“Cậu đừng có đùa tớ.” Thời Thanh Thu bật cười, “Tớ phát hiện khoảng thời gian này không gặp cậu, cậu càng ngày càng quá mức. Tớ thấy trên Weibo có người đang gấp gáp theo đuổi cậu. Làm sao, thế mà không thể khơi dậy mong muốn tạo lại hình tượng một nữ thần dịu dàng của cậu sao?"
Thi Chiêu Ý không đồng ý, cô khoanh chân lại, ngón tay xoa xoa tách trà, hỏi: "Chẳng lẽ hiện tại tớ không phải là nữ thần sao? Tớ còn phải tạo sao?"
"Không, cậu phải biết..." Thời Thanh Thu hít sâu một hơi, sau đó vẻ mặt có chút phiền muộn, "Lúc cậu trêu chọc tớ liền giống như mấy lão thái thái tám mươi tuổi, không tin thì hỏi đi..."
"Hỏi cái đầu cậu, Thời Thanh Thu, cậu qua đây cho tớ..." Thi Chiêu Ý bật cười nghiêng người về phía trước, vượt qua người của Ôn Khinh Hàn bắt lấy Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn tận lực ngả người về phía sau, để cho hai nữ nhân này đùa giỡn.
Thời Thanh Thu không thể lui, lúc Thi Chiêu Ý sắp bắt được liền dứt khoát đứng dậy chỉ tay về phía cô, lùi về phía cầu thang cười nói: "Ai nha, cậu đừng bắt tớ, đây là nhà của tớ, đây là bàn của tớ a."
Thi Chiêu Ý đuổi theo, "Tớ mặc kệ đây là nhà ai, cậu qua hay không qua? Tớ đếm tới ba, một... hai..."
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, thật sự là ngây thơ như vậy. Bất quá, cũng hiếm khi làm cho Thời Thanh Thu thoải mái, mà như thế cũng rất vui.
Trong mắt cô hiện lên ý cười nhẹ, nghe Tần Vọng hỏi: "Cái kia, Lão Ôn, vết thương của cậu thật không sao chứ?" "Ừm, không nghiêm trọng. Khoảng thời gian này cũng giảm đi rất nhiều." Ôn Khinh Hàn hơi híp mắt, lãnh đạm trả lời.
“Vậy tốt rồi.” Tần Vọng quay đầu cười với Quý Lam, sau đó quay đầu nói với Ôn Khinh Hàn: “Lúc tớ biết cậu bị thương, tớ đang ghi hình chương trình ngoại thành. Còn không có lập tức đến bệnh viện thăm cậu”.
Ôn Khinh Hàn khẽ gật đầu nói: "Tôi biết, sau khi tôi tỉnh đều do Thanh Thu an bài. Nên tiếp tục công việc, không cần vì một vết thương nhỏ của tôi mà vận động nhân lực."
Tần Vọng cười nói: "Lão Ôn, tớ thích cậu ở điểm này, đặc biệt bình tĩnh. Cảm giác cho dù có chuyện gì cậu cũng đều có thể cho người ta cảm giác an toàn, vĩnh viễn sẽ không biến mất. Tớ là nam nhân mà cũng cảm thấy như vậy."
Quý Lam kéo quần áo của hắn, thấp giọng cười nói: "Thanh Thu còn ở bên cạnh, cậu chú ý một chút."
“Ai nha, thích là như thích trưởng bối chứ không phải là thích nữ nhân như cậu nói, không phải ý tứ này.” Tần Vọng nói xong, lo lắng nhìn về phía Thời Thanh Thu, thấy nàng đang cùng Thi Chiêu Ý tán gẫu, liền quay đầu dùng ánh mắt thâm ý nhìn Ôn Khinh Hàn: "Lão Ôn khẳng định hiểu, loại này không phải thích giữa nam nữ, cũng không phải loại tình tình yêu yêu."
Ôn Khinh Hàn cong môi, hiểu rõ nói: "Yên tâm, tôi hiểu."
Trong nội tâm cô có chút áy náy, mấy ngày trước suýt chút nữa để người yêu của mình mất đi cảm giác an toàn.
"Đúng rồi, khi nào hai người mới tổ chức hôn lễ? Thời tiết lạnh như vậy cũng chơi không vui a."
