Tình Thâm Phùng Thời

Chương 47




Lúc Thời Thanh Thu đi vào nhà, cha mẹ nàng đã trở về phòng, cả căn nhà trống rỗng, chỉ có một mình nàng. Cảm giác lạnh lẽo đó lại vây chặt lấy nàng, nàng khó khăn nhấc chân trở về phòng, yếu ớt dựa vào cửa.

Nàng ngẩng đầu lên không muốn nước mắt chảy xuống. Nhưng càng như vậy, nước mắt càng mãnh liệt chảy xuôi. Nàng lặng lẽ mặc cho nước mắt trào ra, chống tay lên cửa, cuối cùng chậm rãi trượt xuống, ngồi trên sàn nhà.

Nàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, thân thể khẽ run lên, nhưng lần này không có ai nắm vai hỏi nàng làm sao, cũng sẽ không có ai mở rộng vòng tay ôm lấy nàng nữa. Nàng không thể cảm nhận được nhịp tim, giống như đã mất đi trái tim sau khi vừa rồi nàng không quay đầu nhìn lại, trái tim nàng trống rỗng, vô cùng đau đớn.

Nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt, ngấm vào quần, hai tay nàng ôm chặt lấy đầu gối không dám nghĩ Ôn Khinh Hàn còn đang ở bên ngoài hay không.

Nhưng những gì nàng thấy từ tầm mắt mơ hồ, những gì nàng có thể nhớ lại trong đầu, hiện tại đều là Ôn Khinh Hàn.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ mang lại cho Thời Thanh Thu một chút ánh sáng, thân thể nàng vì khóc mà run lên bần bật. Nàng tự hỏi mình, Thời Thanh Thu, bây giờ rời đi vẫn còn kịp sao?

Quá muộn rồi, hai người đã không còn đường lui. Nhưng phải làm sao để giữa các nàng không có lý do để tách ra đây? Lựa chọn duy nhất chính là giữ bước cuối cùng kia, giữ cái ước định kia. Một khi nàng đòi hỏi muốn nhiều hơn, nàng liền liên tục nhắc nhở bản thân rằng giữa các nàng chỉ có thỏa thuận. Chỉ có như vậy thì cuộc hôn nhân này mới bền lâu.

Thời Thanh Thu mò mẫm vách tường trong bóng tối, chậm rãi đứng dậy đi đến bên giường, lên giường xong liền cuộn người ôm lấy chính mình, muốn cười đáp lại đáp án của chính mình, nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng, lại là trầm thấp mang theo nức nở... .

Sáng hôm sau, Thời Thanh Thu bị cuộc gọi của Ôn Khinh Hàn đến đánh thức, cơn buồn ngủ mông lung của nàng đều bị hai chữ hiển thị trên màn hình xua đuổi. Nàng muốn phản kháng, muốn im lặng, nhưng lí trí chưa kịp phản ứng thì khóe môi của nàng đã vì cuộc gọi này mà hơi cong lên.

Nàng vuốt màn hình kết nối, đầu bên kia im lặng, sau đó lời nói lãnh đạm thường ngày của Ôn Khinh Hàn vang lên: "Thanh Thu, cậu dậy chưa?"

“Ừm, vừa mới dậy.” Giọng nàng có chút khàn khàn, không rõ là do nàng vừa mới ngủ dậy, hay là do tối hôm qua gào khóc.

Ôn Khinh Hàn dừng một chút, sau đó nói: "Hôm nay thời tiết tốt. Chúng ta ra ngoài một chút đi. Chúng ta ở nhà không gặp nhau, ba mẹ cũng sẽ nghi ngờ."

Lý do của cô không sai, bây giờ hai người đã kết hôn, có rất nhiều việc không thể một mình làm được.

“Được, vậy tôi đi rửa mặt, lúc nữa ăn sáng xong chúng ta gặp dưới lầu.” Thời Thanh Thu tận lực làm ấm thanh âm.

Chuyện đêm qua chỉ là một đoạn tình tiết không đáng nhắc đến, sẽ chôn ở vị trí sâu nhất trong lòng nàng, sau đó sẽ giữ nguyên ý nghĩ ban đầu, không bao giờ nhắc tới. Tất cả những gì nàng phải nhớ là thỏa thuận đó, chỉ có thể nhớ thỏa thuận đó.

