Hai người cứ như vậy chậm rãi bay lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Qua một lúc lâu, không ít người phát hiện xem hai gã gia hỏa này vượt Long Môn cũng cảm thấy hơi mệt, hận không thể thúc giục hai người bọn họ đi nhanh hơn, được thì được, không được thì không được, đừng ở chỗ này cọ xát.
Nhóm Ly Cung Thủy tộc ban đầu còn lo lắng khẩn trương đề phòng, kết quả nhìn thấy thật lâu cũng đã thói quen, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau không biết làm gì, có vẻ cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có cách vượt Long Môn giống như vậy. Thân hình căng thẳng của mọi người cũng chợt buông lỏng xuống, thậm chí có chút có vẻ vô cùng buồn chán, không biết phải nhìn xem kết quả cuối cùng của hai gã gia hỏa này sẽ đến khi nào...
Lão tử như thế nào cảm giác động tác hiện tại rất giống tượng Nữ Thần Tự Do? Nữ nhân người ta giờ lên một cánh tay, nam nhân giờ lên hai cánh tay, đại khái như thế...Dược Thiên Sầu cũng cảm giác động tác của mình có chút chậm, thậm chí còn có đủ thời gian nghĩ loạn lung tung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Hắn ngắm nhìn bốn phía nhìn thấy những người đang đứng chung quanh với vẻ nhàm chán vô liêu thì không khỏi thở dài, vẫn là đứng ở một bên xem náo nhiệt thật tốt! Không như chính bản thân mình dùng bản thân dính vào nguy hiểm, rất khẩn trương nha! Lần sau không bao giờ làm loạn kiểu như vậy nữa...
Nhìn xem dưới chân, phát hiện đại khái đã cách mặt nước Minh Hà khoảng hơn mười thước, vẻ mặt Dược Thiên Sầu nghiêm túc ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Nguyên, cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Ngô.., hoàn hảo, nhưng chỉ cảm giác tốc độ hơi chậm thôi a!" Tiểu Nguyên trừng đôi mắt cá chép ăn ngay nói thật. Trước đó còn cảm thấy khẩn trương, nhưng lúc này đã bắt đầu có lòng thanh thản nghĩ loạn linh tinh.
"Chậm một chút tốt, chúng ta không vội, cần thận luôn rất tốt, an toàn thứ nhất!" Thái độ Dược Thiên Sầu chặt chẽ cần thận nói. Tiểu Nguyên thật nghe lời dùng sức "Nha" một tiếng, hai kẻ dở hơi tiếp tục chậm rãi bay lên...
Nghe được lời nói này của hai người, xa xa không biết có vị cường hào Thủy tộc nào, đoán chừng là người có tính tinh nóng nảy, thật sự là nhìn không được, xa xa quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi có phải là một nam nhân hay không, là nam nhân thì dũng cảm một chút, thống thống khoái khoái đi lên, được thì được, không được coi như xong." Thanh âm của hắn cuồn cuộn khắp mặt sông Minh Hà.
"Ai nha! Ai nha! Chớ đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng!" Dược Thiên Sầu giờ hai tay làm động tác đầu hàng nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía mắng: "Ngươi là nam nhân, ngươi có dũng cảm, có bản lĩnh ngươi tới, chúng ta thay đổi. Nói xỏ lão tử cũng biết nói, lão tử cam đoan cũng sẽ thúc giục ngươi nhanh lên, nếu có ngoài ý muốn mà chết, lão tử còn quản nhặt xác, còn quản giúp ngươi tuyển một vùng đất phong thủy trù phú mà chôn."
"Ha ha. Những hào cường Thủy tộc đang xem náo nhiệt chung quanh bộc phát ra một trận cười vang. Người vừa mở miệng rống lên tựa hồ cũng là người vui vẻ, đứng tại chỗ cười mắng: "Cẩu thi! Lão tử muốn xem làm sao ngươi chết, vùng đất phong thủy trù phú cũng đã chọn xong, ngay dưới chân Hóa Long Môn, chờ giúp ngươi nhặt xác."
"Chư vị!" Ly Quảng bay lên hướng bốn phía chắp tay nói: "Hôm nay là ngày lễ của Ly Cung Thủy tộc chúng ta, xin chư vị cấp chút mặt mũi trang trọng một chút, sự tình quan hệ đến cả đời, thỉnh chớ quấy rầy!" Lời này vừa nói ra, tiếng cười ha ha dần dần yên lặng xuống, dù không cho Ly Quảng mặt mũi, cũng phải cho thiên mã không biết đến từ nơi nào chút mặt mũi...
Khi cách mặt nước chừng hai mươi thước, Dược Thiên Sầu nhìn nhìn phía dưới, hắn nhớ rõ con Minh Hà Hắc Lý đầu tiên lúc vượt Long Môn bay lên được khoảng cách hai mươi thước, tựa hồ cũng cảm giác được áp lực, tốc độ có chút chậm lại, lúc
Này ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Nguyên, cảm giác thế nào?"
Ánh mắt cá chép của tiểu Nguyên xoay tròn, thăm dò một phen, ngừng một chút nói: "Không có gì, vẫn như cũ."
