Tình Sói Chi Dao

Tình Sói Chi Dao - Chương 52




" Cái gì!!! Các ngươi bảo Yên nhi bị người bắt, rõ ràng bên người đã cho nhìu cái xuất sắc, tại sao lại bị bắt dễ như vậy!!! "



Vừa tức giận,vừa lo lắng con gái không biết nàng hiện tại ổn không, ông hướng thuộc hạ quát to. Mắt lão đảo nhìn chung quanh suy nghĩ. Là nghĩ không ra ai là người làm ra thủ đoạn này.



Ông hướng Nhiedn Kỳ buồn bã nói.



" Vĩnh Thần, hôm nay chúng ta tập đến đây, con hãy về nhà nghĩ hảo. Còn về chuyện Yên Nhi...ta sẽ tự.. "



*vù* Một hướng chưa hết câu nói, theo sau là vị nữ tử gương mặt không chút biểu tình...



" Điện hạ! "



" Công chúa! "



Thuộc hạ theo sau hai cái lớn nhân vật cùng lúc hô lên, nhưng điều để ngoài tai hai người. Bên Khiến Ninh thấy vậy, cũng mặt hai người đi đâu, sai đi một ít thủ vệ theo sau hai người, còn lại tìm kiếm tung tích Như Yên..



....



" Ngươi ₫i đâu? "



Từ lúc di chuyển đến giờ các nàng vẫn bảo trì trầm mặt với nhau, không phải nói kinh công Lam Băng rất giỏi, cũng không nói tốc độ Nhiên Kỳ giảm đi phần nào, mà là cố tình như vậy di chuyển cho nàng có thể theo sau..



" Tìm thê tử.. "



" Ngươi biết nàng ở? "



" Phải.. "



Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, ai cũng có khoản cách riêng nhất định, điều là do luôn tỏ ra lạnh lùng và mạnh mẽ tại sao vì câu nói của nàng mà cảm thấy đau?



...



" Đến rồi "



" Đến!? "



" Phải "




Lam Băng nhìn xung quanh chỗ này, các nàng đi không phải nói là lâu, đi suốt 2 canh giờ không dừng mới có thể đuổi kịp bọn người giam giử Yên Nhi. Nàng biết Nhiên Kỳ khác những người bình thường, nên việc có thể tìm được nhanh như thế là điều có thể.



" Nàng ở lại đây "



" Tại sao ta phải nghe ngươi? "



Nhiên Kỳ đối với con người này thật lạnh cũng không nỡ, mà ít lời cũng không xong. Nàng rõ ràng ngang bướm thích làm điều mình cho là đúng, đối mặt với nàng lại càng muốn hiểu nhưng rồi lại thôi, việc tìm Như Yên là chuyện không khó vì khứu giác có thể tìm được người rất dễ, chỉ cần đánh hơi thứ năng lượng giống nàng truyền vào người Như Yên, dù có cách xa đến đại lục khác, chỉ cần còn sống Nhiên Kỳ có thể tìm ra các nàng.



"... "



" Đừng nhìn ta như thế, ta và ngươi chẳng cùng thứ bậc với nhau "



" Haiz.. Tùy nàng.. "



Nói xong chẳng màng Lam Băng thái độ với nàng. Một cái vẫy tay tạo khối giáp mỏng áp lên người nàng, mặc nàng thế nào kinh hách, cũng chẳng nhìn đến 1 lần.



Tầm hai khắc, đám người bắt giữ Như Yên cuối cùng cũng di chuyển ra ngoài, để nàng một mình trong căn miếu bỏ hoan, bên ngoài là hai cái hắc y nhân canh giữ.




Bọn chúng to nhỏ với nhau, xong vài tên rời đi, những tên còn lại lo canh giữ..



Cuộc nói chuyện chỉ có Nhiên Kỳ nghe hiểu. Lam Băng bên cạnh chỉ có thể nhìn bọn hắn,không thể nghe được vì khoản cách có chút xa.



