Chết rồi! Dược Thiên Sầu không nói gì đưa mắt nhìn đám người Thủy tộc đang buồn rầu thê thảm, tổ tiên từng nghe qua cá chép vượt Long Môn, nhưng chỉ tưởng là trong truyền thuyết, không nghĩ tới chơi chuyện phong cách như vậy còn có thể nguy hiểm tính mạng, chậc chậc!
Trong lúc thổn thức cảm khái, Dược Thiên Sầu cảm giác được bàn tay nhỏ đang ôm cánh tay của mình có chút run rẩy, hắn cúi đầu nhìn tiểu Nguyên, biết nó đã bị hù sợ.
"Bằng tu vi Minh Hoàng sơ kỳ của đại thừa tướng còn không chịu đựng được, với tu vi của chúng ta làm sao có thể thành công?" Đại công chúa có chút nhụt chí nói, vẻ nắm chắc thắng lợi trước đó đã không còn tồn tại.
"Trong truyền thuyết Minh Hà Hắc Lý bộ tộc chúng ta trước khi hóa long mà đi đều cùng người kết xuống thiện duyên, sau đó mới lấy được thành công." Đại thái tử thở dài một tiếng nói: "Hay là thật phải làm như thế mới được? Mà cái gọi là thiện duyên rốt cục là chỉ cái gì?"
Vài vị thái tử cùng công chúa nghe vậy đều đang nhíu mày suy nghĩ, mà tiểu Nguyên đang cúi thấp đầu vừa nghe được lời này bỗng nhiên mãnh liệt ngẳng phắt đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Nhưng Dược Thiên Sầu lại đang ngẩng đầu nhìn lên không giám định và thưởng thức hai con thiên mã đứng trên Hóa Long Môn, suy nghĩ tại sao trên đời này lại có loài ngựa trong suốt như thế, không biết hai con ngựa này đến tột cùng đã đến từ phương nào? Hắn hồn nhiên không biết tiểu Nguyên ngay lúc này trong mắt nhìn hắn đều đang lóe ra ánh sao.
"Còn có ai nguyện thử?" Ly Quảng đứng trên người một con độc giác thủy tê, nhìn quanh Thủy tộc bên dưới, giọng nói vô cùng đau lòng: "Ai cũng có thể thử, ta không ngăn cản, nhưng chuyện của đại thừa tướng vừa rồi tất cả mọi người đều thấy được, hi vọng mọi người lượng sức mà đi, vạn lần không được xúc động, còn có ai nguyện ý thử?"
Gần trăm con Minh Hà Hắc Lý lộ trên mặt nước đều chậm rãi chìm vào trong nước, trong nhóm cũng không còn ai có tu vi như đại thừa tướng, mạnh hơn đại thừa tướng phần lớn đều mất đi cơ hội vượt Long Môn ở lần trước đã lãng phí mất, cũng phần lớn không có tới, còn đang trấn thủ Ly Cung.
Trước đó bọn họ thương nghị, chính là vì không muốn làm ra chuyện thử sức vô nghĩa, không công lãng phí mất một lần cơ hội, vì thế mới để đại thừa tướng có tu vi cao nhất đi ra. Nhưng ai biết đại thừa tướng đã mạnh đến như thế, không thành công thì thôi thậm chí đã đánh mất cả tính mạng. Thấy tình huống thê thảm như vậy, thử hỏi những người có tu vi còn không bằng đại thừa tướng, ai còn dám dùng thân mình đi mạo hiểm? Chỉ có thể chùn bước!
Đám thái tử và công chúa lúc ban đầu còn đang mong chờ, lúc này cả đám sắc mặt xám trắng, không ai tiếp tục mở miệng, cho dù là hoàng tộc, nhưng khi cảm nhận được trước sự sinh tử thì mọi người đều ngang hàng như nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Ha ha!" Ly Quảng đứng trên độc giác thủy tê lắc đầu cười thảm nói: "Xem ra Minh Hà Hắc Lý bộ tộc chúng ta, lần này lại phải cô phụ một phen tâm huyết của tổ tiên. Cũng thế! Chuẩn bị cung tiễn thiên mã...
