Tình Thâm Phùng Thời

Chương 94




Vừa sống chung với Ôn Khinh Hàn không lâu, bữa tiệc chia tay mà Phương Cảnh nói trước đó đã đến.
Thời Thanh Thu tạm thời phải về nhà thay quần áo, trong bữa tiệc cụng ly nâng chén, người tới ta đi, quên cả trời đất.
Là trợ lý của Thời Thanh Thu, Dương Hiểu vẫn đang làm công việc trước đây, thấy trên bàn ngày càng có nhiều chai rượu rỗng, thừa dịp không ai chú ý tới liền vội vàng chuồn ra ngoài hành lang gọi Ôn Khinh Hàn.
Lúc này Ôn Khinh Hàn đã một mình ăn tối xong, đang ở thư phòng tìm kiếm tư liệu, điện thoại vang lên, cô liếc mắt nhìn rồi nhấc máy: "A Hiểu, làm sao vậy? Thanh Thu có chuyện gì sao?"
Cô nghe thấy bên Dương Hiểu có chút ồn ào, thanh âm cũng coi như rõ ràng: "Khối băng tỷ, Thời tỷ nói nếu em thấy chị ấy uống nhiều quá, liền gọi cho chị, kêu chị đến đón. Bây giờ chị ấy uống không ít, chị mau tới đây đi."
Ôn Khinh Hàn cau mày hỏi: "Được, tôi biết rồi, hiện tại hai người có thể đi chưa?"
"Đương nhiên là có thể, Thời tỷ đã nói trước với Phương tổng là tối nay chị ấy phải cùng chị về nhà ba mẹ. Một hồi em vào nói cho mọi người biết chị đã tới, Thời tỷ liền có thể thoát thân a."
Ôn Khinh Hàn cười nhẹ đáp: "Vậy tôi liền đi qua."
Ôn Khinh Hàn cúp máy liền cất điện thoại, xắn tay áo xuống, đi tới bàn cầm chìa khóa xe, tắt đèn, đóng cửa rời đi.
Theo định vị Thời Thanh Thu gửi cho cô trước bữa tiệc, hơn nửa tiếng sau cô mới đến cửa khách sạn. Lúc này, Thời Thanh Thu đã thuận lợi thoát thân, chỉ là đêm nay uống khá nhiều rượu, nàng cảm thấy bước chân của mình đã bắt đầu loạng choạng.
Dương Hiểu dìu Thời Thanh Thu bước ra khỏi khách sạn, hôm nay nàng mặc một chiếc áo trễ vai màu xanh nhạt, lộ ra bờ vai mịn màng trơn bóng, xương quai xanh xinh đẹp dưới cổ làm động lòng người không dời mắt được. Chiếc quần tây trắng bó sát tạo nên ưu thế hiện lên đôi chân dài của nàng đến tối đa. Ôn Khinh Hàn từ xa nhìn thấy, vội vàng chạy tới ôm lấy Thời Thanh Thu, vừa gặp liền an tâm mềm nhũn ngã vào trong vòng tay của Ôn Khinh Hàn.
"Sao lại uống nhiều như vậy? Đêm nay có bao nhiêu người?" Ôn Khinh Hàn sờ sờ mặt nàng, lo lắng hỏi Dương Hiểu.
"Dạ, em chỉ biết có Phương tổng với Văn tỷ. Ngoài người của công ty ra, còn có lão bản của công ty khác. Mọi người đều uống rất nhiều, hiện tại còn có tranh cãi muốn đi KTV a."
Dương Hiểu nói, vỗ nhẹ vào lưng Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn cau mày nói nhỏ: "Thanh Thu, em ổn không? Chúng ta về nhà."
"Em không sao, chỉ là chóng mặt, đi đứng không tốt." Thanh âm của Thời Thanh Thu có chút yếu ớt, nhưng suy nghĩ của nàng vẫn chưa hoàn toàn bị xáo trộn.
Ôn Khinh Hàn đưa tay ôm vai nàng, vòng tay qua eo nàng nói nhỏ: "Chúng ta lên xe trước, lên xe lại ngủ tiếp, tôi đỡ em". Sau đó cô ngẩng đầu lên nói với Dương Hiểu, "A Hiểu, giúp tôi mở cửa."