Suy nghĩ của cô bị câu hỏi của Tần Vọng kéo trở lại, không chút giấu diếm nói, "Chúng ta định mùa xuân năm sau sẽ tổ chức, thời tiết lạnh không tiện."
"Lúc đó hai người công bố liền không quá thích hợp. Lịch trình của Thanh Thu dày đặc, trở về liền có rất nhiều việc." Tần Vọng nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
"Không sao, dù sao cũng đã sớm nhận giấy chứng nhận. Mặc dù hôn lễ rất quan trọng, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến chúng ta. Chỉ là tôi vẫn muốn để lại hình thức như vậy trong đời thôi."
Ôn Khinh Hàn nhớ lúc lâm thời quyết định công khai, hai người không có chút chuẩn bị nào, nhưng cảm thấy sớm muộn gì cũng phải công khai thôi. Hiện tại nghĩ lại, hôn lễ này nhất định tràn ngập tình yêu cùng vui sướng.
Tầng Vọng cùng Ôn Khinh Hàn ở bên này trò chuyện về mấy chủ đề không quen thuộc. Ở bên kia, Thời Thanh Thu cùng Thi Chiêu Ý đã ngừng đùa giỡn, đang trò chuyện về động tĩnh trong vòng tròn hiện tại.
Một lúc sau, Dì Chung ra khỏi bếp mời mọi người ăn tối, sau đó cùng nhau di chuyển vào phòng ăn.
Chiêu đãi khách nhân đương nhiên không thể là bữa ăn dinh dưỡng bồi bổ thân thể Ôn Khinh Hàn mấy ngày nay, thịt cá lớn đêm nay thật là chói mắt.
Thời Thanh Thu chọn thịt cá trắng mềm bỏ vào bát của Ôn Khinh Hàn. Cá hấp không quá dầu mỡ, đó là do Ôn Khinh Hàn không thể ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ, là nàng đặc biệt nhờ Dì Chung chế biến.
Chỉ là đối mặt với đồ ăn ngon trước mặt, Ôn Khinh Hàn thật sự không ăn vô, chỉ ăn được nửa bát cơm liền không ăn vô nữa, đành đặt đũa xuống.
"Làm sao vậy? Ăn không vô sao? Có phải không thoải mái hay không?" Thời Thanh Thu nhanh chóng đặt đũa xuống, hỏi cô, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Có một chút, tôi nghỉ ngơi một chút liền tốt.” Ôn Khinh Hàn một mắt đều không thể nhìn mấy đĩa đồ ăn kia, luôn cảm thấy rất nhiều dầu mỡ, trong dạ dày một trận cuồn cuộn.
Mọi người đều đặt đũa xuống, lo lắng nhìn về phía Ôn Khinh Hàn.
Tần Vọng nói: "Lão Ôn, muốn nghỉ ngơi một chút không? Tối nay để a di làm đồ ăn thanh đạm, cậu còn chóng mặt nhức đầu, rất dễ buồn nôn."
“Đúng vậy, trước đi nghỉ ngơi đi.” Thi Chiêu Ý không khỏi thuyết phục.
Thời Thanh Thu vươn tay nhẹ nhàng che bụng Ôn Khinh Hàn, nhẹ giọng nói: "Về phòng nghỉ ngơi đi. Nằm một chút, buổi tối có đói bụng em nấu chút cháo cho chị ăn."
Não chấn động mang tới triệu chứng cho Ôn Khinh Hàn, đau đầu chóng mặt là chuyện bình thường, mấy ngày nay đã thuyên giảm rất nhiều, thỉnh thoảng còn có cảm giác buồn nôn. Mặc dù vừa rồi không chạm vào mấy món ăn phong phú kia, nhưng vừa nhìn liền nhớ hương vị, cho nên gây ra một chút khó chịu.
Ôn Khinh Hàn đành phải gật đầu, nhưng không đáp ứng trở về phòng nghỉ ngơi, ngược lại nói: “Tôi ra ngoài đi dạo một chút, không phải các cậu ăn cơm xong còn phải nói chuyện sao? Vừa vặn tôi đi dạo quanh đây."
“Vậy chị cài áo khoác lại đi, bên ngoài rất lạnh.” Thời Thanh Thu kéo lại áo khoác đang mở của cô.