"Van như cũ?" Dược Thiên Sầu nói thầm một tiếng cảm giác có chút vấn đề, lại dặn dò: "Tiểu Nguyên, ta chuẩn bị nhanh hơn tốc độ, nếu cảm thấy có chỗ nào không đúng lập tức nói cho ta biết."
"Ân! Dược ca ca, ta đã biết." Tiểu Nguyên có chút hưng phấn trả lời.
Thật sự là nghé con không sợ cọp! Dược Thiên Sầu âm thầm cảm thán một phen, lúc này thử nhanh hơn tốc độ, một thước.., hai thước.., ừơ mắt nhìn thấy khoảng cách giữa mình và mặt sông Minh Hà càng ngày càng xa. Khi đi lên tới đại khái năm mươi thước, không cần hỏi tiểu Nguyên chính hắn cũng cảm thấy có chút không đúng, độ cao như thế cho dù có tiểu Nguyên ở bên trên gánh vác cho mình thì mình hẳn cũng cảm giác được phải tăng thêm áp lực mới đúng a! Vì sao vẫn giống như ban đầu, không có chút phản ứng?
Trong lúc hoài nghi hắn không khỏi dừng lại, muốn tinh tế suy tư một chút rốt cục là chuyện gì xảy ra. Roi vào trong mắt mọi người, trước tiên còn tưởng rằng hai người đã cảm giác được có áp lực khó thể bay lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cử chỉ của Dược Thiên Sầu thật không giống bộ dạng như đang gặp khó khăn.
Tiểu Nguyên thấy đang bay lên nhiều như vậy, mà Dược Thiên Sầu lại ngừng lại, lúc này hưng phấn hô: "Dược ca ca, ta không sao, còn có thể tiếp tục nhanh thêm một chút."
"Ách..." Xem ra là thật không có chuyện gì, Dược Thiên Sầu không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề, liền cứng rắn lên, cắn răng một cái, theo lời tiểu Nguyên nói, giúp hắn dùng tốc độ bình thường như bước lên núi bay lên.
Khoảng cách với mặt sông Minh Hà đã là sáu mươi thước.., tám mươi thước.., ánh mắt mọi người chung quanh đều xem thẳng, hai người không nhanh không chậm dùng tốc độ nhẹ nhàng như vậy bay lên thật làm người ta khó có thể tin. Vợ chồng Ly Quảng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt không thấy được một tia cao hứng, ngược lại vẻ mặt cảm giác như khó tin. Mấy vị thái tử cùng công chúa của Ly Cung cũng trợn tròn mắt...
Nhưng lúc này Dược Thiên Sầu cũng tỉnh ngộ, hiểu được vấn đề xuất hiện ở địa phương nào, hắn cho rằng, cá chép vượt Long Môn hẳn phải do một mình cá chép làm nhiệm vụ, dựa vào người khác trợ giúp là hành động không có hiệu quả, hoặc là nói, có nhân loại chen tay vào sẽ không đạt được hiệu quả cho hành động, nói cách khác, chỉ sợ tiểu Nguyên sẽ mừng hụt một hồi.
Nguyên lai là như vậy! Dược Thiên Sầu cho rằng đã nghĩ thông, lập tức không còn để ỷ tới áp lực, vẫn duy trì cảnh giác nhất định giúp tiểu Nguyên trực tiếp hướng lên trên bay đi.
"Còn có hai mươi thước.., còn có mười thước...Dược ca ca nhanh lên!" Tiểu Nguyên đã hoan hô trước, Dược Thiên Sầu cũng thuận thế bỏ tay xuống, ôm hắn vào trong lòng, thân hình lơ lửng trên không trung.
Lúc này hai người đã đạt tới độ cao cân bằng với đỉnh núi, phía đối diện chính là Thiên Mẫ Bảo Liễn tản ra khí tức cổ xưa nồng đậm, hai con tuấn mã trong suốt vẫn không nhúc nhích trừng đôi mắt thủy tinh nhìn bọn họ, cả người rạng rỡ sinh huy, giống như điêu khắc sừng sững trên đỉnh núi.
Từ trên xuống dưới mọi người cũng nhìn bọn họ không chuyển mắt, không có tiếng hoan hô, cũng không có thanh âm trầm trồ khen ngợi, lẳng lặng chờ đợi kế tiếp sẽ xuất hiện trạng huống gì. Tuy rằng tốc độ đi lên của hai người quá chậm, nhưng lại lên quá dễ dàng, mọi người không khỏi tự hỏi lòng, đây có tính là vượt Long Môn hay không...
Cùng hai thiên mã trên đỉnh núi giằng co thêm một lát, tiểu Nguyên ở bên tai Dược Thiên Sầu hỏi: "Chúng ta phải đi đến sao?"
Dược Thiên Sầu cũng có chút mờ mịt, không biết bước tiếp theo nên làm gì bây giờ, nhìn nhìn mặt nước Minh Hà bên dưới, nhìn nhìn lại đỉnh núi, cân nhắc còn chưa lên tới đỉnh núi có thể còn chưa tính là vượt Long Môn thành công. Sau đó đem tiểu Nguyên đưa ra phía trước, hai người chậm rãi bay lên đỉnh núi.
