Thời điểm chuyến bay của Thời Thanh Thu hạ cánh xuống thành phố B. Ôn Khinh Hàn đã đợi sẵn ở đó từ sớm, chiếc BMW 6-series màu đen, ổn định đợi sẵn ở đó.
Dòng người vội vã qua lại, nhưng Ôn Khinh Hàn giống như một người bên ngoài thế giới không bị những người qua lại quấy rầy. Toàn thân tỏa ra vài phần lạnh lẽo như ngàn dặm xa cách. Khiến cho người khác phải chú ý, lại từ chối bố thí cho ai bất kỳ ánh mắt nào.
Thời Thanh Thu tháo khẩu trang, quay đầu lại nói gì đó với Dương Hiểu. Ôn Khinh Hàn chào hỏi rồi cất vali của Thời Thanh Thu vào cốp xe, sau đó quay lại cửa xe. Thời Thanh thu mỉm cười, quay đầu lại nói với trợ lý Dương Hiểu: "A Hiểu, em về đi, chị cùng bạn của chị trở về."
Lại là cái mặt như tản băng này.
Dương Hiểu oán thầm, nhưng trên mặt lại có chút mỉm cười, nói với Thời Thanh Thu: “Được, vậy Thời tỷ em đi đây.” Cô vẫy vẫy tay rồi kéo vali rời đi.
Thời Thanh Thu bất đắc dĩ nhìn Ôn Khinh Hàn, cũng không biết nên nói cái gì. Ôn Khinh Hàn không thích nói nhiều, đối với ai không quen lại càng khó mở miệng.
“Đi thôi.” Ôn Khinh Hàn nhẹ nói, mở cửa ngồi vào ghế lái.
Thời Thanh Thu đi vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn xong thì xe chậm rãi lái ra ngoài.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, Thời Thanh Thu quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, không khỏi bật cười. “Thanh Thu, cậu cười cái gì?” Ôn Khinh Hàn nhìn thẳng về phía trước, môi mỏng xinh đẹp khẽ mở.
“Không có gì, vài chuyện không đáng nhắc tới mà thôi.” Thời Thanh Thu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần phiêu diêu. Sau đó mượn kính xe quan sát Ôn Khinh Hàn.
Nàng và Ôn Khinh Hàn biết nhau từ nhỏ, nàng không nhớ lần đầu tiên gặp Ôn Khinh Hàn là khi nào. Trong ấn tượng của nàng chỉ nhớ Ôn Khinh Hàn luôn rất kiệm lời, ngay cả thời thơ ấu vô tư, cô cũng khó hòa nhập vào bầu không khí náo nhiệt.
Không phải là không coi ai ra gì, dù có người chủ động tiếp xúc với Ôn Khinh Hàn, người này vẫn vô cùng lễ phép, nhưng không thể hòa nhập vào tập thể. Bởi vì vậy mà vài người chưa từng tiếp xúc với Ôn Khinh Hàn dần dần nghe thấy những nhận xét như "Ôn Khinh Hàn xem thường người khác", "Ôn Khinh Hàn tính khí không tốt."
Kỳ thực Ôn Khinh Hàn chỉ là không nhiệt tình mà thôi. Cũng giống như Dương Hiểu vừa rồi, bởi vì Ôn Khinh Hàn luôn tỏ vẻ lạnh lùng kêu ngạo, cho nên Dương Hiểu chưa từng chủ động bắt chuyện với Ôn Khinh Hàn.
Nếu như Dương Hiểu chào hỏi Ôn Khinh Hàn, cô ấy nhất định sẽ phát hiện Ôn Khinh Hàn tuy rằng lạnh lùng, nhưng không bao giờ vô lễ.
Nghĩ đến đây, Thời Thanh Thu lại bật cười. Đây cũng là tính tình của Ôn Khinh Hàn. Trong xã hội này, có thể duy trì tính tình vốn có đã không dễ dàng gì. Nàng không muốn nhìn thấy một Ôn Khinh Hàn không dính bụi trần lại thay đổi.
Lúc này, giọng nói của Ôn Khinh Hàn đột nhiên vang lên: "Thanh Thu, hai ngày trước Thời thúc thúc nói với tôi muốn tôi tới dùng bữa. Tôi đồng ý rồi, định hôm nay tới."
Bởi vì lịch trình dày đặc, Thời Thanh Thu mặc dù cũng có một nơi ở riêng, nhưng hầu như đều sống ở nhà cha mẹ. Nếu không một năm chỉ gặp được vài lần, nàng vừa nghe đã biết tối nay Ôn Khinh Hàn muốn qua nhà nàng ăn cơm.
