Tinh Thần Châu

Chương 1011: Không cần nhịn nữa




"Cùng nhau đi? Đi nơi nào?" Dược Thiên Sầu ngần người, xoay lưng ngồi lên ghế, cũng vô tâm cảm giác mình đang ngồi trên xe ngựa do thiên mã kéo thật sảng khoái, con mắt chẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm phương hướng thiên mã đang đạp vào khoảng không chạy tới, chính là chỗ tử sắc quang mang đang xoay tròn trên không trung, trong nháy mắt liền hiểu được là muốn đi đâu.
 
"Dược ca ca! Sau này tiểu Nguyên sẽ rất khó có cơ hội gặp lại phụ hoàng, mẫu hậu còn có ca ca, tỷ tỷ, ô ô...Tiểu Nguyên nắm cánh tay hắn khóc òa lên.
 
"Buông tay lão tử!" Gương mặt Dược Thiên Sầu dữ tợn quát, địa phương huyền huyễn mà hắn không biết chút gì như vậy, đánh chết hắn cũng không muốn đi.
 
"Không!" Tiểu Nguyên nắm chặt hai tay, quật cường lắc đầu.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu hắc hắc cười lạnh một tiếng, sự tình đã tới tình trạng này, lão tử há còn có thể nhẹ dạ..." Ba" một tiếng hắn huy chưởng thành đao trực tiếp chém thẳng vào gáy tiểu Nguyên, kết quả trong cơ thể tiểu phá hài bắn ngược ra một cỗ lực lượng khó hiểu, chấn đến bàn tay hắn tê dại.
 
Tiểu Nguyên nhất thời không khóc nổi nữa, lăng lăng nhìn hắn không hiểu gì. Dược Thiên Sầu cũng trợn tròn mắt, một lần nữa nhìn kỹ, hiện giờ không ngờ hắn lại nhìn không thấu tu vi của tiểu Nguyên, khóe miệng co rút, trong tay đột nhiên hiện ra một cây chùy bằng Minh Thiết, "ba" một tiếng không chút lưu tình nện lên gáy tiểu Nguyên, trong ánh mắt bao hàm nước mắt của tiểu Nguyên tràn ngập thần tình khó có thể tin, tựa hồ nghĩ không ra vị Dược ca ca khả kính khả ái của mình lại đột nhiên hạ độc thủ đối với mình như vậy, mắt mở trừng trừng té xỉu ngay trên chỗ ngồi.
 
Một màn này người bên dưới nhìn không thấy, thế nhưng có một chút cường giả ẩn trên không trung lại nhìn thấy thật rõ ràng, cả đám chỉ biết há mồm, thư sinh và Ngân giập Thiên Quân cùng chỉ nhìn nhau không nói gì. Sau đó lại thấy Dược Thiên Sầu thu lại cây chùy bằng Minh Thiết trong tay, xoay người trực tiếp bay ra khỏi xe ngựa, hóa thành lưu quang bay về hướng Minh Hà bên dưới.
 
Ánh mắt mọi người đều trành hướng Dược Thiên Sầu vừa quay trở lại bên người Thương Vân Tín, tất cả đều nhìn hắn giống như nhìn quái vật. Thương Vân Tín nuốt nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên thần tình thất vọng, không nghĩ tới hắn lại trở về...
 
Thanh âm "ầm ầm long..." vang lên trên không trung, mọi người cùng nhau trành lên cao, chỉ thấy một đạo cường quang lóng lánh, sau đó cả chiếc Thiên Mã Bảo Liễn cùng nhau biến mất bên trong tử sắc quang vựng kia. Ngay sau đó tử sắc quang vựng đột nhiên dừng xoay tròn, một lần nữa ngưng kết thành mười đạo tử điện, giống như một xấp dây dài bị một bàn tay nắm lấy, mạnh mẽ bị rút đi biến mất khỏi bầu trời.
 
Bầu trời đêm đen kịt, dưới bầu trời đêm thật yên tĩnh, chỉ còn nghe được thanh âm tiếng sóng vỗ của Minh Hà. Trong chốc lát tất cả lại trở về sự bình tĩnh như trước, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua.
 
