Hai ngày trước sinh nhật của hai người, phụ mẫu Ôn gia và Thời gia thông báo với Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu, vào ngày sinh nhật hai người về nhà ăn tối, bữa tối được định tại Thời gia.
Thời Thanh Thu đỗ xe, nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, sau đó lấy điện thoại ra lên WeChat, trong đoạn chat phía trên là đoạn chat của nàng cùng Ôn Khinh Hàn trước khi ra khỏi nhà.
Mới nhất là nàng trả lời Ôn Khinh Hàn, nói nàng đi công ty một chuyến, liền không cùng cô trở về.
Ngón tay cái nàng chạm vào tên Ôn Khinh Hàn trên màn hình, sau một đêm cùng một buổi sáng, tâm trạng của nàng không còn kéo căng như đêm qua nữa.
Tức giận, đau lòng, hối hận cùng nhớ nhung đột nhiên biết rõ quá khứ càng trở nên tệ hơn, giờ phút này tất cả dung nhập vào nhau, biến thành một cảm giác không thể hiểu được.
Nàng muốn cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện, nói tại sao đêm qua vì nàng mà quyết định sai lầm, lại nói tiếp, nàng kỳ thật không có nhiều thời gian đi nghĩ đến những chuyện cũ không đáng nhắc tới.
Hiện tại, nghĩ đến những chuyện vụn vặt sau này cùng Ôn Khinh Hàn nàng cảm thấy còn không đủ.
Thời Thanh Thu xuống xe, vừa bước vào nhà đã nghe thấy hai mẫu thân đang bàn tán về mấy bộ phim hot gần đây.
Đường Tĩnh Tuệ cầm máy tính bảng, giới thiệu: "Nữ chính của bộ phim này là Thi Chiêu Ý a, rất thân với Thanh Thu."
Triệu Uyển Nghi nhìn chằm chằm vào, trầm ngâm nói: "Nhìn bộ dạng này thực sự rất văn tĩnh. Trước đó có quay chung với Thanh Thu trong
, tạo hình giống nữ thần, rất xinh đẹp a."
Đường Tĩnh Tuệ đồng ý: "Tôi cảm thấy đứa nhỏ đó cũng rất có tính tạo hình, diễn nhân vật nào cũng phù hợp." Triệu Uyển Nghi nở nụ cười: "Nguyên nhân chính là dáng dấp đẹp mắt a."
Thời Thanh Thu cởi áo khoác, đi tới cười nói: "Mẹ, hai người đang nói cái gì vậy? Hình như con nghe thấy tên của Chiêu Ý."
Đường Tĩnh Tuệ vội vàng đặt máy tính bảng xuống, giải thích với nàng: "Là đứa nhỏ đó a, gần đây nó tung ra trailer phim mới, nhìn không tệ."
Thời Thanh Thu nhìn màn hình tạm dừng video trên máy tính bảng, "Vâng, cậu ấy quay đã lâu rồi, hậu kỳ cũng mất nhiều thời gian, cũng nên công chiếu từ lâu."
“Vậy phim của con diễn cùng với nó khi nào mới công chiếu?” Đường Tĩnh Tuệ hỏi kỹ.
Thời Thanh Thu mỉm cười nói, "Năm sau, cuối năm nay hẳn là có trailer."
Nàng nói xong, nhìn quanh không thấy Ôn Khinh Hàn, "Mẹ, Khinh Hàn đâu?"
Triệu Uyển Nghi cười nói: "Nó đang ở trong bếp với ba của con a. Nó nói không có việc gì làm, muốn làm đồ ăn chờ con từ công ty trở về. Mẹ nói hôm nay sinh nhật nó đừng vào bếp, thế nhưng lại không nghe lời a."
“Vậy con vào bếp xem một chút.” Thời Thanh Thu không có ý định ngồi xuống liền đi về phía phòng bếp.
Hai phụ thân đều là đau lòng vợ, ở trong phòng bếp chịu trách nhiệm công việc của riêng mình.
Ôn Khinh Hàn nhíu mày, xắn tay áo hơi cúi người xuống, ngón tay thon dài trắng nõn cầm chiếc đũa xếp thịt sườn vào đĩa.
Thời Thanh Thu bước vào, không nhìn Ôn Khinh Hàn, nói, "Ba, con về rồi, tối nay có gì ngon a?"
“Rất nhiều a, đều là món con thích ăn, con cùng Khinh Hàn đều có.” Thời Hồng Lãng cười nói.