Đúng lúc này, tiểu Nguyên còn đang chóp chóp đôi mắt to rốt cục cũng không còn nhịn được, nghe được phụ hoàng vừa nói cần chấm dứt việc vượt Long Môn lần này, đồng âm hài tử lập tức vang lên trong bầu trời đêm, cắt đứt lời hắn nói: "Ta! Phụ hoàng! Con nguyện ý thử một lần."
Lời này vừa nói ra hậu quả có thể nghĩ. Thủy vực quanh thân có một ít hào cường Thủy tộc đang chuẩn bị xem thiên mã rời đi sẽ quay về bỗng nhiên sửng sốt, những cường giả đang ẳn giấu trên không trung cũng sững sờ, cả đám thái tử cùng công chúa đang đứng phía trước đều quay đầu nhìn lại. Toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung trên người tiểu Nguyên còn mặc yếm đen, cổ đeo khóa vàng. Xa xa thủy vực quanh thân những nhóm hào cường nhất thời ha ha nở nụ cười, thậm chí còn có người cất cao giọng nói: "Ly Quảng, đây là đứa con nhỏ nhất còn chưa ráo máu đầu của ngươi đi! Thật đúng là dũng khí đáng khen a! Ha ha...Quanh thân lại vang lên tiếng cười.
"Tên tiểu tử này điên rồi đi, cũng không biết là ai không chịu trông giữ nó đàng hoàng, lại để cho nó chạy ra." Ngay cả mấy ca ca tỷ tỷ của nó cũng đầy oán niệm, trách nó đánh mất mặt mũi của mọi người.
Lúc này tam công chúa xấu hổ dùng sức lôi kéo tiểu Nguyên mắng nói: "Tiểu Nguyên, nói bậy bạ gì đó."
Sau một thoáng sửng sốt vợ chồng Ly Quảng phục hồi lại tinh thần đưa mắt nhìn nhau, theo sau Ly Quảng quát: "Còn thể thống gì! Trở về thu thập ngươi."
"Phụ hoàng! Cổ huấn của Minh Hà Hắc Lý bộ tộc không phải đã nói sao! Phàm là con cháU Minh Hà Hắc Lý bộ tộc cũng đều có thể thử, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn trở." Tiểu Nguyên vô hạn ủy khuất nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tiểu Nguyên cũng là con cháU Minh Hà Hắc Lý bộ tộc, vì sao không thể thử?"
Hắn chỉ là một tiểu hài, nào biết khổ tâm của phụ mẫu, thực sự không phải phụ hoàng mẫu hậu hắn muốn ngăn cản nhưng vì phụ mẫu hắn biết bằng vào tu vi hiện tại của hắn căn bản không có khả năng phóng qua Long Môn, không muốn cho hắn không công lãng phí một lần cơ hội. Chờ sau khi hắn trưởng thành, tu vi thành công, phụ mẫu hắn tự nhiên sẽ không tiếp tục ngăn trở.
Trong lúc nhất thời Ly Quảng bị hắn nói đến nghẹn lời, phải biết cho dù Ly Quảng có quyền lực thế nào nhưng tổ tông lưu lại di huấn hắn cũng không dám ngang nhiên đối kháng với di huấn của tổ tông. Hoàng hậu đứng ngay bên người Ly Quảng lúc này hơi nhíu mày phất tay nói: "Tiểu Nguyên, hồ nháo cái gì, mau tới bên người mẫu hậu."
Lúc này tam công chúa kéo lấy cánh tay tiểu Nguyên, muốn lôi hắn đi tới bên chỗ mẫu thân, miễn đóng mãi ở đây làm mất mặt xấu hổ.
Tên tiểu tử xui xẻo này rốt cục có thể cút đi! Dược Thiên Sầu cố hết sức nhấc đầu nghiêng sang một bên, cố nén cười, miễn cho cười ra tiếng ngay trước mặt đám Ly Cung Thủy tộc, nhưng bộ dạng cười trộm của hắn cùng nụ cười trộm của lão hồ ly chẳng có gì khác nhau.