Mọi người khắp bốn phương tám hướng không hề động tĩnh, vẫn dừng lại tại chỗ như cũ, hồi ức lại tất cả những gì vừa phát sinh, Thiên Mã Bảo Liễn phá không mà đến cũng đủ cho mọi người suy đoán một trận. Mà Dược Thiên Sầu cũng cho rằng mình là người gặp oan uổng nhất, cảm giác mình vô duyên vô cớ tự dưng bị lôi cuốn vào bên trong việc này, chỗ tốt gì cũng không có thì không nói, mình còn động thủ đánh con trai người ta, nói không chừng sẽ bị người ta ghi hận, lại nảy ra lòng cảnh giác phòng bị trên dưới Ly Cung Thủy tộc.
 
Vẻ mặt Ly Quảng kích động, mà thần tình hoàng hậu bi thương nhìn chằm chằm phương hướng nhi tử biến mất, thần tình của mấy thái tử cùng các công chúa thật phức tạp. Mặc kệ là bọn hắn, hay là những cường hào khắp nơi, ai cũng đều không nghĩ ra, người cuối cùng thành công vượt Long Môn lại là tiểu nhi tử của Ly Quảng ngay tu vi cũng còn chưa đạt tới mình Sĩ tu vi, thật có thể nói mọi việc đều đã có định trước, không khỏi vượt ngoài ý muốn!
 
Vì sao lại như vậy? Mọi người không khỏi nhớ tới lời nói trước đó của Dược Thiên Sầu, hắn nói do thấy trên người Ly Cung tứ thái tử hiện lên ánh sáng mờ, giống như có du long nhấp thân. Trước đó ai cũng cho rằng Dược Thiên Sầu đang nói bậy, nhưng khi Ly Cung tứ thái tử vượt Long Môn trên người nảy sinh dị tượng mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nếu nói là Dược Thiên Sầu đang làm trò quỷ, hành động của hắn không tránh khỏi thật tốt quá, nhất là một màn thật sợ chết kia, ký ức mọi người hãy còn mới mẻ.
 
Bằng sự từng trải của mọi người tự nhiên nhìn ra lúc đó Dược Thiên Sầu cũng không phải giả vờ, bởi vậy có thể suy đoán ra, trong mình mình đã sớm có định trước, Ly Cung tứ thái tử chính là người đã được định trước là có thể phóng qua Long Môn. Mà cách nói Minh Hà Hắc Lý vượt Long Môn cùng người kết thiện duyên, cũng là lần thứ hai chiếm được nghiệm chóng, không tới phiên mọi người không tin. Nói cách khác, trước đó Dược Thiên Sầu dùng cần câu nhằm vào Ly Cung tứ thái tử đích thật là hiểu lầm, như lời của hắn, cũng không phải có ý định vũ nhục Minh Hà Thủy tộc... Nguồn truyện: Truyện FULL
 
"Chúc mừng Minh Hà Hắc Lý bộ tộc, chuyện cách nhiều năm lại có người đắc đại đạo hóa long mà đi, thật sự là thật đáng mừng!"
 
Thanh âm đạm nhiên lại thong dong mang theo vẻ nhàn nhạt đột nhiên vang vọng trên bầu tròi đêm, thanh âm không lớn nhưng vang vọng từ bốn phương tám hướng rõ ràng lọt vào trong tai, làm cho tâm thần bỗng nhiên rung lên. Nhất là giọng nói kia, tuy rằng là lời chúc mừng khách khí, nhưng làm cho người ta có loại cảm giác bao quát chúng sinh cao cao tại thượng.
 
Thần tình các cường giả Minh Hà Thủy tộc đều rùng mình, đều ngẩng đầu quan sát chung quanh trên không trung, những cường giả giấu trong bóng tối trên không trung cũng nhìn quét, cả đám lộ ra thần tình run như cầy sấy. Lúc đầu Dược Thiên Sầu còn chưa để ý, nhưng sau khi nhìn thấy thần tình biến hóa trên mặt Ly Quảng, trong lòng hơi kinh hãi, lập tức phán đoán ra người chưa từng lộ mặt kia thân phận không tầm thường.
 
