Tình Si

Chương 9: Trời đất như cũng sinh tình.(1)




Ở một quán bar.

"Dạ, em đã tra ra người mang tên Đường Nguyên Phong đó!" Gã đàn ông tóc vàng nói nhỏ vào tai một người.

"Nói!" Người đàn ông diện mạo có vẻ thư sinh nhưng ánh mắt lộ tia hiểm ác.

"Con trai độc đinh của Chủ tịch Đường Nguyên, tập đoàn Đường Gia, sếp lớn của ba anh!"

Con trai của Chủ tịch Nguyên!

Hèn gì khi nghe tên có cảm giác quen tai.

Đây là một gia tộc có thế lực lớn ở đất đô thành.

Tập đoàn Đường Gia vang danh bốn bể. Bản thân Đường Nguyên Phong cũng tiếng tăm vang dội ở chốn thành đô.

"Anh ta tốt nghiệp Đại học Kinh tế với tấm bằng loại ưu. Được đề bạt vào ghế tổng giám đốc của tập đoàn nhưng anh ta thẳng thừng từ chối vì không thích gò bó trong gọng kiềm của ba mình. Tuy vậy, các chiến lược phát triển của tập đoàn Đường Gia đều do một tay Đường Nguyên Phong đề ra."

"Là một người tài nhưng cũng lắm tật. Ở bar còn nhiều hơn ở nhà. Mức độ vung tiền của anh ta cũng nổi danh như tài năng anh ta vậy."

"Tóm lại, đây là một người anh không thể dây vào!" Gã đàn ông tóc vàng cuối cùng kết luận.

Biết được người mình cần biết và cũng biết được hậu quả nếu mình làm càn động vào Đường Nguyên Phong. Nhưng anh ta từ đất đô thành lên đây dám ngang nhiên cướp người con gái mình để tâm bấy lâu. Một cơn hờn ghen làm mờ lí trí, người có diện mạo thư sinh nghiến chặt hai hàm răng, ném mạnh gạt tàn điếu xuống nền lạnh, quyết tâm hạ lệnh cho tay đàn em: "Dẫn theo mười đứa đánh cảnh cáo cho tao!"

"Nhưng..." Tên đàn em lưỡng lự.

"Nhưng cái gì? Đánh cho nó bay về đất nó! Có gì tao chịu trách nhiệm!"

Lời đàn anh không thể không tuân, gã tóc vàng nhanh chóng gọi điện cho đám đàn em đã cử đi theo dõi Đường Nguyên Phong trước đó rồi lên xe tiến về một địa điểm.

Địa điểm đó, lúc này cơn mưa rừng không có dấu hiệu tạnh. Ngược lại mỗi lúc một lớn hơn.

Bên trong tán cây, hai người hai bộ quần áo ướt sũng.

Ngoài kia, trời mỗi lúc một tối sầm. Gió bắt đầu mạnh, gió quật thẳng vào vách núi, xô nghiêng ngả đám cây rừng, xốc thẳng vào Mặc Tâm và Nguyên Phong.

Mặc Tâm ngồi co ro. Vậy mà cái lạnh vẫn không hề đỡ. Bờ vai gầy khẽ run run.

Hình ảnh đáng thương đó đập vào đôi mắt vẫn luôn đặt vào Mặc Tâm của Nguyên Phong.

"Mặc Tâm! Cho phép...tôi được ôm cô?" Tiếng trầm ấm của Nguyên Phong cứu nguy cơn giá lạnh.

Một bóng hình cao lớn chắn ngay trước mặt, khẽ đỡ Mặc Tâm đứng lên rồi choàng tay ôm cô vào lòng. Theo từng cơn run nhẹ của người con gái, vòng tay cũng được xiết chặt dần, chặt dần đến khi thật sự đã ủ kín một thân hình mảnh mai.

Sự tiếp xúc sít sao giữa người và người sinh ra luồng nhiệt sưởi ấm cả hai. Nguyên Phong áp bàn tay to ấn nhẹ đầu người con gái rồi giữ chặt ở ngực mình. Trong hoàn cảnh này, sự bao bọc của Nguyên Phong làm Mặc Tâm muốn khóc.

Rồi cuối cùng cô cũng bật khóc khi một tia chớp lóe lên xé rạch sáng cả bầu trời, Mặc Tâm sợ hãi gắt gao ôm chặt lấy Nguyên Phong. Úp thẳng khuôn mặt nhỏ vào ngực anh. Cùng với tiếng sấm nổ lớn đột ngột vài giây sau đó rồi kéo dài một tràng âm trầm, nước mắt Mặc Tâm tràn theo khóe mắt hòa chung nước mưa thấm vào áo Nguyên Phong.