"Được." Dương Hiểu đáp lại, vội vàng chạy tới mở cửa ghế phó lái, giúp Ôn Khinh Hàn nhét Thời Thanh Thu vào trong.
Đóng cửa lại, Ôn Khinh Hàn nói: "Em cũng lên xe đi, tôi đưa em về trước. Con gái ở bên ngoài trễ thế này sẽ không an toàn."
Dương Hiểu vốn định rời đi, như thường lệ bắt taxi về nhà, bây giờ Ôn Khinh Hàn nhắc tới chuyện này, cô có chút do dự, nhưng nghĩ đến phong cách hành sự của Ôn Khinh Hàn, cô liền vui vẻ đáp lại: "Được, vậy thì phiền Khối Băng tỷ rồi."
Thời Thanh Thu lúc này rất chóng mặt, trong xe bật điều hòa, bên cạnh còn có khí tức của Ôn Khinh Hàn, nàng ngủ một giấc thật thoải mái.
Sau khi lên xe, Ôn Khinh Hàn thắt dây an toàn cho Thời Thanh Thu, sờ lên mặt nàng, sau đó cúi người hôn nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói: "Ngủ một giấc đi, chúng ta về nhà ngay."
Dương Hiểu suýt chút nữa phải lấy tay che mắt, không khỏi liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy lão bản của mình thật nhu nhược. Khối Băng tỷ tuy rất dịu dàng nhưng lại có chút giống một người vợ nghiêm khắc. Vậy hai người họ ở nhà, là ai lợi hại hơn ai a?
Đang suy nghĩ, Ôn Khinh Hàn xoay người hỏi cô ở đâu, cô nhanh chóng trả lời, sau đó xe khởi động, cô ngoan ngoãn ở phía sau không nói lời nào. Cô cùng Khối Băng tỷ thực sự không có gì để nói.
Hai mươi phút sau, Ôn Khinh Hàn dừng ở cổng tiểu khu nhà Dương Hiểu, Dương Hiểu mỉm cười chào tạm biệt: "Khối Băng tỷ, vậy em về nhà đây, lần sau gặp lại."
Ôn Khinh Hàn bật đèn đọc sách trong xe, xoay người ngăn cô lại: "Chờ chút."
"A?"
Ôn Khinh Hàn liếc nhìn Thời Thanh Thu đang ngủ, vẻ mặt lạnh lùng như cũ dưới ánh đèn lại có phần nhu hòa, "Tôi muốn làm phiền em một chuyện, có thể nghe tôi nói vài câu không?"
"A, không thành vấn đề, chị nói đi." Mặc dù Dương Hiểu không hiểu những người như Ôn Khinh Hàn có gì có thể làm phiền chính mình, nhưng trực giác nói cho cô biết chuyện này hẳn liên quan đến Thời Thanh Thu.
"Là có liên quan đến Thanh Thu." Ôn Khinh Hàn chân thành nhìn Dương Hiểu, "Sau này nhất định sẽ có những buổi xã giao như thế này. Tôi cũng biết em sẽ luôn ở bên cạnh em ấy, nhưng khó tránh khỏi có thời điểm em ấy quên bàn giao cho em. Cho nên, làm phiền em, về sau thấy tình trạng của em ấy không đúng, em không cần chờ em ấy bàn giao, lập tức gọi cho tôi, mặc kệ lúc nào tôi đều có thể tới."
"Ách..." Dương Hiểu chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay che miệng, chớp chớp mắt, cảm giác tim mình vì Khối Băng này mà đập rộn lên.
Cô làm sao có thể đối với vợ của lão bản mà tim đập rộn lên như vậy? Có thể là một màn này quá khó nói nên lời.
Thấy Dương Hiểu nháy mắt trợn to hai mắt không nói gì, Ôn Khinh Hàn suy nghĩ một chút, khóe môi cười nói: "Em yên tâm, Thanh Thu sẽ không trách em, lương của em cũng chỉ có thể tăng chứ không bị trừ đi. Nếu sau này em cần tôi giúp đỡ, em có thể trực tiếp nói với tôi."
Cám dỗ này tựa như quá lớn, hắc mã trong thế giới pháp luật cho cô một cái hẹn vô thời hạn sao?