Cuộc đối thoại ngắn gọn rằng: chúng sẽ đưa Yên Nhi con của đại tướng quân Trương gia, về nước Lữ, nhầm uy hiếp, buộc ông giao binh quyền đánh chiếm Mộ tộc. Mộ tộc nếu mất đi Trương tướng quân sẽ xem như rắn không đầu, mà suy yếu, khi nước Lữ lên nắm quyền nam trong thành sẽ gϊếŧ chết hết, nữ dùng làm kỉ nữ hiếp chết mới thôi. Bọn hắn nước Lữ đều âm độc, biếи ŧɦái..Chỉ tiếc rằng kế hoạch của bọn hắn xem ra phải suy nghĩ lại rồi..



Trên cây cách ngôi miếu tự không xa, nàng từ áo rút ra một sợi dây bạc, đính sợi dây vào ngân châm phóng qua thân cây bên cạnh.Tà chú sử dụng e rằng sẽ nhập ma đạo, nên nàng chỉ sử dụng hạt khí trong quyển sách kia áp dụng một chút rồi vận nội công đẩy vào. Chỉ là muốn thử một chút mới mẽ công thức mà tốn đi của nàng không ít công phu trong suốt 1 canh giờ..



Lam Băng chỉ tại yên trên cây quan sát, cách hắn làm nàng thật sự không hiểu gì, chỉ có khi bọn người hắc y nhân rơi vào, nàng thật sự lạnh cả sống lưng.



Từ mặt đất bỗng ngôi lên một cái miệng khổng lồ rất nhìu răng nhọn..nó hướng đến sợi dây dính lấy những con mồi, hả miệng thật to, một phát cắn lìa tất cả, máu tươi bắn ra nhưng được vật cản vô hình chắn lại. Cả 5 tên chết đều không kịp chăng trối, đến khi cắt dây, quái vật miệng rộng cũng dần tiêu thất....



Lam Băng nhìn người kia ôm chính mình vào trong cùng Như Yên, chỉ thấy nàng đói đến độ,mặt không nữa điểm tỉnh.Nhiên Kỳ đành mang ra viên thuốc dạng tròn màu trắng, bảo Lam Băng uy nàng.



Cả 3 đều mệt mỏi, nhưng phải quay về ngay vì nơi này có rất nhiều yêu quái, mùi yêu khí nồng đậm, bị thu hút bởi máu tanh trên đất khi nảy..



Một mình chẳng thể bế hết hai nàng, buộc nhìn Lam Băng do dự rồi biến hình...




" Nàng dìu Như Yên, xong cùng leo lên đi, ta sẽ nhanh chống đưa các nàng về an toàn.."



Lúc này hình dạng nhân thú của Nhiên Kỳ cũng hiện ra..nàng cảm nhận sức nặng cả hai tồn tại trên lưng, khẻ vui mừng một lúc,bảo ôm chặt rồi phóng nhanh...



Trên lưng hơi ấm nữ nhân làm nàng rất dễ chịu, yêu quái ra ngày càng nhìu hướng các nàng tấn công, Nhiên Kỳ vừa chở vừa bảo hộ các nàng khoản đường dài.



...



" haaa~ rốt cuộc cũng đến nơi.."



Nhiên Kỳ hạ thấp người cho các nàng từ lưng mình đi xuống. Như Yên nhờ viên thuốc nàng đưa, hiện tại đã có chút hồng hào trở lại..



" Thì ra nàng là nhân thú.."



" Ân, làm các nàng phải sợ.."



Nhiên Kỳ trả lời, giọng có điểm buồn khó nói..



" Không, là lần đầu ta thấy nhân thú có thể hóa người.."



Lam Băng từ lúc ở miếu tự luôn quan xát Nhiên Kỳ từng chuyển động, chỉ là thuật hắn dùng kì quái thì không nói, hắn còn là..



" Ân, ta là nhân thú, nhưng không phải ở thế giới các nàng...Thế giới kia, còn rất nhiều những nhân thú thuộc dạng giống ta, và nhìu loài khác.."



" Nàng là loài sói sao!?.."



" Ân, nhưng cũng không hẳn, vì ta còn mang trong mình một dòng máu ẩn khác, nhưng nói ra, hẳn nàng cũng chẳng hiểu..." /vì lần trước chính mình cũng có nói rồi/



" Ân..."



" Nàng cùng Yên Nhi quay về phòng đi, ta cũng nên nghĩ ngơi rồi.."



Xoay người, Nhiên Kỳ bay đi mất, Lam Băng nhìn hướng nàng rời đi đành thở dài,dìu Yên Nhi về lại phủ Tướng Quân.



.....