Tinh Tế Xuyên Qua Chi Thái Tử Phi

Tinh Tế Xuyên Qua Chi Thái Tử Phi - Chương 1: Một Người Địa Cầu Cuối Cùng




Editor: Thịt

Cậu sinh ra vào thời mạt thế, là nhà khoa học cuối cùng trên trái đất, bố mẹ cậu cũng là nhà khoa học, cho nên từ nhỏ, cậu lớn lên trong phòng thí nghiệm của bố mẹ, không ai biết rõ tên của cậu, chỉ gọi là con trai nhà khoa học, con trai giáo sư.



Mạt thế ở trái đất rất loạn, khắp nơi đều là tang thi, phạm vi hoạt động mỗi ngày của cậu, chỉ có phòng thí nghiệm của bố mẹ, không ai nói chuyện với cậu, cho nên đạo lý đối nhân xử thế, cậu dốt đặc cán mai.



Sau này cậu lớn lên, về lĩnh vực nghiên cứu khoa học, kế thừa gen tốt đẹp của bố mẹ, rồi sau đó, cậu không phải con trai nhà khoa học, cũng không phải con trai giáo sư, bởi vì lúc này cậu là nhà khoa học, là giáo sư.



Cậu là tự bạo chết.



Mạt thế, người trái đất đột biến gen, sinh ra dị năng, cậu là một người có gen siêu tốt, có ba loại dị năng mộc, thủy, không gian.



Trong đó, dị năng hệ mộc là dị năng biến dị, có thể biến dị thành dị năng trị liệu.



Bí mật này, chỉ có cậu và bố mẹ biết, trước khi chết bố mẹ có nói với cậu, tuyệt đối không được nói chuyện dị năng trị liệu với người khác, nếu không những nhà khoa học điên cuồng khác sẽ lôi cậu đi nghiên cứu.



Bởi vì có dị năng trị liệu, cho nên trong hoàn cảnh người trái đất càng ngày càng ít, cậu vẫn sống rất tốt, không có một vết sẹo, cũng không có đến một nốt ruồi đen.



Giữa người trái đất và tang thi xảy ra một chiến tranh quy mô lớn, là đồng quy vu tận.





Bởi vì cậu nghiên cứu ra thuốc đối phó với Tang Thi Vương, chỉ cần lấy thuốc này rót vào tinh hạch của Tang Thi Vương, mới có thể hoàn toàn tiêu diệt nó.



Tang Thi Vương có bản lĩnh tự chữa thương bằng cách hấp thụ sức mạnh của các tang thi khác.



Cho nên, vì tiêu diệt Tang Thi Vương, người trái đất liều mạng cùng tang thi.



Kết quả, người trái đất chết sạch, tang thi cũng chết sạch.



Chỉ còn lại Tang Thi Vương và cậu.



Sau đó, Tang Thi Vương bị cậu giết chết.



Đó là lần đầu tiên cậu giết tang thi, lúc đó cậu mới biết được, thì ra cấp bậc dị năng của cậu cao như vậy, thì ra những người khác có thể không cần chết, một mình cậu là có thể giải quyết Tang Thi Vương.



Nhưng mà… Những cái đó, đều đã muộn rồi.



Cho nên, một mình cậu cô đơn, tịch mịch sinh tồn ở trái đất.



Cậu trồng rau, nghiên cứu thuốc, ngày qua ngày quả thật thích ý, rồi một ngày, cậu cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa.



Vì thế, cậu tự bạo chết.



Một lần nữa mở mắt ra, cậu có tên, là Liên Nặc.



Vào lúc Liên Nặc tỉnh lại, thân thể rất khó chịu, toàn thân đều đau, đau phát khóc.



Làm một nhà khoa học chỉ an an toàn toàn lớn lên trong phòng thí nghiệm, cậu chưa từng bị đau.



Làm một người đợi đến khi người trái đất chết sạch mới biết mình có dị năng nghịch thiên, cậu cũng là chưa từng có cơ hội đau.



Nhưng mà, cậu khóc không được.



Bởi vì cậu biết nguyên nhân vì sao cơ thể lại đau đớn, cậu có ký ức của cơ thể này.



Liên Nặc, là tên của thân thể này.



Liên Nặc: Nam, 165cm, 18 tuổi, ba năm trước phạm tội cố ý đả thương người vô tội, nhận hình phạt lưu đày.



Liên Nặc sinh ra ở gia đình tam lưu quý tộc, là con của vợ kế, và là một beta.





Ở đế quốc Sottile, nếu dựa theo giới tính mà phân chia thì có nam và nữ.



Mà giới tính nam dựa theo tin tức tố mà phân chia, lại chia thành alpha, beta, omega.