"Không cần, không cần..." Dương Hiểu vội vàng xua tay, trên mặt ửng hồng bị ánh đèn mờ ảo che lấp, vội vàng đáp ứng: "Không cần như vậy, cái kia, Thời tỷ đối với em rất tốt, em khẳng định loại chuyện này sẽ không hàm hồ. Chị yên tâm đi, yên tâm..."
Dương Hiểu khẩn trương đến nói năng lộn xộn, Ôn Khinh Hàn hiểu ý, nhẹ nhàng cười nói: "Được rồi, vậy cám ơn em."
"Vậy em về nhà, tạm biệt Khối Băng tỷ!" Dương Hiểu sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng, lập tức mở cửa xe đóng lại một tiếng "rầm" rồi bỏ chạy.
Đưa Dương Hiểu về nhà, Ôn Khinh Hàn lái xe về nhà mình. Thời Thanh Thu ngủ rất sâu, cho dù động tĩnh của Dương Hiểu không nhỏ, nàng cũng chưa từng tỉnh dậy.
Đỗ xe vào ga ra, Ôn Khinh Hàn xuống xe đi tới bên cạnh mở cửa ghế phó lái, tháo dây an toàn cho Thời Thanh Thu, vỗ nhẹ vào mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Thanh Thu, chúng ta về nhà trước, về nhà lại ngủ tiếp."
Thời Thanh Thu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, dựa vào người của Ôn Khinh Hàn, hai tay cố gắng bắt lấy Ôn Khinh Hàn, nhưng không thể bắt được. Không phải là không có khí lực, mà là không có cách nào tỉnh táo.
"Ừm ...về nhà..." Thanh âm của nàng mơ hồ, mang theo hơi rượu.
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ nếu phải đi xa như vậy mà phải đi thang máy, trạng thái của Thời Thanh Thu có lẽ khó thuận lợi về nhà.
Tâm niệm vừa động, cô lại vỗ nhẹ vào mặt Thời Thanh Thu, hỏi: "Tôi cõng em về nhà được không?"
Thời Thanh Thu mở to mắt, không khỏi cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng ấn tượng với ánh mắt kia, vòng tay qua cổ Ôn Khinh Hàn, trầm thấp nói: "Chị có thể cõng được em sao? Chị gầy như vậy..."
Ôn Khinh Hàn cười một tiếng, xoay người, buộc tóc dài của mình thành đuôi ngựa, sau đó từ trong túi lấy ra chìa khóa nhà nhét vào tay Thời Thanh Thu, cuối cùng vươn tay vỗ vỗ sau lưng nói với Thời Thanh Thu "Lên đi."
Thanh âm Ôn Khinh Hàn đều đều, không chút do dự. Tư thế hiện tại của Thời Thanh Thu ôm lấy cổ Ôn Khinh Hàn từ phía sau. Thể xác cùng tinh thần lại cảm giác có cồn thúc đẩy, khiến Thời Thanh Thu không trì hoãn quá lâu, thân thể liền dán vào lưng cô, hai chân tách ra từ phía sau kẹp lấy thân thể của Ôn Khinh Hàn.
Hai tay Ôn Khinh Hàn ở thời điểm Thời Thanh Thu dán vào liền ôm nàng, nhanh chóng trượt xuống đỡ đùi nàng.
Thời Thanh Thu nắm chặt chìa khóa trong tay, vững vàng ôm Ôn Khinh Hàn, đôi môi áp vào vành tai Ôn Khinh Hàn, thổ khí như lang nói: "Khinh Hàn, chúng ta về nhà được không? Em đau đầu a."
"Được, ôm chặt đừng buông tay, lập tức về nhà."
Ôn Khinh Hàn duỗi chân đạp cửa xe đóng lại, cúi người về phía trước, lấy chìa khóa xe trong túi ra, dùng một tay khóa xe. Sau đó tiếp tục ôm đùi Thời Thanh Thu, từng bước ra khỏi ga ra, đi về phía hành lang nhà mình.
Đêm nay, ánh trăng trong veo sáng ngời, ánh trăng hòa cùng đèn đường chiếu sáng con đường phía trước. Trên đường có tiếng ve kêu, kèm theo tiếng bước chân của Ôn Khinh Hàn nặng nề hơn bình thường.
