Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang

Chương 4: Cháo là cái gì?




Editor: Sắc Lang Hắc Diện

Beta: Cháp Cháp

Sau một ngày nghỉ ngơi, tinh thần của Mộc Ngôn liền tốt lên không ít, vậy nên không thể không biết xấu hổ tiếp tục nằm trên giường cái gì cũng không làm.

Mộc Ngôn ngồi dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh, đây là lần đầu tiên y tập trung quan sát nơi này, tuy rằng hôm qua y tỉnh lại có nhìn sơ qua, nhưng thời gian y thanh tỉnh cũng không lâu, hơn nữa tất cả tinh lực của y đều đặt trên người ân nhân cùng cháo dinh dưỡng, đối với hoàn cảnh chung quanh cũng không xem xét cẩn thận.

Nơi này đối với y thật xa lạ, y chưa từng nhìn thấy gian phòng nào như vậy. Nơi này đối với nơi ở của y trước kia tốt hơn nhiều. Giường thật mềm mại, thật thoải mái, phòng ở cũng lớn hơn trước kia, có thể nhìn ra được, gia đình ân nhân của y tương đối giàu có.

Gia đình giàu có như vậy, công việc phải làm cũng nhiều đi, y không thể cứ nằm như vậy được, đợi lát nữa y phải làm nhiều việc một chút để báo đáp ơn cứu mạng của ân nhân mới được, còn phần về nhà.......

Mộc Ngôn nghĩ đến cảnh tượng sau khi y về nhà, tâm tình đang tốt cũng dần hạ xuống, một ngày này y không về nhà, a cha nhất định rất tức giận, bọn đệ đệ khẳng định đói đến oa oa khóc lớn, a cha và phụ thân nhất định đánh y một trận.

"Ngươi tỉnh rồi sao?" Lâm Giai Ngữ bưng bát bột dinh dưỡng đã được nấu tốt thành cháo dinh dưỡng mềm xốp đi vào, lại phát hiện Mộc Ngôn đang phát ngốc ngồi trên giường.

Suy nghĩ đang lạc vào cõi thần tiên được kéo trở về, Mộc Ngôn có chút cẩn trọng nói: "Lâm di, ta có thể làm rất nhiều việc, ta có thể giúp ngươi."

Một nhà Lâm di đã cứu y, y không thể cái gì cũng không làm mà cứ thế rời đi. Ít nhất trong khoảng thời gian tìm đường về nhà, y nhất định phải làm việc giúp Lâm di, xem như bày tỏ lòng biết ơn của y đối với ân nhân.

"Thân thể ngươi hiện tại còn rất suy yếu, ngươi cần phải hảo hảo nghỉ ngơi." Lâm Giai Ngữ nói, cũng không để lời nói của y trong lòng.

Đối phương thoạt nhìn chỉ là hài tử mười mấy tuổi, ở Liên Bang vị thành niên như y sẽ không có nơi nào thuê, cho dù là tinh cầu nghèo khó.

Lâm Giai Ngữ mang cháo dinh dưỡng trên tay đưa cho Mộc Ngôn, Mộc Ngôn nhìn món ăn tương tự ngày hôm qua, có chút chần chừ.

Tuy rằng gia đình ân nhân thật giàu có, nhưng Lâm di cùng Oánh Oánh đều sinh bệnh, khẳng định phải tiêu phí không ít. Y cũng không thể vô duyên vô cớ ăn không của nhà người ta như vậy, nhất là họ còn là ân nhân của y, y lại một chút hồi báo cũng không làm được, điều này làm lòng y rất bất an.

"Lâm di, cháo này ta không thể ăn nữa, ngươi cho ta một ít nước cơm là được rồi." Mộc Ngôn nho nhỏ nói.

"Nước cơm?" Lâm Giai Ngữ nghe Mộc Ngôn nói, có chút giật mình, "Nước cơm là cái gì?"

Mộc Ngôn nghe vậy, trong mắt hiện lên tia khó hiểu, bất quá y vẫn giải thích một chút, nói: "Tức là gạo nấu với nước, không cần cho quá nhiều gạo vào, chỉ cần một chút là đủ rồi."

"Gạo mà ngươi nói có thể ăn sao? Nơi này của chúng ta không có thứ đó, chỉ có bột dinh dưỡng mà thôi." Lâm Giai Ngữ nói, trước đây nàng chưa từng nghe đến cái gọi là gạo kia, chẳng lẽ ngoài bột dinh dưỡng, dinh dưỡng tề và Tích Cốc đan còn có thứ khác có thể ăn sao?

Tinh cầu của bọn họ tương đối lạc hậu, không có bao nhiêu người có thể mua được Tích Cốc đan, bởi thế cũng chỉ có thể ăn bột dinh dưỡng nấu thành cháo không có hương vị, nhưng mà cái gọi là gạo kia thật sự nàng chưa từng nghe qua.

"Xin, xin lỗi." Mộc Ngôn nghe vậy, cho rằng trong nhà đối phương không có gạo, vội vàng xin lỗi vì yêu cầu bốc đồng của mình.

"Không có gì, trước ngươi cứ ăn cháo đi, ngươi ăn cái này mới tốt cho thân thể của ngươi."

Mộc Ngôn bưng cháo dinh dưỡng, hơn nữa thầm nghĩ, nhất định phải làm việc để hồi báo hảo tâm của Lâm di, tuy rằng thời gian về nhà có thể bị trì hoãn nhưng chỉ sợ người trong nhà cũng không lo lắng cho y.

Quên đi, trước hết cứ ở lại đây hảo hảo dưỡng thương, sau đó báo đáp lại người đã hảo tâm cứu y. Sau này về nhà sẽ đối mặt với những gì, chờ khi trở lại rồi tính sau. Mộc Ngôn yên lặng âm thầm an ủi chính mình.

Lúc này chỉ sợ Mộc Ngôn còn chưa biết được, chính y vĩnh viễn cũng không thể trở về ngôi nhà lạnh như băng kia.