“Ừm, tôi biết rồi.” Ôn Khinh Hàn vỗ vỗ mu bàn tay nàng, đứng lên, cười nói với mọi người: “Thực xin lỗi, hôm nay không thể chiêu đãi các cậu, các cậu từ từ ăn, chúng ta nói chuyện sau."
Thi Chiêu Ý cười nói: "Không sao, chúng ta nói chuyện sau."
Ôn Khinh Hàn chào tạm biệt mọi người rồi đi ra ngoài.
Sắc trời dần tối, bên ngoài thỉnh thoảng có gió lạnh, cô cài cúc áo bước đi trên con đường nhỏ.
Nơi này sạch sẽ hơn Phượng Hoàng rất nhiều, môi trường yên tĩnh, không ồn ào như Phượng Hoàng, nhất là sau cơm chiều.
Nếu như cách đây hơn nửa năm cô ở một mình trong môi trường như vậy, có lẽ cô sẽ suy nghĩ rất nhiều. Ví dụ, Thời Thanh Thu, hôn nhân của hai người, còn nghĩ nên tiến lui như thế nào.
Nhưng bây giờ cô đang nghĩ cái gì đó, bên môi liền giương lên một vòng cung nông cạn. Nguyện vọng của cô đang phát triển theo hướng mà cô mong đợi, ưu sầu của cô đã biến mất không còn dấu vết. Điều cần làm tiếp theo là dành phần đời còn lại của mình để hoàn thành.
Cô bước vào hoa viên, định đi một vòng rồi trở về, nhưng có một thân ảnh đang đến gần khiến cô đứng yên tại chỗ.
Đó là Kỳ Duyệt.
Trên mặt Ôn Khinh Hàn không lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Khuôn mặt đối phương cũng không có dao động, hoặc là đang cùng cô ẩn giấu, hoặc là đã có chuẩn bị.
Cô lặng lẽ đứng đó, chờ Kỳ Duyệt đi tới trước mặt, cách đó chừng ba bước mới dừng lại, sau đó không dự liệu lại cười nói với cô: "Thật trùng hợp."
Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt nói: "Ừm, tôi ra ngoài đi dạo."
“Tôi cũng vậy.” Kỳ Duyệt nhìn một dãy xích đu gần đó, hỏi: “Không bằng, chúng ta nói chuyện một chút đi?"
Ôn Khinh Hàn gật đầu, hai người lẳng lặng đi tới xích đu, mỗi người chọn một cái rồi ngồi xuống.
Gió thu đìu hiu, ánh sáng của ngọn đèn đường chiếu vào khoảng không trước mặt, cũng phủ lên thân ảnh lạnh lẽo của hai người đang ngồi trên xích đu.
Bầu không khí cũng không quá lạnh, hoàn toàn khác với lúc ở trong đoàn phim, đây là trực giác của Ôn Khinh Hàn.
Kỳ Duyệt mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô, khẳng định nói: "Ôn luật sư, tôi biết cô hẳn đang nghĩ tại sao tôi lại ở đây."
Đi thẳng vào vấn đề như vậy, Ôn Khinh Hàn cũng không có trốn tránh, nhìn Kỳ Duyệt nói, "Tôi thừa nhận."
“Hiện tại gặp được cô quả thực là trùng hợp.” Kỳ Duyệt nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra, trên mặt mang theo một tia sầu bi không rõ, “Nhưng tôi ở nơi này cũng không phải trùng hợp. Tôi mua nhà ở nơi này, nói đúng hơn là lúc đầu điều tra phát hiện Thanh Thu ở nơi này, lúc đó liền nghĩ ra biện pháp muốn gần cậu ấy một chút."
Vẻ mặt Ôn Khinh Hàn lãnh đạm, quay đầu nhìn thẳng vào khoảng không được đèn chiếu sáng trước mặt.
Thấy cô không trả lời, Kỳ Duyệt dừng lại, cúi đầu xuống, lại nói: "Tôi nghe nói, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ quay lại xem. Cho nên, tôi đã bàn giao với bảo an, khi nào cậu ấy trở về, trước tiên nói cho tôi biết. Thế nhưng trước khi vào đoàn phim tôi một mực sống ở chỗ này, đều chưa từng thấy cậu ấy trở về. Lần đầu tiên tôi nhận được tin như vậy là cách đây mấy ngày".
