Tinh Tế Bán Thú Nhân

Chương 3: Tôi sao nỡ dọa em




"Ưm..."

Vành tai nhạy cảm bỗng nhiên bị người liếm nhẹ một cái, cùng với hơi thở tràn ngập tính xâm lược không ngừng quanh quẩn khiến Bạch Kỷ vừa thẹn vừa sợ vừa không khỏi nhũn người, lại tựa như chủ động ngã vào lòng con sói lớn.

"Đừng mà..."

Bạch Kỷ khẽ thút thít cầu xin, nhưng chỉ nhận được một tiếng cười trầm thấp lại mang theo trêu chọc của người đàn ông: "Hư... Em xác định này là cầu xin sao? Không phải là làm nũng? Hay dụ dỗ?"

Lúc nói chuyện hắn còn không quên đem cái eo nhỏ của cậu khóa chặt trong ngực hắn, một tay lại không chút khách khí đem đôi tai mềm mại vẫn luôn không ngừng rung động, giống như muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của hắn nắm lấy, liên tục xoa nắn. Ít nhất là nó thành công rồi, hắn cảm thấy mình như tên biến thái nghiện lông xù vậy. Rõ ràng trước kia hắn không có như vậy. Bởi nếu có, hắn đã sớm thành gia lập thất rồi.

"Tôi đã nói cảm xúc nhất định rất tốt kia mà. Nhưng có hơi nhỏ thì phải."

Hắn vừa nói vừa đem Bạch Kỷ đang run rẩy nhấc bỗng lên, để cậu ngồi trên cánh tay của hắn, dùng thân hình cao lớn ép cậu lên tường ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: "Nói tôi nghe, gen em là loài gì?"

Bạch Kỷ đầu óc vốn đã liên tục bị mấy cái hành động của hắn làm cho choáng váng, cứ như vậy lại bị đôi mắt màu nâu đỏ tựa như đang thôi miên kia mê hoặc, vậy mà thật sự ngoan ngoãn đáp lại: "Em em... Em là thỏ hamster hức... Ngài hức... Đừng dọa em..."

Mà quả nhiên trạng thái này của cậu đã khiến con sói kia không nhịn được càng thêm thích thú.

"Thỏ hamster à... Đây là sự kết hợp gì thế này..."

Dù vậy hắn vẫn là bị cái chủng tộc này chọc cho bật cười. Nhưng cũng chẳng sao, hắn chính là thích cái sự đặc biệt này của cậu. Mấy hôm nay âm thầm quan sát cậu, hắn lại càng thêm chắc chắn với suy nghĩ muốn đem cậu chiếm làm của riêng. Còn gấp không chờ được mấy ngày...



"A!"

Bạch Kỷ bỗng nhiên bị người mạnh mẽ thúc lên một cái theo bản năng vội vàng ôm chặt cổ của hắn, hoảng hốt còn chưa tan bên tai lại nghe hắn nói: "Yên tâm đi, tôi sao nỡ dọa em."

Không hiểu tại sao lúc này rồi mà Bạch Kỷ còn có cảm xúc muốn trề môi khinh bỉ người này. Tự nhiên từ đâu chui ra còn áp cậu vào một góc, hết dò hỏi còn sàm... Thế mà nói không dọa cậu. Nhưng không biết tại sao, dần dần cậu không có cảm thấy quá sợ nữa. Chỉ là cậu vẫn biết hiện tại mình nên làm gì, không có thật sự bị người làm cho lú lẫn. Việc quan trọng lúc này là để hắn buông cậu ra.

"Ngài là ai... Có thể thả em xuống được không..."

Cậu cẩn thận nhìn sườn mặt của người đàn ông, tầm mắt lại vừa lúc đối diện với đôi tai nhọn vẫn luôn đối cậu thể hiện một cách rõ ràng chủng tộc của người này vừa nhỏ giọng thương lượng. Mặc dù cậu biết đối phương sẽ không ăn thịt cậu vì ý thức của phần người, gen chỉ là một cách biểu hiện nhưng ở trong tiềm thức cậu vẫn cảm thấy sợ cùng bản năng thuần phục. Cậu càng cảm thấy không được tự nhiên khi bị đối phương dán vào như vậy. Đối phương nhìn cũng không giống lưu manh côn đồ đi... Có lẽ sẽ không làm khó cậu...

Ừm... Đúng là không làm khó. Nhưng rõ ràng sẽ không có chuyện Hoắc Mạt buông tha cho con thỏ nhỏ cậu rồi.

"Hoắc Mạt, em có thể gọi tôi như vậy."

Hắn chỉ nói có thế, hoàn toàn không có ý cùng cậu cân nhắc đề nghị phía sau của cậu. Hắn cứ thế mang cậu rời khỏi con hẻm nhỏ mà hắn vừa dùng làm nơi phục kích con thỏ đang trên đường về nhà này. Ừm... Hiệu quả rất tốt.

Nhưng ai đó lại không có biết số phận sắp tới của mình vào thời điểm bị con sói xám chặn đầu ở đây. Cậu vẫn còn ấp ủ ý tưởng chạy thoát thân mà nhỏ giọng gọi: "Hoắc... Tiên sinh..."

"Hoắc Mạt."



Hắn chỉnh lại.

Sau đó lại nhìn thấy con thỏ nhỏ có vẻ không còn quá sợ nữa, lúc này còn có thể đối với hắn bẹp môi không vui khi bị sửa lời, dù có hơi bất ngờ nhưng hắn vẫn là vui vẻ chấp nhận. Cậu càng đặc biệt hắn càng vừa lòng không phải sao.

"Hoắc Mạt..."

Bạch Kỷ mân miệng một hồi vẫn là gọi ra cái tên này. Rõ ràng họ chỉ mới quen biết thôi, gọi như vậy có phần quá mức thân mật. Thế nhưng những suy nghĩ vẩn vơ của cậu nhanh chóng bay đi mất khi thấy người đàn ông thản nhiên mang cậu chui vào một chiếc xe ở bên đường. Cậu cho dù sợ vẫn không thể không hoảng hốt lên tiếng gặn hỏi: "Ngài đây mà muốn mang em đi đâu!?"

"Nhà tôi."

Đối với cậu gấp gáp, người đàn ông vẫn ung dung đáp lại vừa vững vàng ôm cậu trong lòng ngay khi ngồi xuống ghế sau. Tài xế không hỏi tiếng nào, nhanh chóng khởi động xe chạy đi, hoàn toàn không nhìn tới sự bối rối của Bạch Kỷ.

"Ngài đây... Đây là bắt cóc!"

"Ha..."

Bạch Kỷ hoảng đến sợ lại bị tiếng cười của người đàn ông chọc cho đỏ bừng cả mặt. Trong lúc vừa bối rối vừa thẹn cậu đã mạnh mẽ đem cái đuôi xấu xa nào đó đang quấy rối trên eo mình cho đập rớt.

Bộp!

Một tiếng vang dội như vậy vang lên trong không gian chật hẹp có vẻ quá mức thể hiện sự tồn tại. Bạch Kỷ còn là bị chính hành động của mình dọa cho cứng người.