Hai bên gia đình đã tác hợp hai người lâu như vậy, nếu biết hai người đã kết hôn hẳn sẽ ngạc nhiên không ngậm được mồm. Tác hợp lâu như vậy, còn chưa thấy hai người yêu đương, như thế nào lại kết hôn đây?
Thời Thanh Thu nhẹ thở dài nói: "Được, vậy thì đi thôi."
Nghĩ chuyện của hai người vẫn chưa được công khai, nàng nhìn Ôn Khinh Hàn nói: "Đúng rồi, chúng ta sẽ nói chuyện của chúng ta sao?"
Nếu không nói ra, về đến nhà một hồi liền đối mặt với cha mẹ âm thầm tác hợp. Bất kể nói gì, sẽ luôn có một hai câu có thể cảm động được hai người. Sau bao nhiêu năm cũng đã thành quen, chỉ có duy nhất một năm là yên tĩnh.
Năm đó, Thời Thanh Thu nói với gia đình nàng đã có bạn gái. Khi đó, gia đình dù có thất vọng đến đâu cũng không thể chia rẽ đôi uyên ương được.
Xe của Ôn Khinh Hàn tăng tốc một chút, cô giống như không hề suy nghĩ, "Nói hay không đều được, tôi theo cậu."
Khi người khác nói "theo ngươi" dù sao cũng có chút ý tứ nuông chiều, nhưng đặt lên người Ôn Khinh Hàn vẫn mang theo một chút lạnh lẽo.
Thời Thanh Thu suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì trước tiên không nói. Bản thân chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, cho nên chờ một thời gian hẵn nói."
Ôn Khinh Hàn im lặng lái xe không trả lời, nhưng tốc độ cũng không có chậm lại, so với lúc trước còn muốn nhanh hơn.
Nhà cha mẹ của Thời Thanh Thu thực ra rất gần nhà cha mẹ của Ôn Khinh Hàn. Ở cùng một tiểu khu, nhưng hai tòa nhà lại không cùng hướng. Vì gần cho nên quan hệ giữa hai nhà rất tốt, có lúc ăn xong còn hẹn nhau đi tản bộ.
Chính vì nguyên nhân này mà Ôn Khinh Hàn có thể cảm nhận được mỗi lần cha mẹ bảo cô đưa đồ cho Thời gia là mang cái tâm tư gì.
Ôn Khinh Hàn đậu xe dưới lầu Thời gia, tự giác đi lấy hành lý cho Thời Thanh Thu, hai người cùng nhau đi về phía cổng.
Thời Hồng Lãng và Đường Tĩnh Tuệ đã sớm phân phó cho người hầu chuẩn bị một bàn đồ ăn. Sau đó ngồi trên ghế sô pha chờ con gái cùng Ôn Khinh Hàn trở về. Chuông cửa vừa vang lên, Đường Tĩnh Tuệ đi tới, lập tức mở cửa, thấy Ôn Khinh Hàn đang kéo vali của con gái, bà đột nhiên nở nụ cười.
"Khinh Hàn tới rồi, mau vào đi. Dì với thúc thúc của con đã đợi con lâu rồi a." Đường Tĩnh Tuệ ra hiệu cho bảo mẫu thu dọn vali, nắm tay Ôn Khinh Hàn bước vào.
“A di, Thúc thúc. Thực xin lỗi, hôm nay con đến muộn một chút, làm hai người đợi lâu.” Ôn Khinh Hàn cong môi trả lời, ngước mắt lên nhìn thấy Thời Hồng Lãng đang tiến đến.
Thời Hồng Lãng một tay sờ lên bụng bia của mình, sau đó chào hỏi: "Không sao không sao a, con còn phải đi đón Thanh Thu. Về muộn là chuyện thường tình. Mới vừa dọn cơm xong không bao lâu, chúng ta vào đi."
Đường Tĩnh Tuệ vừa đi vừa dắt Ôn Khinh Hàn nói: "Khinh Hàn con vừa tan tầm không lâu đúng không? Lại phải đến sân bay đón Thanh Thu. Phiền toái con rồi."
Vài người vừa đi vào vừa tán gẫu, Thời Thanh Thu tranh thủ lúc này đi vào bếp rửa tay, quay đầu lại vừa vặn gặp Ôn Khinh Hàn đang đi vào rửa tay, nàng tắt nước rồi đứng sang một bên. Đang định tìm đề tài, nàng chợt thấy thời điểm Ôn Khinh Hàn duỗi tay mở vòi, trên tay có vết đỏ hồng.
Hẳn là do vừa rồi xách vali cho nàng, nàng ngước mắt nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Ôn Khinh Hàn đang hơi cúi người, suy nghĩ một hồi, nàng đột nhiên nói: “Khinh Hàn, sau này không cần giúp tôi xách vali. Lần sau, tôi sẽ để người khác mang vali về."
