ?

Bản lĩnh của hắn cũng không cao đến vậy.

Thích Thời Tự cảm ơn Triệu Lục đã giúp hắn sửa sang lại đồ đạc, bên trong còn có mấy chai thuốc, lễ phép chào tạm biệt: Cảm ơn anh Triệu, có lẽ đây là lần cuối cùng làm phiền anh rồi. Mặc dù A Diệp... Mặc dù tổng giám đốc Hàn không nghĩ nhiều, nhưng có lẽ anh ấy sẽ không hài lòng nếu như nhìn thấy anh vẫn còn liên lạc với em, sau này chúng ta có duyên thì gặp lại...

Triệu Lục nghe, điếu thuốc dính vào miệng, nhưng lại không rít thêm một hơi nào.

Những gì Thích Thời Tự nói có vô lý không? Hoàn toàn hợp lý.

Thái độ của Hàn Diệp đối với Thích Thời Tự bây giờ, ai không biết thì có thể vạ lây người vô tội chăng?

Nhưng mà, tình nghĩa của Triệu Lục những năm này cũng không phải là giả, nói không liên lạc là không liên lạc sao? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Thích Thời Tự không lên tiếng, ngay trước mặt Triệu Lục, hắn xóa sạch toàn bộ phương thức liên lạc: Anh, cảm ơn anh lần nữa.

Sau này chúng ta cũng không cần gặp mặt nhau nữa đâu.

Thích Thời Tự cực kỳ bình tĩnh, Triệu Lục muốn ngăn cản nhưng đều mắc kẹt ở trong lòng, không cách nào nói ra.

Anh ta muốn hỏi: Vậy cậu thì sao? Cậu phải làm thế nào? Nói không liên lạc nữa là xóa sạch toàn bộ phương thức liên lạc không chừa lại gì, nếu thật sự gặp chuyện gì đó thì ai đến nhặt xác cho cậu đây...

Không hỏi được...

Sự thật đằng sau máu tươi đầm đìa.

Người sống cả đời, chẳng phải có quá nhiều thứ bị hạn chế sao?

Khi còn trẻ thì hướng tới tương lai, khi về già thì hướng tới sự an ổn, nhưng chưa có người nào vội vã rước họa vào thân cả, Thích Thời Tự đã hết lòng vì anh ta, anh ta còn ở đây đạo đức giả cái gì?

Hốc mắt của Triệu Lục đỏ bừng.

Thích Thời Tự nhìn Triệu Lục đang hút thuốc sau lưng, không nói gì nữa, rời đi thật.

Không phải hắn không nghĩ tới khả năng sẽ gặp lại Hàn Diệp ở nơi này.

Nhưng thời gian của Triệu Lục quá eo hẹp, thuốc men cũng không thể trì hoãn thêm được nữa nên sau nhiều lần cân nhắc, hắn vẫn đánh cược vào vận may của mình, chọn dưới lầu công ty.

Nhưng hắn đã quên, vận may của Thích Thời Tự trước giờ đều không có.

Hắn vẫn chạm phải Hàn Diệp.

Hắn rất nhớ anh.

Nhưng hắn vẫn có thể kiềm chế bản thân mình, dù có nhớ anh nhiều đến đâu, hắn cũng thực sự không muốn sự tồn tại của chính mình làm phiền đến anh.

Thật ra vào ngày đến công viên giải trí đó, hắn đã vào nhà lần cuối để xem hoa thuỷ tiên đã nở hay chưa.

Vẫn chưa nở.

Kết cục lúc ấy đã viết xong rồi, là hắn một mực lừa mình dối người.

Bin bin...

Tiếng còi xe chói tai, Thích Thời Tự khó chịu ôm tim, trong mắt dấy lên từng đợt sương mù đen kịt.

Chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại trước mắt, kính xe hạ xuống để lộ một đôi mắt quen thuộc — Thích Uyển.

Đối phương không có ý định nói nhảm với hắn: Lên xe.

Thích Thời Tự cười khổ: Cũng không cần gấp gáp tới hưng sư vấn tội* như vậy đâu.

(*Nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/trách hỏi ai đó.)

Thích Uyển không nói, chỉ sốt ruột bấm còi, nhìn sắc mặt Thích Thời Tự lại tái nhợt thêm mấy phần.

Thích Thời Tự không muốn chết trên đường xe chạy, không thể làm gì khác hơn là bị buộc lên xe.

Đúng như dự đoán.

Tại sao lại tạm thời đổi ý? Giọng nói lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào, Thích Thời Tự cảm thấy mình gặp ma, còn có thể nghe ra sự quan tâm dành cho Thích Dương trong lời nói của Thích Uyển.

Nhịp tim vẫn còn đập trong hỗn loạn, vô cùng choáng váng.

Uể oải đáp rằng: Tôi cho rằng tôi có quyền đổi ý.

Thích Uyển tức giận cau mày: Thôi Thời Tự, chuyện này không hề vui. Tôi bộn bề nhiều việc, không có thời gian trả tiền cho cậu lật lọng!