“Ừm, tối nay ăn cơm sớm một chút, nếu không hai đứa về liền muộn.” Ôn Thừa Tuyên vừa rửa rau vừa nói.
“Không sao, bây giờ còn sớm a.” Thời Thanh Thu bước tới, nắm lấy vai Ôn Khinh Hàn đang ngồi thẳng, ngửi thịt sườn mà cô gắp, nói, “Ân…thơm quá. Đây là chị làm hay là ba làm?"
Ôn Khinh Hàn quay đầu lại nhìn nàng nói: "Là tôi làm."
Thanh âm của Thời Thanh Thu ôn nhuận lại nhu tình: "Em cảm thấy tối nay muốn ăn no, nhiều món như vậy a."
Ôn Thừa Tuyên thúc giục: "Hai đứa mau ra ngoài đi, nơi này giao cho chúng ta, đừng làm phiền."
Thời Thanh Thu thè lưỡi nói: “Nơi nào có làm phiền a?” Sau đó buông thịt sườn trên tay Ôn Khinh Hàn xuống, vừa lôi kéo cô vừa nói: “Vậy chúng ta về phòng đi, vất vả ba rồi.”
Ôn Khinh Hàn mặc cho Thời Thanh Thu lôi kéo, trở về phòng đóng cửa lại, lúc này mới có thể nhìn nhau.
Vẻ mặt của Ôn Khinh Hàn luôn không rõ ràng, không dễ nhìn ra cô có mệt hay không. Nhưng Thời Thanh Thu nhớ lời Giản Ý Chi nói sáng nay Ôn Khinh Hàn có chút thiếu tinh thần.
“Ý Chi nói, hình như chị ngủ không ngon lắm.” Thời Thanh Thu kéo tay áo cô xuống, cài khuy tay áo, “Đêm qua gọi điện cho chị, nghe thanh âm của chị không giống như vừa mới thức dậy, hơn nửa đêm còn làm gì?"
Ôn Khinh Hàn không trả lời, yên lặng nhìn vào mắt Thời Thanh Thu, giống như nhất định phải nhìn thấy cái gì đó.
Thời Thanh Thu chỉnh lý quần áo cũng không nhìn cô, đột nhiên cô đưa tay lên nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay mềm mại lên khóe mắt nàng, "Mắt sưng như vậy, hôm qua khóc bao lâu?"
"Không lâu, sau khi tỉnh liền ngừng, mắt em sưng rõ ràng như vậy sao?" Thời Thanh Thu hơi nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, ngón tay Ôn Khinh Hàn khẽ vuốt mi nàng.
“Còn tốt, nếu ba mẹ không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra” Ôn Khinh Hàn kéo nàng vào trong ngực, từng câu từng chữ rõ ràng truyền đến tai nàng: “Nhất định không có lần sau, đây là lần duy nhất. Sau này, tôi nhất định sẽ sớm trở về, cùng em ăn cơm, cùng em đi ngủ."
Ôn Khinh Hàn giống như chơi chữ hứa hẹn cái gì, nghe giống như an ủi tách rời ngắn ngủi đêm qua.
Lựa chọn của hôm qua là để loại bỏ hoàn toàn những điều hối tiếc trong cuộc đời nàng, giải thích những nghi ngờ. Để cuộc sống sau này của nàng sẽ không vô tình nhớ đến, sẽ không tiếp tục giữ nút thắt kia ở trong lòng.
Thời Thanh Thu vươn hai tay ôm eo Ôn Khinh Hàn, vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng đáp: "Đây là chị nói, chị phải nhớ kỹ."
Ôn Khinh Hàn gật đầu, thấp giọng nói: "Được, nhớ kỹ, không có lần sau."
Hô hấp của cô thổi vào tai Thời Thanh Thu, vừa nóng vừa tê dại. Lúc nói chuyện hơi nóng tiến vào tai, khiến Thời Thanh Thu cảm giác một nguồn nhiệt khổng lồ, nàng nghĩ đến trước kia Ôn Khinh Hàn lãnh đạm che giấu tâm sự càng không muốn buông ra.
“Nhưng em vẫn tức giận.” Thời Thanh Thu ngẩng đầu, chuyên chú nhìn cô nói, “Ôn Khinh Hàn, em tức giận, em nhẫn nhịn một đêm lại thêm một ngày.”
Trong lòng Ôn Khinh Hàn nhất thời "lộp bộp", sợ Thời Thanh Thu đã biết, cũng sợ nàng suy nghĩ lung tung rồi hiểu lầm ý của mình.
