Tinh Tế Bán Thú Nhân

Chương 48: Mang thai giả




"Cháu không nói giỡn, chú Mạc."

Trước khi người đàn ông bên cạnh có cử chỉ gì Bạch Kỷ đã giành trước kiên định nhìn Mạc Tĩnh Văn nói, bàn tay nhỏ lại vững vàng cầm lấy bàn tay lớn còn nóng hầm hập của hắn. Có lẽ bởi vì là sói loại nên thân nhiệt của người đàn ông luôn rất cao, câu rất thích rút vào lòng hắn, hưởng hết ấm áp do hắn mang đến. Cậu không biết, biểu tình của mình lúc này có bao nhiêu khiến người đàn ông bị mê hoặc. Nếu không phải còn biết chỗ này không phải địa điểm thích hợp thì hắn đã kéo con thỏ lại ngấu nghiến một trận rồi.

Hiện tại không được thì hắn vẫn có thể đem cậu kéo vào lòng, tư thái chiếm hữu mười phần hoàn toàn làm lơ ánh mắt khó chịu của Mạc Tĩnh Văn mà nhìn đối phương nhắc nhở: "Bác sĩ Mạc, chúng tôi đến nghe kết quả kiểm tra."

Mạc Tĩnh Văn trong lòng đang không vui còn bị người nhắc nhở như vậy, sắc mặt bất giác trở nên lạnh lùng. Nhưng hắn lại bực bội khó chịu khi phát hiện khí tức của mình vẫn không làm gì được đối phương.

Lần nữa không thể không nhìn thẳng Hoắc Mạt, Mạc Tĩnh Văn trong bụng nghĩ tiểu bạch thỏ nhà Bạch Liêm rốt cuộc đã ở đâu tìm thấy một người như vậy. Còn có, Bạch Liêm có biết chuyện này không...

Ai biết hắn vừa nghĩ đến đây đã nghe Bạch Kỷ như đi guốc trong bụng hắn mà đáp lời: "Chú Mạc, cha cháu biết."

Mạc Tĩnh Văn không nhịn được trừng mặt nhìn cậu, lại thấy cậu lè lưỡi cười yếu ớt thì cái gì cũng không nói được nữa.

Chậc... Con thỏ như vậy ai mà chịu nổi lớn tiếng với cậu chứ.

"Được rồi, ngồi xuống đi."

Hắn buồn bực quy buồn bực nhưng cũng biết bản thân không phải cha người ta, quan tâm một chút thì được chứ sao có khả năng mạnh mẽ xen vào. Cho nên cũng chỉ đành nuốt sự buồn bực xuống, trước tiên nói chuyện chính sự.

Mà giờ biết được người trên báo cáo là Bạch Kỷ, Mạc Tĩnh Văn cũng không khỏi nghiêm nghị lên.

"Chú Mạc, sức khỏe của cháu..."

Thấy hắn cầm kết quả kiểm tra của cậu trầm tư thì Bạch Kỷ không khỏi có chút lo lắng.



Mạc Tĩnh Văn thấy mình đã dọa cậu thì ầy một chút rồi nói: "Không có sao."

Lời của ông không chỉ là Bạch Kỷ mà cả Hoắc Mạt đều không khỏi thở ra. Nhưng Hoắc Mạt so với cậu còn có tư tâm, bởi vì hắn nhớ được nguyên nhân vì sao mình đưa cậu đến đây. Cho nên hắn nghiêm nghị nhìn Mạc Tĩnh Văn dò hỏi: "Có phải còn chuyện gì bác sĩ chưa nói?"

Mạc Tĩnh Văn nhìn hắn, mặc dù vẫn có chút buồn bực nhưng là vẫn phối hợp nói: "Đúng là vậy."

"Cơ bản thì sức khỏe không có gì không tốt. Nhưng có một chỉ tiêu lại có thay đổi bất thường. Mà chuyện này vốn dĩ không nên xảy ra mới đúng."

Thật lòng mà nói thì mới đầu lúc nhìn thấy những chỉ tiêu này hắn cũng rất bất ngờ, cho nên mới muốn tự tay mình tìm hiểu. Không ngờ lại đụng trúng người quen.

"Là cái gì không đúng?"

Hoắc Mạt không khỏi nghiêm giọng lên. Khí thế đại tổng tài cũng bị hắn lấy ra, khiến cho Mạc Tĩnh Văn không khỏi dựng đứng lông tơ.

Hắn trong lòng không ngừng một lần mà nói thầm kẻ này thật không đơn giản. Bên cạnh đó hắn còn để ý đến Bạch Kỷ ở bên cạnh Hoắc Mạt, nhìn cậu ở trong khí thế của người đàn ông một chút ảnh hưởng cũng không có thì càng thêm giật mình, cũng hiểu rõ hơn. Nhưng hiện tại xem xét chuyện này là không có khả năng, hắn trong lòng định bụng sẽ gọi Bạch Liêm ngay sau đó để tìm hiểu về việc này. Hiện tại hắn vẫn phải làm đúng chức trách của một bác sĩ trước. Bởi vì hắn phát hiện người làm chủ tình huống hiện tại là tên đàn ông cường thế này chứ không phải tiểu bạch thỏ nhà Bạch Liêm. Cho nên hắn không thể lấy mối quan hệ giữa hắn và cha đứa nhỏ ra để làm chậm trễ chuyện này được.