Ôn Khinh Hàn được nước rửa sạch, mặt mũi bỗng nhiên nhu hòa đi, "Được."
Hiếm khi Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn đều ở đây, hai vị trưởng bối Thời gia hôm nay đều tươi cười. Trong bữa tối, trước tiên họ hỏi Thời Thanh Thu vài câu về công việc, sau đó mới quay sang chuyện tình cảm.
Đường Tĩnh Tuệ dùng đũa gắp một miếng cá vào đĩa nhỏ của Thời Thanh Thu, ngập ngừng hỏi: "Thanh Thu, dạo này con có quen biết ai không? Thấy hợp thì mang về nhà cho ba mẹ xem. Con tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải có đối tượng rồi."
Hai năm trước vẫn còn tốt, dù sao tuổi cũng không lớn lắm. Nhưng từ hai lăm tuổi, trong mắt cha mẹ đã là "tuổi đợi gả". Nhưng việc này không phải thúc giục là được, Thời Thanh Thu rất rõ con đường phía trước. Như thường lệ, nàng bình tĩnh gắp rau vào đĩa nhỏ, nhìn Đường Tĩnh Tuệ nói: "Dạo này con không quen biết loại bạn bè như vậy."
Ngay cả khi có quen biết, nàng cũng không có sức lực để tìm hiểu người ta.
Nàng liếc nhìn Ôn Khinh Hàn, chỉ thấy người này giống như không có nghe thấy, miệng nhỏ cắn một miếng cà, ngay cả nước sốt cũng không dính vào môi, tao nhã yên tĩnh.
Đường Tĩnh Tuệ nhìn về phía Ôn Khinh Hàn, nói: "Khinh Hàn thì sao?"
Ôn Khinh Hàn đặt đũa xuống, tỏ vẻ suy tư. Sau đó nhìn vào mắt của Đường Tĩnh Tuệ: "A di, con cũng vậy."
Thời Hồng Lãng cười nói tiếp: "Không có thì nên cân nhắc nhau một chút. Hai đứa xem, ngoại hình hợp, gia cảnh hợp đúng không? Đừng lúc nào cũng nghĩ người già chúng ta đang dao động hai đứa. Nhìn hai đứa không xa không gần, nhưng là hợp nhau nhất."
Như thế nào lại không biết đây? Thời Thanh Thu biết, nhưng nàng không biết tại sao nàng không muốn nói cho cha mẹ mình biết là nàng và Ôn Khinh Hàn đã đăng ký kết hôn.
Ôn Khinh Hàn nhìn sườn mặt của Thời Thanh Thu, trong mắt cảm xúc khó hiểu, bên môi mang theo nụ cười yếu ớt. Cô đứng dậy cúi xuống dùng đũa gắp thức ăn cho Thời Hồng Lãng và Đường Tĩnh Tệ, thấp giọng nói: "A di, thúc thúc, cá này rất tươi, con nghĩ ăn rất ngon, hai người cũng nếm thử xem."
Đã nhiều lần như vậy, Thời Hồng Lãng và Đường Tĩnh Tuệ đã quen, nên hai người chỉ thầm than trong lòng, lại phải ăn quả đắng.
Đường Tĩnh Tuệ cũng không kiên nhẫn nữa, nói: "Đều động đũa đi, cứ ngây người làm gì, để chút nữa sẽ nguội mất. Thanh Thu ăn nhiều một chút, lúc nào cũng gầy như vậy, Khinh Hàn cũng vậy..."
Thời Thanh Thu mỉm cười, gắp cho Ôn Khinh Hàn một miếng cá, bầu không khí cuối cùng cũng dịu đi.
Sau bữa tối, Thời Thanh Thu trở về phòng để sắp xếp quần áo trong vali, trong khi Ôn Khinh Hàn trò chuyện với Thời Hồng Lãng trong phòng khách.
Khi Thời Thanh Thu đi ra, Đường Tĩnh Tuệ đang bưng tách trà ngồi bên cạnh Ôn Khinh Hàn. Ôn Khinh Hàn nghiêng mắt nhìn thấy, gật đầu đáp lễ.
Thời Thanh Thu hứng thú dựa vào tường hành lang phía xa nhìn qua, nghe giọng nói ung dung của cha mẹ cùng Ôn Khinh Hàn.
"Khinh Hàn, thời gian này không có nhiều vụ án sao? Đã lâu không thấy con đến thăm chúng ta như vậy." Thời Hồng Lãng ngồi trên sô pha đơn thở dài, cầm lấy tách trà từ tay vợ.