Nhưng nhìn theo cách này, cảm xúc trong mắt Thời Thanh Thu có ủy khuất nhiều hơn, giống như đang oán trách việc cô không về nhà mà thôi.
Ôn Khinh Hàn mềm lòng, ngữ khí cũng nhu hòa đi, sau khi hôn lên khóe môi nàng liền nói: "Tôi nhận sai, tối về tôi đền bù cho em."
“Tại sao chị không hỏi lý do khiến em tức giận?” ngay cả ngữ khí của Thời Thanh Thu cũng đều là ủy khuất.
Ôn Khinh Hàn vuốt tóc nàng, "Không phải là do tôi không về sao? Đồ ăn nguội, bánh gato cũng không ăn."
Thời Thanh Thu dừng một chút, khẳng định trả lời: "Không phải."
Ôn Khinh Hàn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, đến cùng là còn có cái gì có thể khiến Thời Thanh Thu ủy khuất đến mức tức giận như vậy.
Cô suy nghĩ từ đầu đến cuối, nhưng không nghĩ ra chuyện gì có thể làm nàng tức giận.
Cô mím mím môi, thăm dò hỏi: "Bởi vì điện thoại của tôi hết pin, không nhận cuộc gọi của em sao?"
Thời Thanh Thu lắc đầu, "Không phải."
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Là vì tôi không gọi cho em trước khi ngủ sao? Tôi sợ em ngủ rồi nên không muốn đánh thức em" Cô dừng lại, trầm thấp nói thêm: "Tôi có nhớ em."
Thời Thanh Thu vẫn lắc đầu, "Cũng không phải chuyện này."
Xem ra, điểm đáng giận đều bị phủ nhận, Ôn Khinh Hàn có chút nản lòng, thật sự không nghĩ ra, còn chỗ nào có thể làm cho Thời Thanh Thu tức giận chứ?
Đáy mắt Thời Thanh Thu đều sắp nổi lên một đợt sóng, Ôn Khinh Hàn thật sự không định nói ra tâm tình của mình, mà là muốn ép chuyện này xuống đáy cốc.
Cô nghĩ cái gì, lại vì nàng mà làm cái gì, nhưng một chữ đều không định thẳng thắn.
Đã nói là nên thẳng thắn với nhau, đã nói là không được phép giữ lại, cũng không được phép giấu giếm, nhưng Ôn Khinh Hàn đều ném tới Thái Bình Dương rồi.
Nhưng nghĩ lại, điểm xuất phát tất cả là vì bản thân nàng.
Thời Thanh Thu càng tức giận, hôm nay vô luận thế nào cũng phải giải quyết dứt điểm với cô, nếu không vấn đề sẽ thực sự không giải quyết được.
Thấy sắc mặt nàng tối sầm lại, Ôn Khinh Hàn nghĩ mãi cũng không hiểu nên cúi người hôn lên má nàng lần nữa, dùng ngữ khí có chút dỗ dành: "Đừng tức giận, tôi sai rồi, về sau nhất định sẽ không như vậy nữa."
Thời Thanh Thu dùng sức đẩy Ôn Khinh Hàn dựa vào ván cửa, tức giận lên án: "Chị còn không biết mình sai ở đâu mà xin lỗi cái gì? Em không chấp nhận."
Ôn Khinh Hàn bị đẩy có chút cúi người, lông mày nhíu lại, khẽ hít mũi, đưa tay ra che phía sau lưng.
Thời Thanh Thu liền sửng sốt, đều bị dọa đến bảy phần, nàng vội vàng sờ lưng cô, "Khinh Hàn, thật xin lỗi, có đau không? Em xin lỗi..."
“Không được nói xin lỗi tôi” Ôn Khinh Hàn thuận thế ôm Thời Thanh Thu, ép đầu nàng vào trong ngực cô, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Bớt giận chưa? Nếu không đủ, tôi tiếp tục tùy em xử trí."
Thời Thanh Thu lại đẩy cô ra, lần này nàng cẩn thận hơn lần trước, bởi vì tính đến mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nàng nghiêm mặt nói với cô: "Tối nay về nhà lại nói chuyện này, hiện tại không tiện, ba mẹ đều ở đây, hơn nữa sắp đến giờ ăn rồi."