Thích Thời Tự cười khổ, cố gắng một chút: Đột nhiên tôi cảm thấy rất thú vị, bà gọi tôi là Thôi Thời Tự, Thôi Đình gọi tôi là Thích Thời Tự. Nếu các người đã không muốn có một chút liên quan gì tới tôi rồi thì cần gì phải chăm chăm vào một bộ phận của tôi không chịu buông tha như thế chứ?

Lời như vậy tự mình nói ra thật sự đau thấu tim, trán Thích Thời Tự đổ mồ hôi dầm dề, không thở nổi, nhưng từng chữ từng chữ đều nói rất rõ ràng: Tuy rằng tôi biết tôi là một ngân hàng nội tạng di động, nhưng việc bảo trì của các người có phải vẫn nên đóng thêm một ít tiền hay không ạ?

Chỉ có thể nói về tiền, đúng là cực kỳ mỉa mai.

Để tôi liệt kê danh sách cho bà nhé, tim, võng mạc, não, những thứ này sau khi tôi chết vẫn còn có thể thay thế được. Khi tôi còn sống thì thận, tủy, dạ dày, gan. Mấu chốt là công nghệ hiện nay chỉ có những thứ này thôi, hay là bà đặt trước đi? Tránh cho sau này phải tranh giành với Thôi Đình...

Thích Thời Tự vừa nói, ngược lại là phá lên cười: À không đúng, Thôi Húc chết rồi, Thôi Đình ngược lại không phải giành giật.

Thích Uyển không nhịn được: Thôi Thời Tự, cậu có ý gì? Cậu uy hiếp tôi?

Thích Thời Tự thật sự chỉ là đang tự giễu, hắn rất nghiêm túc đọc lại lời nói của mình, đúng là không tìm thấy bất kỳ dấu vết uy hiếp nào.

Cũng may Thích Uyển không cho hắn thời gian suy nghĩ.

Cậu muốn chết thì chết đi. Tôi không nhất thiết cần cậu phải hiến sống. Giọng nói của Thích Uyển lạnh lẽo: Thích Thời Tự, cậu nên suy nghĩ kỹ.

Thích Thời Tự cuối cùng cũng hiểu ra ý của Thích Uyển.

Hắn cười một tiếng.

Ừ, nghĩ xong rồi. Lúc nào cũng có thể, bà sắp xếp đi...

Thích Thời Tự chôn sâu thuốc trong túi.

Gần đây không được sử dụng, có thể sau này sẽ không bao giờ được sử dụng nữa....

Thích Thời Tự không nói gì thêm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời u ám, mưa gió bất chợt ập đến không hề báo trước, bóng người đi đi lại lại, mưa như trút nước, mang theo sự ẩm ướt và lạnh lẽo.

Có lẽ là sắc trời quá tối, Thích Uyển mở đèn xe lên, màu sắc ấm áp lập tức tràn ngập toàn bộ không gian.

Thích Thời Tự nhìn cảnh này, đột nhiên nghĩ tới một câu do Dư Quang Trung từng viết: Lúc này khắp nơi lặng lẽ, nhưng nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, dù ngọn đèn như giấc ngủ, nhưng tình mẹ con lại sâu đậm như đêm.

Tình mẹ con lại sâu đậm...

Như đêm.

Hắn vẫn còn một ít tâm tư khó nói rõ muốn hỏi, giọng tuy nhẹ, nhưng đã phá vỡ sự yên tĩnh.

Thích Dương bị bệnh rất nghiêm trọng sao?

Hắn không có ý xúc phạm mà chỉ muốn hỏi thăm.

Dù sao, sức khỏe của hắn, cũng không tốt hơn so với Thích Dương là bao...

Thích Uyển không trả lời ngay lập tức.

Có thể là bởi vì nhắc tới Thích Dương nên hàng phòng ngự tâm lý của người mẹ lập tức bị suy yếu.

Mấy ngày trước đã từng hỏi qua ý kiến của bác sĩ, tình trạng của Thích Dương có thể gọi là tốt, dựa vào nguồn tài chính của nhà họ Thích thì việc kiểm soát tốt phản ứng sớm này không phải là vấn đề, còn lại một hai năm có thể tìm được một nguồn thận thích hợp, nhưng bà không đợi được.

Đứa bé Thích Dương đó trước đây rất được nuông chiều, nhưng sau khi bị bắt cóc và trả về, Thích Uyển lại không đành lòng để nó bị thương dù chỉ là một chút.

Bà không ngờ rằng con của mình lại phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.

Quá trình lọc máu ở giai đoạn giữa và giai đoạn cuối sẽ đau đớn như thế nào?

Chỉ là một quả thận thôi, Thích Thời Tự có gì tốt mà lại kiêu ngạo đến thế?

Bà không thể nhẫn tâm nhìn Thích Dương nằm trên giường bệnh, cũng không thể nhìn thấy tình trạng của Thích Dương ngày càng trở nặng hơn.

Thích Dương của bà, con của bà, dựa vào cái gì mà phải chịu khổ?

Gương mặt của Thích Uyển lạnh xuống: Phải, rất nghiêm trọng.

Thích Thời Tự khép hờ mắt, như thể đã ngủ quên.