Vừa ra khỏi nhà, nàng đã nhìn thấy xe của Ôn Khinh Hàn đợi ở cửa, cửa kính xe hạ xuống, không hiểu sao nàng lại cảm thấy hôm nay Ôn Khinh Hàn vẫn giống như trước đây. Vẻ mặt bình tĩnh uy nghiêm, toàn thân có một loại ý hàn có thể đóng băng người khác.

Thời Thanh Thu kéo cửa xe ngồi vào ghế phó lái, tự giác thắt dây an toàn, Ôn Khinh Hàn cũng không nói lời nào, nâng cửa sổ khởi động xe rời đi.

Nàng nghĩ rằng Ôn Khinh Hàn sẽ không nói chuyện, ai biết lái xe chỉ có vài phút, Ôn Khinh Hàn đã nói: "Có nơi nào cậu muốn đi không? Hôm nay còn rất nhiều thời gian, muốn đi nơi nào có thể nói với tôi."

Thời Thanh Thu sững sờ một lúc mới lắc đầu, "Cậu quyết định đi, tôi không có nơi nào muốn đi."

Ôn Khinh Hàn nhìn nàng một cái, chỉ trong cái liếc mắt ngắn ngủi như vậy, lại giống như nhìn xuyên qua lớp trang điểm, nhìn thấy đôi mắt nàng vì khóc mà viền mắt vẫn còn sưng đỏ.

“Vậy thì tùy ý đi dạo, cùng tôi đi mua quần áo.” Thanh âm Ôn Khinh Hàn nhẹ hơn rất nhiều, một đêm không ngủ mệt mỏi bởi vì nụ cười trên khóe môi nàng mà tiêu tan rất nhiều.

Ôn Khinh Hàn đậu xe ở bãi đậu xe khu mua sắm lớn nhất thành phố B. Sau khi xuống xe, cô nắm tay Thời Thanh Thu, tự nhiên như đêm qua không có chuyện gì xảy ra.

Không có Thời Thanh Thu hoảng loạn muốn nói lại thôi, không có ánh mắt nàng nhu hòa, không có hốc mắt nàng có chút sưng, càng không có chút cay đắng bởi vì một đêm không chợp mắt.

Ngay từ bước đầu tiên hai người bước vào trung tâm thương mại, có rất nhiều người vây quanh hai người. Hầu hết đều tỏ vẻ ngạc nhiên, lấy điện thoại ra để chụp ảnh Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, thậm chí còn có người đến chào hỏi Thời Thanh Thu.

"Oa, hai người họ thực đẹp a, so với hình ảnh trên mạng còn đẹp hơn!"

"Ừ ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy. Tiếc là Ôn luật sư không ra mắt, đẹp như vậy mà..."

"Tôi cảm thấy Ôn luật sư là công, Thanh Thu quá dịu dàng, khẳng định là..."

"Tôi rất muốn tìm Ôn luật sư nộp đơn kiện. Tôi về nhà hỏi xem trong nhà có tranh chấp gì có thể ra tòa hay không a."

"Cậu thật độc a! Cậu mang bộ dáng mê gái đi tìm Ôn luật sư, nữ thần sẽ ghen a!"

Rất nhiều thảo luận ồn ào từ phía sau truyền đến, Thời Thanh Thu không khỏi bật cười, Ôn Khinh Hàn quay đầu lại nhìn, khóe môi cong lên, hỏi: "Thanh Thu, cậu cười cái gì?"

"Không có gì, tôi nghe họ nói nên có chút buồn cười..."

Thời Thanh Thu buông tay Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn có chút sửng sốt, chưa kịp định thần lại, Thời Thanh Thu lại kéo cánh tay của cô. Vì hành động này mà khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại một chút, giống như thân cận hơn.

Ôn Khinh Hàn khôi phục tinh thần lại, mỉm cười thấp giọng nói: "Còn không phải cậu nói không cần đeo khẩu trang sao. Chúng ta hiện tại cảm giác như cùng một đám người đi mua sắm vậy."

Bởi vì cả hai đều không còn nhắc tới chuyện đêm qua, cộng với bất ngờ nhỏ này, cảm xúc đêm qua giống như đã biến mất.