Alpha là cường giả, bọn họ trời sinh mạnh mẽ, cao lớn; omega là kẻ yếu, nhưng ở thời đại con người sinh đẻ ngày càng khó khăn, omega là những người có tỉ lệ thụ thai cực cao, bọn họ vì ít người mà trân quý, bởi vì trân quý nên được bảo vệ đặc biệt, khả năng thụ thai còn cao hơn phụ nữ.



Cho nên, omega luôn được ghép đôi với cường giả alpha.



Nói cách khác, ở đế quốc Sottile, không có cái gọi là tình yêu đồng giới hay khác giới, chỉ có gen ghép thành đôi.



Mà beta là kiểu ở giữa, bọn họ không có thân thể cường tráng như alpha.



Cũng không có tỉ lệ thụ thai cao mà đươc coi trọng như omega.



Đơn giản mà nói, bọn họ là những người bình thường nhất, có thể thụ thai, nhưng so với omega hay là phụ nữ, thì tỉ lệ thụ thai của bọn họ là thấp nhất.



Mà ở đế quốc Sottile, dựa theo gen mà phân chia, lại có hai loại người, dị năng giả và người thường, tuổi thọ của dị năng giả theo cấp bậc mà khác nhau, mà tuổi thọ của người thường cũng có thể tới 200 tuổi.



Người thường, bị gọi là phế vật.



Liên Nặc là phế vật, lại còn là beta, không có tư cách để kiêu ngạo.



Liên Nặc có một người thanh mai trúc mã, còn là đối tượng được đính hôn từ khi ở trong bụng mẹ, là alpha.



Tên alpha này cũng được sinh ra từ gia đình tam lưu quý tộc, vì để liên kết hai gia đình, nên bọn họ đính hôn.



Ba năm trước đây, gen của tên alpha này bắt đầu thức tỉnh, vì thế, hắn bỏ Liên Nặc, tìm một omega.



Thật ra giống như tên alpha này, những người thức tỉnh dị năng muộn rất ít, ở đế quốc Sottile lại càng ít.



Liên Nặc dưới sự tức giận, đi tìm tên omega kia, omega ở đế quốc Sottile, là đối tượng được bảo vệ đặc biệt.



Cho nên, Liên Nặc phạm tội.



Liên Nặc chớp chớp mắt, thân thể rất đau đớn, là bị người đánh.



Nguyên chủ bị lưu đày đến tinh cầu Polo, tuy rằng xuất thân từ tam lưu quý tộc, nhưng dù sao cũng là quý tộc, được nuông chiều từ nhỏ đến lớn làm sao có khả năng sẽ làm cu li?



Vì thế bị lưu đày ba năm tại đây, bị người bắt nạt rất thảm, cho nên cuối cùng chết thảm.




Đáy mắt Liên Nặc hiện lên một chút vui vẻ, mặc kệ là người trái đất hay người ngoài hành tinh, ít nhất nơi này có người.



Đây đối với một người đã sống một mình trên trái đất hơn năm trăm năm mà nói, là một điều rất đáng để ăn mừng.



Hơn nữa, cậu cảm thấy trong cơ thể này có dị năng.



Ở trong ký ức của cậu, nguyên chủ là một phế vật, mà hiện tại, ở trong thân thể xuất hiện hai loại dị năng mộc, thủy quen thuộc, chẳng lẽ là chính mình mang đến?

Nếu là như vậy, Liên Nặc mở ra không gian của mình, trong đó có một lượng lớn đồ ăn, tinh hạch, dược liệu, làm cậu mặt mày hớn hở.



Đồ ăn và dược liệu là do cậu khi ở trái đất nhàm chán nhặt, càng nhặt càng nhiều.



Tinh hạch là do lần đó người trái đất và tang thi đồng quy vô tận nhặt.



Người đều chết sạch, cậu liền nhặt đồ vật của mọi người.



Thật ra, Liên Nặc cảm thấy tinh hạch đủ màu sắc rất đẹp, ở trong phòng thí nghiệm, mỗi ngày cậu chỉ đối mặt với thiết bị thực nghiệm hoặc máy tính.



Liên Nặc thử dụng dị năng trị liệu điều tiết thân thể, rất nhanh, thân thể cậu bị một loại ánh sáng màu xanh vây quanh.



Miệng vết thương bằng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy chậm rãi hồi phục.



Nhưng mà, chỉ có thể hồi phục một chút.



Liên Nặc phát hiện, vốn dĩ dị năng của cậu còn lợi hại hơn Tang Thi Vương, hiện tại chỉ có sơ cấp.



Liên Nặc lại phát hiện, việc có ích nhất cậu đã làm là sau khi mọi người chết hết đã nhặt hết tinh hạch, bởi vì thăng cấp dị năng… cần tinh hạch.



“Tên kia, mày đang làm gì? Mau đứng lên làm việc, còn thiếu đánh đúng không?”

Trong khi Liên Nặc đang chìm đắm trong vui sướng khi có con người, có dị năng, có tinh hạch, một giọng nói thô lỗ đã lôi cậu trở lại hiện thực..