Khoảnh khắc tia chớp lóe lên, một vài hình ảnh vụn vỡ trong kí ức chợt hiện lên rồi nhanh chóng ghép thành một mảnh hoàn chỉnh.

Đó là một bé gái tầm sáu tuổi ngồi co ro ở một góc tường đá nhà người giữa trời giông gió. Một cô bé rất dễ thương với đôi mắt màu mật ong ấm nóng. Trong cơn mưa gió thân ảnh nhỏ nhoi không biết bấu víu vào ai đành ẩn mình núp vào bức tường đá.

Mưa to. Gió lớn. Chớp rạch. Sấm rung như lay chuyển cả bầu trời, cô bé khóc. Nước mắt trộn lẫn nước mưa khiến mọi vật xung quanh nhòe đi tất cả. Cô không biết gọi ai. Không biết kêu ai. Vì cô là một đứa trẻ mồ côi.

Ba mẹ cô đã đi xa trong một chuyến công tác, xa mãi, xa mãi tít một vùng âm u. Cô có khóc, có đòi theo cũng không còn kịp nữa. Bởi mớ đất lạnh vô tình đã vùi lấp hai chiếc rương bạc trắng vào sâu ba thước đất. Ba mẹ đã nằm bên nhau yên ấm trong lòng đất lạnh. Họ bỏ lại cho đời một cô nhi.

Đứa trẻ ấy từ đó tứ cố vô thân. Một mình trơ trọi trong căn nhà rộng lớn giữa đất đô thành. Rồi một ngày, khi bàn thờ cha mẹ vẫn còn nghi ngút khói hương, đoàn người không biết từ đâu kéo đến, họ ngang nhiên kê biên mọi tài sản. Đứa trẻ đáng thương chỉ kịp ôm lấy di ảnh của cha mẹ bước ra khỏi nhà. Kể từ đó, nấm mồ đôi nơi cha mẹ an giấc trong nghĩa trang lạnh lẽo đã thành nơi ở của cô bé mồ côi.

Trời đất thuở ấy mãi sụt sùi không ngớt nên vào một ngày đông, một người đàn ông có mái tóc hoa râm đến đưa cô đi rồi bỏ lại ở vùng hẻo lánh. Từ nơi ấy, cô dần theo bước chân người phiêu dạt đến thẳng một nơi xa. Nơi xa này giờ đây đang cả một trời giông gió.

Bờ vai gầy không ngừng rung lên. Cô sợ. Sợ đến quặn thắt cả cõi lòng. Rồi cuối cùng thân ảnh gầy gò cũng không trụ nổi cái giá lạnh. Cơ thể suy kiệt ngã ngửa ra phía sau. Đôi mắt non thơ màu hổ phách dần khép lại, khép lại rồi chìm vào bóng tối.

Trong bóng đen đặc sệt, cô lại lang thang đi tìm ba, tìm mẹ.

"Cha ơi! Mẹ ơi!" Cái bóng nhỏ dật dờ gọi to trong màn đen.

"Cha! Mẹ! Xin hãy cho con theo! Đừng bỏ Mặc Tâm một mình tội nghiệp!" Mặc cô kêu gào, mặc cô khóc thét, ba mẹ vẫn mãi lặng im.

"Cha, mẹ...xin..đừng...bỏ con!" Cùng với tiếng gọi mỏng như sợi tơ vương, bàn tay nhỏ theo đó giơ lên.

"Mình ơi! Con bé tỉnh rồi!" Một giọng vui mừng réo gọi một người.

Đôi mắt dần mở, dần mở.

Hình ảnh lờ mờ trước mắt, qua một hồi lâu cũng hiện rõ trong đáy mắt Mặc Tâm. Đó là một đôi trai gái. Họ đang ôm nhau mừng mà nước mắt tràn cả ra mi.

Họ nhìn cô gọi: "Con gái!"

Hai tiếng thân thương động vào vết thương lòng Mặc Tâm nên cô khóc. Khóc mỗi lúc mỗi lớn. Cơn tức tưởi nghẹn ngào làm rung cánh tay đang ôm cô của Nguyên Phong.

Anh hoảng hốt đẩy cô ra. Một gương mặt thấm đẫm nước mắt. Một đôi mắt màu hổ phách ngấn lệ tràn. Nguyên Phong nghe tim mình thít chặt. Anh đau lòng. Anh bối rối. Miệng hả ra mà chẳng biết nói lời gì để hỏi han trấn an lòng cô gái. Mãi một lúc lâu, anh mới ngập ngừng.

"Mặc...Tâm!" Môi anh run run khẽ gọi tên cô. Bàn tay theo đó lần sờ lên gương mặt người con gái. Anh mân mê, nhẹ nhàng lau từng chút, từng chút dòng lệ chảy dài xuống má Mặc Tâm.