"Thật ra cũng không phải chuyện gì không thể nói, càng không có nguy hiểm. Sự là lượng hormone đại biểu cho gen của tiểu bạch thỏ bỗng nhiên tăng vọt chưa từng thấy. Theo lý luận hiện tại của cục quản lý gen thì gen là không có sự thay đổi sau khi được kích phát vào thời điểm một tháng tuổi. Có nghĩa là biểu hiện của gen lúc mới sinh là thế nào thì sẽ là thế đó cho đến cuối đời. Nhưng theo xét nghiệm vừa rồi thì biểu hiện của gen đã thay đổi rồi, còn thay đổi rất lớn."

Mạc Tĩnh Văn lúc nói cũng không giấu được sự kinh ngạc đối với chuyện này. Nhưng Hoắc Mạt lại quan tâm chuyện khác: "Cái này có ảnh hưởng gì tới em ấy không?"

"Nói sao nhỉ... Gen kết hợp là kết quả của một quá trình thúc đẩy sự tiến hóa của giống loài, cho nên sự thay đổi của nó cũng sẽ ảnh hưởng đến mục đích này. Cơ bản chúng tôi chưa từng nghĩ tới việc nó sẽ thay đổi sau khi lớn lên, cho nên không thể nói chắc được sự ảnh hưởng của nó lớn đến mức nào. Chuyện này tôi cần phải thảo luận với bên bệnh viện cùng cục quản lý mới có thể đưa ra cách nói chính xác nhất. Nhưng trên cơ bản đến xem thì quả thật là không có vấn đề gì cả. Cùng lắm nó chỉ khiến cho cơ thể biểu hiện tính gen mạnh hơn. Giống như nói tiểu bạch thỏ sẽ nhạy cảm hơn ở mọi mặt do gen làm chủ vậy."

"Có phải ý ngài là cảm xúc sẽ nhạy hơn, thân thể sẽ càng thêm phù hợp với gen giống loài, khiến cho em ấy càng giống con thỏ hơn. Nếu con thỏ có kỳ động dục, thậm trí là mang thai giả thì em ấy cũng có?"



Mạc Tĩnh Văn không nghĩ Hoắc Mạt sẽ nói được thấu đáo như vậy, so với cách hắn lý giải còn sâu sắc hơn, còn khai sáng được tình huống này trên mặt lý luận hơn cả hắn nữa. Mà bản thân hắn cũng cảm thấy đúng.

Thẳng thắn ra mà nói thì từ lúc nhân loại bắt đầu kết hợp với gen động vật, loài người chỉ có thể phát huy được một nửa gen mình có mà thôi. Mà bởi vì chuyện này nên cơ thể họ mới biểu hiện ở trạng thái bán thú. Trong lịch sử nhân loại không phải không có cách nói nếu sự kết hợp kia là hoàn mỹ thì có lẽ loài người sẽ làm chủ được bề ngoài của mình, không còn thụ động bị gen quyết định nữa. Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có trường hợp đó xảy ra. Tuy trường hợp của Bạch Kỷ không giống vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy sự thay đổi của tiểu bạch thỏ cũng là một biểu hiện của sự tiến hóa đi về hướng hoàn mỹ hơn nữa.

Việc này nói nhỏ không nhỏ, thật ra quan hệ thật sự rất lớn. Nếu đến cuối cùng mọi chuyện được chứng thực thì lịch sử của nhân loại sẽ có sự thay đổi hoàn toàn mới. Chuyện này mang tính chất trọng đại, đến cả hắn còn thấy rùng mình khi nghĩ đến.

"Có phải cậu đã biết chuyện gì rồi không?"

Sau khi nghĩ thông, hắn không khỏi nhìn Hoắc Mạt nghiêm nghị dò hỏi. Hắn cho rằng không lý nào đối phương lại không có cơ sở gì mà có thể lý giải được như vậy.

Hoắc Mạt đương nhiên sẽ không giấu giếm chuyện hắn biết nếu nó có liên quan đến tình huống của con thỏ. Dù sao hắn đưa con thỏ đến đây là để hiểu rõ hơn, giấu giếm không chỉ không giải quyết được vấn đề mà còn phí công phí sức không ra gì. Cho nên khi nghe đối phương hỏi thì hắn liền nói: "Tôi cho rằng sự thay đổi của em ấy là do độ tương thích của chúng tôi."

"Độ tương thích?"

Giọng Mạc Tĩnh Văn bất giác nặng hơn, ánh mắt lại không khỏi đảo qua đảo lại giữa Hoắc Mạt và Bạch Kỷ. Người sau thì từ lúc bọn họ nói chuyện vẫn luôn ngoan ngoãn nép vào một bên người ta, dáng vẻ nhu thuận vô cùng. Thế nhưng Mạc Tĩnh Văn lại cảm nhận được một sự ỷ lại, gần như là an tâm giao toàn quyền quyết định cho người bên cạnh, tin tưởng như vậy.

Nếu trước đây Bạch Kỷ cũng ngoan ngoãn nhu thuận thì bây giờ lại càng nhiều hơn. Mà nó chỉ giành cho người bên cạnh.

Rốt cuộc thì chỉ mới qua bao lâu, sao lại có sự thay đổi lớn đến vậy chứ.

Nhưng hắn còn chưa nghĩ xong đã bị tin tức lớn do Hoắc Mạt ném ra làm cho choáng váng.

"Độ tương thích giữa tôi và em ấy là chín mươi ba phần trăm."

Mạc Tĩnh Văn gần như là đứng bật dậy khỏi ghế, không thể tin được nhìn hắn.