Thời Thanh Thu vùi đầu vào giữa cổ Ôn Khinh Hàn, an tâm ngửi mùi thơm trên tóc, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác khác lạ. Cảm giác này khiến nàng cảm thấy mạc danh hạnh phúc.
Nàng thì thào nhỏ nhẹ: "Khinh Hàn."
Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt đáp: "Hửm?"
Nàng cười nói: "Ôn đại luật sư."
Thanh âm của Ôn Khinh Hàn lại truyền đến: "Sao vậy?"
Nàng lại dừng một chút, thanh âm có chút thấp, mang theo một cỗ kiều mị động lòng người: "Ôn Bảo Bảo."
Bước chân Ôn Khinh Hàn dừng lại một chút, bất đắc dĩ hỏi: "Ý Chi nói cho em biết sao?"
Thời Thanh Thu cười nói, "Ừm, vì cái gì chỉ có Ý Chi mới có thể gọi? Em cũng muốn gọi chị như vậy, Ôn Bảo Bảo."
Nàng còn nhớ rõ trên WeChat, Giản Ý Chi cùng nàng nói chuyện đã gọi Ôn Khinh Hàn là "Ôn Bảo Bảo". Không hiểu tại sao, trong đầu nàng lại xuất hiện một hình ảnh đáng yêu, giống như nhân vật phiên bản Q trong anime, gương mặt lạnh lùng nhưng lại dị thường đáng yêu.
Dừng lại ở trước thang máy, Ôn Khinh Hàn ấn lầu tám, sau đó cười nhẹ nói: "Em muốn gọi cái gì đều được."
Thang máy mở ra một tiếng "ding", Ôn Khinh Hàn cõng Thời Thanh Thu đi vào, thang máy từ từ đi lên, Thời Thanh Thu siết chặt cánh tay, nỉ non hỏi: "Khinh Hàn, em có nặng không?"
Vóc dáng của nàng trong giới giải trí đều không thể so sánh, cao gầy mà cân xứng, dù là trong phim hay ngoài đời, nàng vẫn chưa bao giờ bị tụt lại phía sau.
Ôn Khinh Hàn khẽ giương môi hỏi: "Em muốn nghe nói thật hay nói dối?"
Thời Thanh Thu nghi hoặc "Hửm?" một tiếng, ở cổ cô hít một hơi thật sâu, cong môi có chút yếu ớt nói: "Muốn nghe cả hai, nếu em không hài lòng, đêm nay chị không cần lên giường."
Đây là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn nhìn thấy Thời Thanh Thu làm nũng như vậy, thanh âm mềm mại, lại như không có khí lực, cả người mất đi vẻ ôn nhã tài trí trước ống kính. Cũng không biết ngày mai tỉnh dậy, nàng có nhớ những gì đã nói đêm nay không.
Nghĩ đến đây, Ôn Khinh Hàn quay đầu xoa xoa mặt của nàng, nhẹ giọng trả lời: "Nói thật cùng nói dối đều giống nhau, rất nặng."
Thời Thanh Thu sửng sốt một chút, cửa thang máy vừa mở ra, Ôn Khinh Hàn liền cõng nàng đi ra.
Nhưng trong lòng nàng lại bất mãn, cắn tai Ôn Khinh Hàn, cực kỳ ủy khuất: "Làm sao có thể nặng? Ôn Khinh Hàn, chị thả em xuống, không muốn chị cõng, chị nói em nặng, nơi nào có nặng a..."
Thời Thanh Thu cắn không mạnh, hô hấp nóng bỏng phả bên tai Ôn Khinh Hàn.
Hô hấp của Ôn Khinh Hàn nhanh hơn một chút, ôm chặt đùi Thời Thanh Thu, bình tĩnh nói: "Đừng nhúc nhích, ngã xuống tôi không chịu trách nhiệm."
Lúc say, Thời Thanh Thu giống như một đứa trẻ, vừa rồi cọ xát lưng Ôn Khinh Hàn muốn đi xuống, lại bị thanh âm lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn ngăn lại, nàng cũng không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm trên vai Ôn Khinh Hàn, chỉ là trong lòng càng thêm ủy khuất.