“Ân, cũng không hao tổn nhiều sức lực nên trong khoản thời gian này khá nhẹ nhõm.” Ôn Khinh Hàn đang trả lời, đột nhiên bên cạnh đưa tách trà tới, cô đón lấy bằng hai tay rồi nói: "Cám ơn dì."
Khóe môi Thời Thanh Thu cong lên, trong lòng có một cảm giác khác lạ, giống như có chút kích động. Thật lâu trước đây, nàng đã tưởng tượng có người xuất hiện ở bên cạnh mình như vậy, cùng ba mẹ nàng hòa thuận ăn cơm, rồi cùng ba mẹ nàng tán gẫu công việc, rồi nói chuyện phiếm một chút.
Dáng dấp người kia nàng đã không còn nhớ rõ, nàng nhìn cảnh tượng trước mặt, bóng dáng đã mơ hồ trong tâm trí cùng khuôn mặt Ôn Khinh Hàn dần dần dung hợp lại với nhau.
Nàng và Ôn Khinh Hàn có thể chung sống hết cuộc đời, sẽ không bao giờ rời xa nhau bởi vì giữa hai người không có tình yêu. Nếu yêu nhau, một ngày nào đó sẽ xuất hiện ghét bỏ, một ngày nào đó sẽ xuất hiện lạnh nhạt, một ngày nào đó sẽ muốn trốn chạy.
Như vậy cũng tốt, không có tình yêu, có Ôn Khinh Hàn cũng tốt.
Sắc trời dần dần tối sầm, thời điểm Ôn Khinh Hàn đứng dậy rời đi. Thời Thanh Thu cũng đi tới, chủ động tiễn cô xuống lầu. Đương nhiên, hai vị trưởng bối sẽ không ngăn cản, cùng hai người đi đến cửa.
Ôn gia cách Thời gia không xa, lái xe đến đó chỉ mất một hai phút. Thời Thanh Thu tiễn Ôn Khinh Hàn ra ngoài, hai người đến cổng thì dừng lại.
“Khinh Hàn, lần này quay xong tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian, ngoại trừ quay quảng cáo cũng không có lịch trình gì nữa.” Thời Thanh Thu chắp tay sau lưng, dưới ánh đèn nhìn thẳng vào gương mặt nhu hòa của Ôn Khinh Hàn.
"Ân, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt."
Không biết vì cái gì, Thời Thanh Thu thực sự cảm thấy sắc mặt của Ôn Khinh Hàn không chỉ nhu hòa hơn, mà ngữ khí của cô cũng không lạnh lùng như ngày thường. Vì thế, Thời Thanh Thu không khỏi nở nụ cười.
Trong mắt Ôn Khinh Hàn hiện lên ý cười hiếm thấy, cô nâng tay lên một chút, không biết đang muốn làm gì, nhưng không bao lâu liền đặt lại. Cô híp híp mắt, mím môi nói: "Nếu cậu muốn tìm tôi, tôi sẽ tới."
Ý tứ trong lời nói của cô không rõ ràng, cùng với mối quan hệ hiện tại của hai người, Thời Thanh Thu dễ dàng hiểu được. Hai người trước giờ chưa từng nói những lời như vậy, muốn gặp mặt sẽ nói thẳng. Nhưng mối quan hệ hiện tại của hai người đã được định sẵn hai người cần phải dành nhiều thời gian ở chung, thời gian thích ứng cũng nhanh hơn.
Thời Thanh Thu vui vẻ đồng ý, "Tôi biết rồi, cậu về đi, nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi tới thúc thúc với a di."
Ôn Khinh Hàn gật đầu "Ân" một tiếng, trong con ngươi hiện rõ bộ dáng của Thời Thanh Thu. Hôm nay khi nhìn thấy Thời Thanh Thu, ánh mắt cô cứ lưu luyến trên người nàng, mái tóc uốn xoăn của nàng đã được uốn lại càng thêm cuốn hút, buổi chiều nghiêng đầu cười với trợ lý cũng khiến nàng trông mị hoặc hơn.
Hồi ức chợt vụt qua tâm trí Ôn Khinh Hàn, cô di chuyển bước chân, mái tóc đen dài thẳng mềm mại, đuôi tóc khẽ đung đưa, cuối cùng mới quay đầu rời đi.
"Đèn đường đằng kia hình như bị hỏng. Cậu lên xe chậm một chút."
Cách mấy bước, Thời Thanh Thu lại dặn dò một câu, không biết Ôn Khinh Hàn có đáp lại hay không, chỉ có thể nhìn bóng lưng thẳng tắp mảnh mai như cây trúc của cô, từng bước từng bước dưới ánh đèn, bước lên xe.