Tinh Tế Chi Quốc Dân Nam Thần

Chương 2: Hồn xuyên dị thế




  Nơi đây xanh um tươi tốt, xung quanh là cây cối, chung quanh mở ra những bông hoa dại không biết tên, rực rỡ sắc màu, tô điểm thêm chút sức sống cho cảnh xanh tươi, ánh mặt trời xuyên qua tán lá xanh um chia thành những tia sáng chấm nhỏ.

  Giữa hai thân cây treo một chiếc võng cực lớn, lúc này một thanh niên đang nằm phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, lười biếng thoải mái.

  Người thanh niên mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, bên dưới là chiếc quần ngắn chín phần, lộ ra đôi mắt cá chân thon và cân đối, có thể dùng một tay nắm lấy, khiến người ta có cảm giác yếu đuối, làm nhân tâm sinh thương tiếc.

  Bây giờ, thiếu niên đang nằm ngửa trên võng, nhắm mắt dưỡng thần, hai tay gác lên trán chặn ánh nắng loang lổ, lông mi dài khẽ run lên, dưới cánh mũi nhỏ nhắn rắn chắc, một đôi môi ửng hồng, nói tóm lại, đây là tiểu soái ca dung mạo thanh tú, cứ việc làn da trắng nõn sinh ra cảm giác yếu ớt.

Cách đó không xa, một người hầu mặc nữ phục vội vàng đi tới, đứng ở trước mặt thiếu gia, nói: "Thiếu gia, nguyên lai ngài ở chỗ này, Nhị gia đang tìm ngươi."

  "Ta đã biết." Giọng nói của người thanh niên trong trẻo ôn nhuận, mát lạnh tựa như một nắm nước suối.

  Hàng mi mảnh mai rung động càng nhanh, hơi hếch lên, lộ ra một đôi mắt như sao, đen nhánh nhưng lại tràn ngập ánh sáng, làm người ta không tự giác sẽ vô thức hút vào trong đó.

Cô hầu gái đã nhiều lần nhìn thấy bộ dáng chàng trai mở mắt, nhưng lần nào cô vẫn sẽ thất thần.

  Người thanh niên ra khỏi võng, nhìn xung quanh, mắt nhìn chằm chằm vào không trung, khiến người ta không thể biết được y đang nhìn cái gì.

  Trên thực tế, nếu có người tu luyện ở đây, có thể nhìn thấy một số điểm sáng màu trắng lác đác lưa thưa phiêu tán trong không khí, những điểm sáng này thường xuyên di chuyển quy luật quanh người y, cuối cùng bị hút vào trong cơ thể thanh niên, biến mất không thấy.

  Những điểm sáng này là kinh hỉ lớn nhất mà Lạc Lăng Tinh phát hiện sau khi đến thế giới này, nó cũng là chỗ dựa lớn nhất để hắn khôi phục lại quá trình tu luyện trước kia của mình.

  Đúng vậy, người thanh niên này chính là Lạc Lăng Tinh, tuyệt thế thiên tài Tu chân giới đã đồng quy vu tận cùng Ma tộc chí tôn, vốn dĩ hắn nghĩ rằng mình sẽ trở về âm phủ sau khi tự bạo, nhưng y Không ngờ mình vừa mở mắt đi đến thế giới xa lạ - một nơi vô cùng thần kỳ như vậy, con người ở đây khác xa những gì y biết trước đây, khoa học kỹ thuật nơi này bất luận cái gì đều tiên tiến hơn nơi y từng đến trước kia.

Mà hắn đại khái bởi vì tự bạo bản thân, khiến linh hồn của hắn bị tổn thương, tu vi của y hoàn toàn mất hết, nhưng may mắn thay, hắn phát hiện ra tựa hồ không có ai trên thế giới này có thể tu luyện, việc thiếu tu luyện tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến sự an toàn của chính hắn.

  "Nhị cữu cữu, ngươi đang tìm cháu sao?" Lạc Lăng Tinh đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, nhàn nhạt kêu.

  Người đàn ông trung niên rõ ràng đã ngoài năm mươi vì được bảo dưỡng thích hợp, thoạt nhìn lại giống như đã ngoài tứ tuần, không khó nhìn ra khi còn trẻ hắn cũng là một đại soái ca.

  "Nghe nói ngươi muốn đi đến Đế Tinh?" Lạc Kinh Phú ngẩng đầu nhìn về phía cháu trai vẫn còn chút gầy yếu, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

  "Ân." Lạc Lăng Tinh nhàn nhạt đáp.

  Thời điểm tái sinh cách đây một năm, thân thể hắn quá yếu, không thể đi xa, sau một năm điều chỉnh, hiện tại thân thể hắn đã khá hơn trước rất nhiều.

  "Ở đây không tốt sao, đi Đế Tinh làm cái gì?" Lạc Kinh Phú kỳ thật cũng không hy vọng đứa cháu trai này đến Đế Tinh một lần nữa, rốt cuộc nơi đó làngọn nguồn cháu trai chịu tội. Hắn không muốn để cháu mình trở lại nơi thương tâm.

  "Nơi này thực tốt, nhưng ta muốn tiếp tục... diễn kịch." Lạc Lăng Tinh dừng lại một lúc, suy nghĩ rồi nói.

  Diễn kịch, hẳn là tên này, hắn hẳn là không có nói sai.