Thương Vân Tín ở một bên cũng đang lắc đầu mỉm cười, cảm thán thật đúng là nghé con không biết sợ cọp, lại đi làm chuyện khiến cho người ta cười đến rụng răng.
"Dược ca ca, chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi đã nói phải giúp ta sao?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu nhất thời cười không nổi, cảm giác cánh tay căng thẳng, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy tam công chúa đang lôi kéo tiểu Nguyên, mà tiểu Nguyên đang lôi kéo tay áo của mình, đang tội nghiệp nhìn mình. Lúc này hắn chột dạ giãy dụa tay áo của mình, nhưng ngay trước mặt phụ mẫu của nó lại không tốt có khuynh hướng làm ra chuyện bạo lực, trong lúc nhất thời không giãy thoát vẻ mặt lúng túng nói: "Ngươi nhớ lầm rồi! Ta nào có nói qua phải giúp ngươi cái gì? Ngoan! Mau đi qua chỗ mẫu hậu ngươi đi."
Tam công chúa cũng nổi giận, gương mặt hàm sương nói: "Tiểu Nguyên nghe lời!" Nói xong liền muốn mạnh mẽ bắt tiểu Nguyên rời đi.
"Không!" Tiểu Nguyên quật cường lắc đầu, vô hạn ủy khuất nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu nói: "Dược ca ca, ngươi đã nói có biện pháp giúp ta phóng qua Long Môn, chẳng lẽ ngươi đang ở đây lừa tiểu Nguyên sao?"
Lời này vừa nói ra, tam công chúa đang muốn dùng sức mạnh kéo tiểu Nguyên, ngạc nhiên ngẳng đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Không chỉ là nàng, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào trên người Dược Thiên Sầu.
Bạch y thư sinh đang ẩn giấu trong bóng đêm trên không trung, lực chú ý của hắn vốn chỉ đặt trên Thiên Mã Bảo Liễn trên đinh Hóa Long Môn, những thứ khác căn bản không hề hấp dẫn ánh mắt của hắn. Nhưng ngay lúc này, bên cạnh hắn Ngân giập Thiên Quân đột nhiên "Di" một tiếng nói: "Người này là ai? Ta lại nhìn không thấu tu vi của hắn, Tiên giới khi nào lại xuất hiện nhân vật lợi hại đến như vậy?"
"Người nào?" Thư sinh thản nhiên hỏi, theo ngón tay Ngân giập Thiên Quân nhìn
Lại, đồng tử co rụt lại, trong mắt mơ hồ nổi lên bạch quang, sau khi bạch quang trong mắt thu liềm, hắn thoáng nhẹ thở ra nói: "Hẳn là dùng thủ thuật đặc thù gì che mắt, trên thực tế chỉ có tu vi Tiểu Tiên sơ kỳ, mới vừa bước vào tiên môn tiểu tốt mà thôi, không cần kinh hãi kỳ quái."
"Nguyên lai là như vậy!" Ngân giáp Thiên Quân chậm rãi gật đầu, ánh mắt lại chú ý Thương Vân Tín, đối với người có tu vi Tiên Đế trung kỳ kia nhiều ít có chút cảm giác ngoài ý muốn, hơi nói thầm: "Trang phục Tuyệt Tình cung, cũng không phải Vong Tình, chẳng lẽ là đại cung phụng Thương Vân Tín?" Hắn hơi dừng một chút, ánh mắt một lần nữa dời qua trên người Dược Thiên Sầu, có chút hiểu ra gật đầu nói: "Tu vi Tiểu Tiên sơ kỳ, ta biết người này là ai, hẳn chính là Thiên Hạ thương hội chưởng môn Dược Thiên Sầu nổi tiếng càn quấy trong Tiên giới."
"Nga! Là Kim Thái hạ chỉ cho người này soạn thủ khúc gì đó, tên là Dược Thiên Sầu?" Ánh mắt thư sinh lại trành về hướng Dược Thiên Sầu, lúc này lại hiện ra vài phần hứng thú. Nếu Dược Thiên Sầu biết người này cũng từng nghe qua đại danh đỉnh đỉnh của mình, không biết có cảm thấy vinh quang và may mắn hay không.
