Tình Si

Chương 26: Nhớ người..






"Chuyện này bàn sau, con có chút việc. Xin lỗi ba mẹ." Nguyên Phong cúi đầu, rút mạnh cánh tay đang bị mẹ giữ chặt rồi đi thẳng về hướng gara.

Một chiếc Sportbike khác gầm rú phóng ra. Anh đang vội nhưng lúc đến cổng lại gặp phải Yên Linh.

"Nguyên Phong ca, anh đưa em về nhà!" Cô ta đứng chắn lối đi, nhìn anh chờ đợi.

Nghe giọng của Yên Linh, Nguyên Phong bất giác nhớ lại mấy câu cô ta nói ở nhà chú của Mặc Tâm và trên xe, anh cười khẩy một cái rồi nhìn Yên Linh chỉ nửa con mắt, hững hờ buông một câu: "Tránh ra! Con Sportbike nó không có mắt!" Nguyên Phong chỉnh lại mũ bảo hiểm, rồ ga tỏ ý chuẩn bị phóng tới.

Yên Linh nhắm mắt quyết cản đường thử lòng Nguyên Phong.

Anh hừ lạnh một tiếng, xuống xe, thô lỗ xách cách tay Yên Linh kéo mạnh qua một bên rồi lên xe chạy thẳng ra phố.

"Nguyên Phong ca! Nguyên Phong!" Yên Linh tất tả chạy theo ra cổng gọi theo khàn cả giọng.

Yên Linh mong Nguyên Phong sẽ dừng lại nhưng đến một cái ngoái đầu anh cũng không dành cho. Cô ta bất lực dậm chân bịch bịch, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng chiếc xe đang dần mất hút trên đường phố đô thành nhộn nhịp.

"Con đừng lo! Mẹ mới gọi điện cho ba mẹ con, quyết định ngày mai hai nhà gặp mặt!" Mẹ anh nắm bàn tay đang lạnh của Yên Linh an ủi.

Cô ta ôm mẹ anh, giọng sụt sùi: "Con cảm ơn mẹ!"

Được hai bên gia đình hậu thuẫn, cô ta tự tin mình sẽ sớm làm vợ Nguyên Phong. Chút ấm ức này sẽ nhanh chóng được bù đắp nên cô ta nở nụ cười mãn nguyện.

Trong ánh chiều tà nhuốm đầy sắc đỏ, Nguyên Phong ngồi vắt vẻo trên nhành cây xoan nhìn cảnh bình yên vùng ngoại thành. Gió chiều mang hương lúa non thơm mùi đồng nội làm anh nhớ về mảnh đất sau vách đá cheo leo thơm mùi ngô non.

Anh đưa tay vào túi áo khoát lấy chiếc điện thoại mới mua rắp sim, khởi động nguồn. Một dãy số đã in sâu trong trí nhớ nhanh chóng được thiết lập và bấm kết nối.

Chuông đổ một chuỗi dài lặp lại liên tục sau bốn cuộc gọi nhưng bên kia vẫn không có người bắt máy. Anh kiên nhẫn bấm lại lần thứ năm.

Vẫn là tiếng chuông đổ chán rồi tự ngắt.

"Em đang làm gì mà không bắt máy, hả?" Anh nhìn màn hình điện thoại của mình mắng người con gái nào đó.

Mà người ấy giờ này đang ngồi trước hiên nhà dán đôi mắt vào cành đào vừa mới chớm vài nụ hồng. Hoàng hôn buông rũ nơi phố núi hắt lên gương mặt trắng trẻo dễ thương tĩnh lặng.

Không biết cô nhìn thấy gì qua sắc đỏ đang tưới lên những nụ hồng mà ở khóe môi khẽ vướng một nụ cười.

Cô đưa tay chạm nhẹ một nụ hồng. Lời khen 'đẹp lắm' của anh dành cho một loài hoa nơi rẻo cao khiến cô nhớ đến nụ hôn anh trao trong sắc đỏ hoàng hôn bên cành đào vừa lấp ló nụ.