Mọi người trơ mắt nhìn Dược Thiên Sầu cẩn thận đặt chân hạ xuống đỉnh núi, lúc này tiểu Nguyên đã biến lại thành hình người, nhút nhát cùng Dược Thiên Sầu đặt chân lên đinh núi. Ngay khi hai chân tiểu Nguyên vừa chạm đất, hai thiên mã đồng loạt dựng thẳng lên móng trước, bào động lên hai vó phát ra tiếng hí vang, thanh âm vang vọng thật lâu trong bầu trời đêm...
Ngay khi tiếng hí dài vừa ngừng lại, quang mang lưu ly bao phủ Hóa Long Môn chậm rãi lui về, cuối cùng ngưng tụ trên Thiên Mã Bảo Liễn giống như một đoàn quang cầu ánh sáng. Quang mang lưu ly ngưng tụ chậm rãi oách động trong chốc lát, đột nhiên một cái đầu cực lớn từ trong quang mang lưu ly dần dần dâng lên...
Cái sừng dữ tợn, cái trán gồ lên, kéo dài tận mũi, đôi mắt to như chuông đồng, trong miệng dày đặc răng nhọn...
Mẹ nó! Long! Dược Thiên Sầu đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy loại tạo hình này, liếc mắt liền nhận ra là đầu rồng, chỉ là nghĩ không ra lại lần thứ hai đụng phải, hơn nữa còn là ở tình huống khoảng cách gần như vậy. Hắn đang chậm rãi muốn lui ra phía sau, chuấn bị nếu phát hiện không đúng liền lập tức chạy, ai ngờ lại đột nhiên cảm giác được có cái gì đang mò lên bắp đùi mình.
"Oa.., oa..." Tiếng kêu sợ hãi của một lớn một nhỏ vang lên trên đỉnh núi, Dược Thiên Sầu cùng tiểu Nguyên đồng thời hét to. Dược Thiên Sầu lúc này vỗ ngực chửi ầm lên: "Lén lút trốn sau lưng lão tử làm gì? Muốn hù chết người sao!"
Tiểu Nguyên mặc kệ nhiều như vậy, lại vọt đến phía sau hắn, túm lấy quần áo hắn thò đầu từ phía sau, nhìn đầu rồng dữ tợn kia cần thận nói: "Tiểu Nguyên sợ hãi!" Hắn thật ra thành thật, ý tứ kia chính là, cho mượn phía sau lưng của ngươi trốn trốn một chút.
Mọi người đang nhìn kỳ quan trên đinh núi tâm thần câu chấn, cũng bị tiếng hô to của hai người làm hoảng sợ, còn tưởng rằng hai người gặp chuyện gì, nghe được hai người nói chuyện, nhất thời một trận khinh bỉ. Ngay cả thư sinh cùng Ngân giập Thiên Quân đang âm thầm ấn trong mây cũng nhìn nhau, khóe miệng thư sinh có vẻ dở khóc dở cười, trong miệng nói thầm: "Đúng là một cặp dở hơi...
Bị giật mình như vậy, Dược Thiên Sầu nhiều ít cũng có lực miễn dịch, cả gan nhìn kỹ đầu rồng kia, nhất thời nhẹ nhàng thở rạ, phát hiện bất quá chỉ là do quang mang lưu ly hình thành tạo hình trong rất sống động mà thôi, hơi trong suốt, căn bản không phải là thật sự. Lúc này hắn xoay tay vỗ lên đầu tiểu Nguyên nói: "Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây!"
"Dược ca ca! Vậy vừa rồi ngươi sợ cái gì?" Tiểu Nguyên thật không hiểu chuyện hỏi ra vấn đề không nên hỏi, kết quả đổi lấy tiếng cười nhạo của Dược Thiên Sầu: "Thiết! Là không thấy ngươi, sợ ngươi xảy ra sự cố."
Đúng lúc này, đầu rồng kia chậm rãi theo từ trong quang cầu sáng rực dựng lên, kéo theo thân rồng cũng bạt không hiện thân, còn có long trảo hư trương cũng toàn bộ hiện ra. Theo cự long lên không, quang cầu mà nó thoát thân đang dần dần rút lại, mãi cho đến sau khi đuôi rồng xuất hiện, cuối cùng có một đoàn hào quang điểm xuyết trên đuôi rồng.
Đến tận đây, quang mang lưu ly bao trùm Thiên Mã Bảo Liễn đã toàn bộ biến mất, hoàn toàn ngưng tụ thành một con rồng nằm trên Hóa Long Môn, thân dài đạt tới năm sáu chục thước vàng óng, uy vũ hùng tráng phiêu phù trên bầu trời đêm, hùng thị lên cả Minh Giới, dị thường dao động lòng người.
Dược Thiên Sầu đứng bên trên Hóa Long Môn cùng tiểu Nguyên há to miệng nhìn lên trên không, ánh mắt mọi người cũng đều ngưng tụ lên trên cự long phía trên bầu trời...