Mẹ nó! Đều nhìn chằm chằm xem ta làm gì? Lúc này Dược Thiên Sầu có chút mộng, lúc ấy bất quá chỉ là do tình huống đột phát, thuận miệng lấy ra để lừa dối tiểu hài từ mà thôi, chuyện đã nói ra ngay từ đầu hắn vốn không hề để trong lòng, kỳ thật chính hắn làm sao có biện pháp giúp tên tiểu tử này vượt Long Môn gì đó. Vốn tưởng rằng chỉ là gạt hài tử mà thôi! Nói cho có lệ cho qua, ai ngờ tên tiểu phá hài này lại luôn ghi nhớ kỹ việc này.
Hiện tại Dược Thiên Sầu có chút hiểu được, chẳng thể trách tên tiểu tử này luôn túm chặt lấy mình không buông tha, thì ra nó cứ nghĩ lời nói của mình là thật.
Mắt nhìn ánh mắt đang trành tới xung quanh, hắn lập tức cúi đầu nhìn tiểu Nguyên xấu hổ cười nói: "Tiểu Nguyên, ngươi nhất định là nghe lầm, ta chỉ nói là hi vọng ngươi có thể vượt qua Long Môn, làm sao nói qua có biện pháp giúp ngươi phóng qua Long Môn? Mau trở lại bên chỗ mẫu thân ngươi đi, nghe lời!" Hiện tại hắn làm sao dám thừa nhận chính mình từng đem chuyện thành kính của Minh Hà Hắc Lý bộ tộc để đi lừa dối người, hơn nữa còn là lừa dối Ly Cung tứ thái tử.
Lúc này Thương Vân Tín nhẹ nhàng xuy một tiếng, âm thầm truyền âm cười lạnh nói: "Hiện tại biết sợ? Trước đó hành động to gan lớn mật vĩ đại đi đâu rồi? Thế nhưng muốn đem tứ thái tử Ly Cung muốn ăn, ngươi có dũng khí!" Thận Vưu đứng một bên không tiếng động cũng vẻ mặt đầy quái dị nhìn Dược Thiên Sầu.
"Ô ô! Không đúng, ngươi đã nói." Lúc này tiểu Nguyên nghẹn ngào lên, buông tay ra chỉ vào mũi Dược Thiên Sầu khóc nói: "Ngươi đã nói ngươi gọi là Dược Thiên Sầu, là Dược của vượt Long Môn, (dược còn gọi là nhảy, vượt, phóng), nói có duyên với ta, còn bảo ta gọi ngươi là Dược ca ca." Lại lập tức chuyển hướng Thương Vân Tín cùng Thận Vưu nói: "Bọn hắn cũng nghe được, có thể làm chứng, rõ ràng ngươi dùng một cây cần câu đem ta...
Hai chữ "cần câu" vừa xuất hiện Dược Thiên Sầu chợt lảo đảo, nhanh chóng bế bổng tiểu Nguyên trong tay tam công chúa, một tay Ồm đầu tiểu Nguyên đè vào trong ngực của mình, còn làm bộ dạng như vuốt đầu an ủi, hống: "Tiểu Nguyên ngoan, đừng khóc, đừng khóc..." Trên thực tế hẳn chỉ muốn đem miệng của tiểu Nguyên đè vào ngực mình không cho nó nói tiếp lời vừa rồi.
Nhưng cuối cùng cũng đều đã chậm, đối với đại đa số Minh Hà Thủy tộc mà nói, "cần câu" tuyệt đối là hai chữ khiến cho họ căm thù đến tận xương tủy, nhất là đối với một đám cá chép. Lúc này chẳng những toàn bộ gương mặt của Minh Hà Hắc Lý bộ tộc đen tối, dù là thủy vực xa xa cũng không thiếu hào cường Minh Hà Thủy tộc gương mặt cũng đang dần dần dữ tợn lên.
Cần câu, lưới đánh cá gì đó, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là sự vũ nhục, hơn nữa còn là sự vũ nhục rất lớn rất lớn.
Người bình thường ở trước mặt họ đều kiêng dè nhắc tới hai chữ này, nhưng bây giờ ở Minh Hà lại có người dám sử dụng loại đồ vật đó...!