"Ôn Khinh Hàn, chị khi dễ em, mới kết hôn không lâu đã bắt đầu khi dễ em." Thời Thanh Thu càng nghĩ càng ủy khuất, vùi đầu vào cổ Ôn Khinh Hàn, bộ dáng như sắp khóc.
Ôn Khinh Hàn mím môi, hít sâu một hơi đi thẳng tới cửa, dừng ở trước cửa, nghiêng người một chút, nhàn nhạt nói: "Mở cửa, chìa khóa trong tay em."
Thời Thanh Thu hít hít mũi, không dám cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện, tìm được chìa khóa nhà liền đâm vào lỗ khóa mở cửa, còn nhẹ "Hừ" một tiếng.
Ôn Khinh Hàn lại không nhịn được, im lặng cười.
Vào nhà, cô duỗi chân ra sau đóng cửa, sau đó tăng tốc bước vào phòng, đặt Thời Thanh Thu xuống bên giường.
Thời Thanh Thu vừa muốn "hừ" một tiếng nữa, trong phòng tối không nhìn thấy gì, ai biết hô hấp của Ôn Khinh Hàn đột nhiên áp xuống. Nụ hôn sốt ruột cùng nhịp thở gấp gáp cho thấy Ôn Khinh Hàn muốn niêm phong đôi môi đỏ mọng không ngừng trên suốt đường đi.
"Ưm...."
Thời Thanh Thu đánh bả vai Ôn Khinh Hàn, thân thể bị một mực áp chế, nửa điểm đều không phản kháng được. Cho đến khi ôn nhu của Ôn Khinh Hàn dần dần bộc lộ, nàng mới vô thức đáp lại, hai tay vòng qua cổ Ôn Khinh Hàn, hôn đến mức thở không nổi, lồng ngực nổi lên rồi hạ xuống.
Ôn Khinh Hàn chú ý tới, đầu lưỡi rời khỏi miệng nàng, khẽ hôn lên môi nàng, nghe nàng thở dốc, hôn lên vành tai nàng, thấp giọng dịu dàng nói: "Tôi nói rất nặng, lời nói dối đương nhiên là trọng lượng của em. Về phần nói thật, tôi đang nói đến chính là cả đời này, đều là trói buộc em ở bên người, nơi nào nhẹ như vậy?"
Thời Thanh Thu có chút sửng sốt, một cảm giác ấm áp từ trong lòng truyền đến, ấm đến trong mắt, ấm đến khuôn mặt, từ lúc mê man tới lúc thanh tỉnh phát hiện chút ngượng ngùng, nàng thì thào nói: "Ôn Bảo Bảo, em buồn ngủ, chị ngủ với em đi."
Ôn Khinh Hàn sờ sờ tóc của Thời Thanh Thu, dịu dàng nói: "Được, tối nay không tắm, ngày mai lại tắm." Cô đi bật đèn trong phòng, đặt váy ngủ sang một bên, rồi lại ngồi xổm xuống, giúp Thời Thanh Thu cởi giày cao gót.
Thời Thanh Thu ngoan ngoãn nằm yên cho đến khi thắt lưng bị cởi ra, quần tựa như bị kéo, nàng lập tức nắm lấy tay Ôn Khinh Hàn không cho động, mở to mắt, ngượng ngùng thì thào nói: "Em nói đi ngủ, không phải là ngủ loại kia, là loại nhắm mắt lại... "
Trong mắt Ôn Khinh Hàn hiện lên ý cười, đặt lên môi nàng một nụ hôn, cô dịu dàng trấn an: "Loại ngủ nhắm mắt cũng cần thay quần áo. Hiện tại tôi đang giúp em thay quần áo, em ngủ đi, tôi thay xong sẽ cùng em ngủ."
"A..." Thời Thanh Thu chớp chớp mắt, cơn buồn ngủ cùng bối rối vừa rồi kết hợp lại với nhau, nàng thực sự không chịu đựng được nữa, cảm thấy trên người mình không có cảm giác gì khác thường, lúc này mới yên lòng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Trên khóe môi Ôn Khinh Hàn mang theo ý cười cưng chiều, cô thay quần áo cho Thời Thanh Thu nhưng thật sự không có ý nghĩ gì.
Chỉ là có chút tiếc nuối, hy vọng ngày mai thức dậy, Thời Thanh Thu có thể nhớ những gì cô đã nói tối nay.