Cậu không nói, tôi cũng không nói, ăn ý ngầm như vậy làm cho Thời Thanh Thu cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy vui mừng vì Ôn Khinh Hàn không nhắc lại. Như vậy là được rồi, như vậy đã rất tốt rồi, có thể ở một chỗ trong mối quan hệ như vậy, không cần lo lắng một ngày nào đó sẽ tách ra.

"Cậu còn trách tôi sao? Cậu nghĩ hiện tại cậu còn như trước kia sao? Cho dù tôi đeo khẩu trang thì cũng có người biết cậu thôi. Vạn nhất lại coi tôi là người khác, vậy thì cậu đang lừa dối tôi rồi." Thời Thanh Thu phản bác, sau đó thấp giọng nói: "Đến thời điểm đó chính là thế này, Thời Thanh Thu vừa kết hôn chưa được một trăm ngày, vợ mới cưới Ôn Khinh Hàn đã lừa dối cùng một phụ nữ trẻ tuổi đeo khẩu trang đi dạo phố. Hai người trong trung tâm mua sắm xem như chốn không người mà ân ân ái ái."

Ôn Khinh Hàn nhìn nàng một cái, sau đó nở nụ cười nói: "Vậy thì vì tính xác thực của bài báo này, mời cậu tới gần tôi một chút, không cần cách xa quá. Hoàn thành nhiệm vụ ân ân ái ái đi, người phụ nữ trẻ tuổi.” Cô đem mấy câu cuối cắn nặng một chút, nghe có chút trêu chọc.

Bước chân Thời Thanh Thu dừng lại, nàng nhận ra Ôn Khinh Hàn đang trêu chọc mình, vẻ mặt của nàng nhất thời phức tạp. Một chút hào hứng, một chút hoảng loạn, sợ sệt quá mức gần gũi, nhưng không có cách nào chống lại ôn nhu của Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn như hiểu được nàng có chút do dự, không nói thêm nữa, đưa mắt nhìn về phía trước, không chút dấu vết gỡ bỏ câu chuyện: "Thanh Thu, chúng ta đến cửa hàng đó đi."

Số lượng người hâm mộ đã giảm dần, dù sao đây là cuộc chạm trán không ngờ tới, người hâm mộ cũng có việc riêng của họ.

Ôn Khinh Hàn mang Thời Thanh Thu rẽ vào một cửa hàng quần áo. Vừa bước vào, ánh mắt của nhân viên phục vụ như hai tia sáng bắn tới.

"Ôn tiểu thư, đã lâu không đến, vừa vặn năm nay có loại mới, cô có thể cùng tiểu thư..."

Người phục vụ còn đang suy nghĩ nên gọi Thời Thanh Thu là gì, Ôn Khinh Hàn đã nhẹ giọng nói thêm: "Không cần, tôi tự xem là được."

"Cái này……"

Thời Thanh Thu mỉm cười, ôn hòa nói với người phục vụ: "Cô cứ làm việc của mình đi, tôi có thể cùng cô ấy xem."

“À vâng, khi nào hai người cần gì thì gọi tôi.” Người phục vụ chắp tay, đối mặt với Thời Thanh Thu vừa vui vẻ vừa lịch sự.

Thời Thanh Thu cười gật đầu, sau đó bị Ôn Khinh Hàn dắt đi, nàng đến gần thấp giọng cười nói: "Khinh Hàn, cậu dọa đến người ta rồi a."

Ôn Khinh Hàn một bên sờ lên cái móc áo trước mặt, một bên trả lời: "Lúc trước tôi tới đây cũng không phải như vậy. Bởi vì cậu ở đây, hơn nữa còn quá dễ gần người, cho nên bày ra cho tôi khó gần như vậy."

"..." Thời Thanh Thu dở khóc dở cười, Ôn Khinh Hàn khó gần còn phải cần bày ra sao? Cho dù không có nàng bên cạnh, nhìn cô thoạt nhìn cũng khó gần như vậy. Đúng là có chút bắt mắt, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy quá mức lạnh nhạt.

Thời Thanh Thu cắn cắn môi, nhưng Ôn Khinh Hàn như vậy, nàng càng sinh ra loại khát vọng muốn đến gần. Nàng muốn thử một lần, muốn thử sưởi ấm con người lạnh lùng này, nhưng thực tế chính nàng mới là người được sưởi ấm.