Ôn Khinh Hàn nhướng mày, "Cô muốn nói cái gì?"
Trước khi Kỳ Duyệt nói ra những lời này đã mong đợi Ôn Khinh Hàn sẽ phản ứng như thế nào, lúc này mới nhẹ nhàng cười nói: "Thanh Thu không thích uống sữa quá nóng, nhưng cũng không thể quá ấm, mức độ này cô nên nắm chắc tốt. Khi đến kinh nguyệt cậu ấy sẽ thỉnh thoảng đau bụng, cậu có thể nấu một bát nước gừng cho cậu ấy, bỏ gừng ít một chút, đừng mua nước gừng bán bên ngoài, vị gừng quá nồng. Còn có, không nên để cậu ấy ăn quá nhiều kẹo bông, cậu ấy thích đồ ngọt, nhưng cậu ấy sẽ không khắc chế bản thân, cô phải ăn cùng cậu ấy ăn. Giám sát cậu ấy, kiểm soát lượng đồ ngọt cậu ấy, ăn nhiều cũng không tốt..."
Cô đột nhiên dừng lại, cắn chặt môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống quần, "Kỳ thật, tôi biết những chuyện này không cần tôi nói, tôi biết cô đều hiểu."
Những lời này không giống thị uy hay uy hiếp. Cẩn thận bàn giao, trịnh trọng nhắc nhở như vậy, càng giống như đang phó thác tâm sự khó bỏ nhất của chính mình.
Mà lọai không bỏ này khiến Ôn Khinh Hàn cảm thấy có ẩn giấu một lời tạm biệt.
Cô nắm hai tay, xoa hai ngón tay cái vào nhau, nhìn về phía xa, thấp giọng nói với Kỳ Duyệt: "Tôi hiểu, cô yên tâm."
Dáng vẻ Ôn Khinh Hàn trầm ổn hơn khi còn học đại học, ánh mắt sáng ngời như ban mai, khó có thể nhìn ra cảm xúc cùng suy nghĩ. Mà khi đứng cùng Thời Thanh Thu, ôn nhu khó có đó được thể hiện trong từng cử động, hiện lên trong mắt cô, giống như băng tuyết dần dần tan chảy.
Đây là những gì qua bảy năm Kỳ Duyệt đã thấy, kia là tình yêu làm người yên tâm, tin tưởng cùng ái mộ trong mắt Thời Thanh Thu, cô có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hai người im lặng, không nói lời nào.
Thời gian trôi qua, Kỳ Duyệt lau đi nước mắt, thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn, "Thương thế của cô khá hơn chưa?"
Ôn Khinh Hàn sờ lên băng gạc trên trán, đáp: "Khá hơn nhiều rồi, cám ơn."
Kỳ Duyệt lắc đầu cười nói: "Nhớ tới bệnh viện kiểm tra lại."
Ôn Khinh Hàn lộ ra ý cười "Hai ngày nữa tôi sẽ đi."
Màn đêm yên tĩnh, trong vườn chỉ có hai người, tôi một câu cô một câu. Một lúc sau, chuông điện thoại của Ôn Khinh Hàn vang lên.
Kỳ Duyệt nhìn cô nhận, thanh âm của cô rõ ràng là dịu dàng hơn.
"Tôi trở về ngay, cho tôi mười phút."
Cúp điện thoại, trầm mặc một hồi, Ôn Khinh Hàn đứng lên nói: "Tôi đi trước."
“Ừm.” Kỳ Duyệt thấp giọng đáp ứng, nhìn Ôn Khinh Hàn xoay người, sau khi đi được mấy bước, cô vươn tay nắm lấy dây xích đu đứng lên, ngón tay khẽ run, thấp giọng nói: "Hảo hảo yêu cậu ấy, đừng làm cậu ấy khổ sở, đừng từ bỏ cậu ấy, đừng giống như tôi..."
Kỳ Duyệt chưa kịp nói hết đã bị tiếng nghẹn ngào đè nén, Ôn Khinh Hàn dừng bước, nhưng không có nhìn lại.
Cô nhắm hai mắt, khi mở ra vẫn kiên định như cũ, sau đó thanh âm bay tán trong gió mùa thu: "Tôi biết."