“Được.” Ôn Khinh Hàn nhếch khóe môi, vươn tay bóp lấy khuôn mặt của Thời Thanh Thu, sau đó vuốt ve khóe mắt nàng, “Vậy bây giờ tạm thời đừng tức giận, hôm nay là sinh nhật, đừng làm ba mẹ lo lắng. Tối nay về nhà, em nói cái gì tôi đều nhận."
Thời Thanh Thu hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tình, cười nói với cô: "Thời thái thái, sinh nhật vui vẻ."
Ý cười của Ôn Khinh Hàn không giảm, nắm tay phải của nàng đặt lên môi mình, hôn lên ngón áp út của nàng, "Ôn thái thái, sinh nhật vui vẻ. Tôi rất vui, bắt đầu từ hôm nay chúng ta có thể cùng một chỗ tổ chức sinh nhật rồi."
Đôi mắt trong veo thanh tịnh, thanh âm mát lạnh dễ nghe, không có chỗ nào không khiến người ta rung động.
Thời Thanh Thu cắn môi cười, nàng trước kia bắt đầu từ khi nào cảm thấy Ôn Khinh Hàn không hiểu phong tình a? Ôn Khinh Hàn căn bản cực kỳ chọc người, hoàn toàn không giống với hình ảnh một cán bộ kỳ cựu mà nàng đã từng miêu tả trước mặt công chúng.
Bữa tối của hai nhà đương nhiên rất phong phú, lại là sinh nhật của hai người trẻ, càng được chuẩn bị tỉ mỉ hơn.
Rượu là không thể thiếu, đêm nay ở gần nhà, trưởng bối hai nhà lại sống gần nhau, cũng sẽ không có khắc chế cái gì.
Nhưng hai vợ chồng trẻ Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu thì khác, trong sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn, hai người đều nói muốn trở về thế giới hai người, là vì lái xe, một trong hai người không thể uống rượu.
Ôn Khinh Hàn vô thức rót rượu cho mình, rót nước trái cây cho Thời Thanh Thu.
Sau đó mọi người cùng nhau nâng ly, đồng thanh: "Chúc mừng sinh nhật!"
Đường Tĩnh Tuệ đầy mặt ý cười nói: "Lại lớn thêm một tuổi, sinh nhật lần này rất viên mãn, chân chân chính chính là người một nhà."
Triệu Uyển Nghi ra vẻ nói: "Lời này thật giống như trước kia không phải người nhà vậy. Đây gọi là thân càng thêm thân a. Mọi người nói có đúng không?"
“Vâng, vâng, mẹ nói đúng.” Thời Thanh Thu mím môi cười nói.
Nàng gắp cho Ôn Khinh Hàn một ít đồ ăn, không quên dặn dò: "Chỉ được phép uống một ly, không thể nhiều, nghe thấy không?"
Ôn Khinh Hàn nhu thuận nói: "Được, liền một ly."
Triệu Uyển Nghi cùng Ôn Thừa Tuyên nhìn nhau cười, trong lòng không khỏi xúc động nói: "Con gái của chúng ta a, là phải bị Thanh Thu thịt chắc. Bên ngoài uy phong lẫm liệt, khi ở cùng Thanh Thu liền đứng dậy cũng không nổi a."
Thời Thanh Thu bất đắc dĩ cười nói: "Mẹ, mẹ nói như con giống con hổ cái a, chị ấy nào có nghe lời con nhiều như vậy?"
"Sao không có? Nhìn là biết a..." Ôn Thừa Tuyên khó có được trêu chọc.
Người một nhà cười cười nói nói, một bữa tối nói chuyện trời đất cùng hồi ức của hai người trẻ.
Sau bữa ăn, sắc trời đã tối, Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh thu từ biệt trưởng bối hai nhà, Thời Thanh Thu lái xe trở về.
Nàng bật nhạc nhẹ êm dịu để Ôn Khinh Hàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi lái xe vào khu biệt thự, Thời Thanh Thu dừng xe, Ôn Khinh Hàn nhận thấy xe đã dừng lại, mở mắt ra nhìn.
Bên ngoài lất phất mưa phùn, cơn mưa mùa thu se lạnh mang theo cái lạnh đầu mùa đông.
Ôn Khinh Hàn mím môi nhìn về phía gò má của nàng, "Thanh Thu, sao lại dừng?"
Thời Thanh Thu rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt vô lăng, sau đó quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, thấp giọng nói: "Xuống xe, từ đây đi bộ về nhà, trên đường về nhà nghĩ kỹ xem mình sai ở chỗ nào."