Mặc Tâm đưa tay chạm nhẹ lên bờ môi. Ánh mắt nhớ một người đượm buồn nên cảnh trời chiều trong đôi mắt cô càng thêm não ruột.

Mặc Tâm nén tiếng thở dài. Vậy mà tiếng thở nhẹ ấy vẫn lọt vào tai chú Dương.

"Cháu ngồi đây mà chú tìm suốt!" Chú Dương nhìn cô cháu gái ngồi thu mình sau chậu hồng ông vừa mới tuyển về để chưng Tết.

"Tìm cháu làm gì? Cháu đang thất tình nên không có hứng kiểm kê sổ sách cho chú đâu!" Mặc Tâm chặn đường công việc chú Dương thường hay nhờ cô giúp, nêu luôn nguyên nhân từ chối, tránh chú ấy kì kèo đau tai, nhức óc.

"Sổ sách gì?" Chú Dương nhìn cô buông tiếng thở dài rồi thủng thẳng báo tin: "Gã trai...có tên...Đường...Nguyên...Phong...!"

Chú Dương còn chưa nói xong, Mặc Tâm đã đứng bật lên, nhìn chằm chằm vào chú ấy, cắt lời: "Đường Nguyên Phong bị sao?" Trong đầu cô đang hiện lên cảnh xe cộ qua mấy cung đường đèo khúc khuỷu, ngoằn ngoèo thăm thẳm bên vực sâu nên lo lắng hỏi luôn cho nhanh gọn.

"Bị gì?" Chú Dương tự nhiên ngốc đột xuất, chú kinh ngạc hỏi ngược lại cô cháu gái.

"Chú Dương, sao cháu biết? Chú là người đưa tin mà!" Mặc Tâm thật muốn nắm luôn cổ áo chú Dương.

"À!" Chú Dương làm ra vẻ đã hiểu, chú nhòm sát vào mặt cô cháu gái đang tỏ vẻ sốt ruột vì lo lắng: "Mặc Tâm, cháu động lòng người ta rồi, phải không?"

"Chú Dương!" Mặc Tâm trừng mắt hét lớn, đưa tay đẩy đầu chú ấy ra: "Còn không mau nói! Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Thằng đó...nó...gọi điện...muốn gặp..." Lời còn chưa nói xong, người đang nghe đã chạy đi mất dạng. Chú Dương bèn ngậm miệng tránh nói mấy lời thừa đã hao tổn hơi mà lỡ có người bắt gặp, họ lại bảo ông hâm.

Nhìn theo bóng lưng chạy vội của cô cháu gái, ông nở nụ cười đầy ắp yêu thương.

Thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào ông bắt gặp Mặc Tâm, một cô bé gầy gò ngất lịm giữa trời mưa bão. Vậy mà, thoáng đó, cô bé con đã lớn, đã biết động lòng vì một chàng trai.

Ông mong sao, chàng trai làm Mặc Tâm rung động sẽ là một người tốt để cuộc đời con bé được an nhiên vui vẻ, bù đắp phần nào những mất mát, bất hạnh mà cháu gái ông đã trải qua.

Đến bây giờ ông cũng không biết rốt cuộc Mặc Tâm đến từ đâu và vì sao lại lưu lạc đến vùng núi cao này? Thân thế con bé vẫn là một dấu hỏi lớn mà ông đang âm thầm dò tìm, để một mai con bé muốn biết và tìm về quê hương, ông còn có thông tin chính xác để nói cho Mặc Tâm biết và ông sẵn lòng đưa con bé tìm về cội nguồn.

Trời cao đất dày, nơi rẻo cao này đã nuôi con bé lớn nhưng rồi đây cũng đến ngày con bé sẽ rời đi. Ông thương Mặc Tâm như thương hai đứa con của mình. Nên luôn cầu mong cuộc đời con bé sau này sẽ gặp may mắn và hạnh phúc.