Trái tim nàng lại mềm mại, quyết định đêm hôm qua cũng loạng choạng, trong lòng nàng như như một tòa nhà cao tầng bị rung chuyển.

Thời Thanh Thu suy tư nhìn Ôn Khinh Hàn đến xuất thần, Ôn Khinh Hàn đưa ra một cái móc treo áo sơ mi tơ tầm màu be, cô đối chiếu với mình hướng Thời Thanh Thu hỏi: "Cái này đẹp không?"

Thời Thanh Thu định thần lại, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đẹp, nhưng cậu mặc màu trắng là đẹp nhất, hoặc là xám nhạt, trông có chút khí chất một cán bộ kỳ cựu a."

Ôn Khinh Hàn ở nơi làm việc luôn mặc sơ mi tơ tằm trắng, đôi khi cũng có màu khác, nhưng đều là màu nhạt. Kết cấu tơ tằm mềm mại, mặc trên người cô luôn có một lại cao quý thanh hoa không nói thành lời. Lại phối với biểu hiện lãnh đạm của người này, làm sao có thể không mê hoặc người được? Có lẽ cô không biết thời đại học có bao nhiêu chàng trai cô gái muốn tiếp cận cô.

Ôn Khinh Hàn nhướng mắt nhìn Thời Thanh Thu, cong môi nói: "Cái này là cho cậu, nhìn trông rất ấm, cậu mặc vào nhất định rất đẹp."

Nói xong, Ôn Khinh Hàn lấy chiếc áo màu trắng khác, lôi kéo Thời Thanh Thu vào phòng thay đồ. Trong vòng vài phút, cô bước ra ngoài trước, đối diện với tấm gương sửa chiếc cúc trên cổ tay. Khi Thời Thanh Thu đi ra, thấy vậy liền tự nhiên bước tới tiếp nhận công việc từ Ôn Khinh Hàn, cài cúc tay áo cho cô.

Ôn Khinh Hàn như vậy nhìn lại, nhìn hàng mi dài rậm rạp của Thời Thanh Thu, có chút run rẩy, cô đột nhiên thấp giọng hỏi: "Tôi cảm thấy mặc khá đẹp, cho nên mua hai cái này. Cậu thấy thế nào?"

Thời Thanh Thu vừa cài xong cúc áo kia của Ôn Khinh Hàn, đứng xa vài bước nhìn lại, sau đó lại đến gần, thấp giọng hỏi: "Thấy tôi mặc đẹp không? Nhưng mà kiểu dáng cậu cũng giống vậy, luôn cảm thấy cậu mặc vào nhìn đẹp hơn tôi."

Ánh mắt Ôn Khinh Hàn bỗng nhiên ôn hòa hơn, cô thấp giọng nói: "Nhìn như đồ đôi, đương nhiên đẹp."

Thời Thanh Thu ngẩn ra tại chỗ, vô thức cắn cắn môi, trong lòng trào dâng rất nhiều khao khát cùng hy vọng. Giống như một vũng nước đọng, rõ ràng không có dấu hiệu của sự sống, nhưng bởi vì Ôn Khinh Hàn sưởi ấm lần này đến lần khác, vũng nước đọng này lại bắt đầu sôi trào.

Ôn Khinh Hàn lúc này không khỏi cố gắng duy trì biểu hiện lãnh đạm như buổi sáng ra cửa, cô biết rằng mối quan hệ hiện tại của hai người nếu bước sai một bước liền không thể cứu vãn. Nhưng thời điểm ở gần Thời Thanh Thu liền có chút rung động, cô không thể lùi bước.

Cô sờ sờ vào tóc của Thời Thanh Thu, nhẹ nhàng nói: "Đừng do dự, tôi nói đẹp thì chính là đẹp. Thay ra đi để phục vụ gói lại, tôi đi thanh toán, sau đó chúng ta đi ăn."

Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn, trong lòng đột nhiên có rất nhiều cảm giác. Nàng cảm thấy Ôn Khinh Hàn giống như biết do dự cùng lo lắng của nàng, tựa hồ không cần nàng nói ra, Ôn Khinh Hàn cũng biết rất rõ. Chính vì biết nàng chưa từng vượt qua giới hạn đó, cho nên mới một lần rồi lại một lần ôn nhu như thế.

Nàng nhìn Ôn Khinh Hàn không chớp mắt, cuối cùng cười khẽ gật đầu, "Được.