Chỉ thấy Ly Quảng nhìn chung quanh một chút, quay hư không cung kính chắp tay nói: "Ly Quảng đại biểU Minh Hà Hắc Lý bộ tộc tạ ơn Minh Hoàng! Chẳng biết Minh Hoàng đại giá quang lâm, không thể suất toàn tộc cung nghênh, thật sự là lỗi! Xin hỏi Minh Hoàng còn có điều gì chỉ giáo?"
 
Minh Hoàng? Dược Thiên Sầu thất kinh, hắn không tiếp thu nếu Ly Quảng không biết người kia là ai mà còn xưng hô là Minh Hoàng, nghĩ không ra chí tôn Minh Hoàng chỉ dùng ba chiêu đã đánh sư phụ của mình bị thương đã pháp giá đích thân đi tới đây, hay!
 
Trong khiếp sợ hắn cấp tốc quét mắt nhìn bốn phương, căn bản không phát hiện ra mục tiêu đang ở nơi nào, lập tức đưa mắt nhìn Thương Vân Tín, gương mặt hiện tại của Thương Vân Tín cũng đang khiếp sợ, hiển nhiên cũng không nghĩ đến pháp giá của Minh Hoàng lại đích thân tới.
 
"Chỉ giáo thì chưa nói tới, nên chúc mừng mà thôi, cáo từ!" Thanh âm nhàn nhạt vừa rơi xuống, trên một góc hắc ám trên bầu trời lập tức hiện ra hai đạo lưu quang màu trắng cấp tốc biến mất phía chân trời.
 
Ngay lúc hai đạo bạch quang kinh hồng vừa hiện, mọi người đều quay hướng đó khom người ôm quyền hành lễ nói: "Cung tống Minh Hoàng!" Dược Thiên Sầu và Thương Vân Tín cũng phụ họa theo mọi người hành lễ cung tống.
 
Đợi cho mọi người đứng thẳng người dậy, bốn phương tám hướng không ngừng có tiếng chúc mừng Ly Quảng, Ly Quảng không ngừng hướng bốn phương tám hướng Ồm quyền đáp lễ, chỉ thấy các cường hào Thủy tộc Minh Hà khắp nơi đều ẩn vào trong Minh Hà rời đi, mà trên không trung từng đạo lưu quang cũng bay đi cực nhanh, không bao lâu mọi người đều đã đi gần hết, chỉ còn lại người của Ly Cung, còn có người của Ẩn Long sơn trang phía xa xa.
 
"Chúng ta cũng đi thôi!" Dược Thiên Sầu lén lút nói thầm với Thương Vân Tín và Thận Vưu, ba người cùng chung một ý nghĩ, đều nghĩ nơi này không phải là nơi ở lâu, nên đi sớm mới tuyệt vời.
 
"Chậm đã!" Ly Quảng hét lớn một tiếng, thân hình ba người khựng lại, chuyện đang lo lắng đã phát sinh, thoáng chậm rãi quay đầu nhìn hắn, Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Ly Quảng lão nhi, nói như thế nào chuyện tiểu Nguyên hóa long mà đi ta cũng có một phần công lao, chẳng lẽ ngươi còn muốn nhéo mãi chuyện khác không tha?"
 
"Ngươi có công lao gì?" Thái tử Ly Trung hừ lạnh một tiếng nói: "Trước đó ngươi đã nói, trên người tứ đệ ta có dị tượng du long nhấp thân lóe ánh sáng mờ, điều này nói rõ trong mục tiêu tứ đệ ta nhất định là người vượt Long Môn. Trừ phi trước đó những lời ngươi nói đều là lời nói dối, dùng cần câu vũ nhục Minh Hà Thủy tộc mới là thật!"
 
Không cần hắn nói, kỳ thực chính Dược Thiên Sầu cũng cảm thấy có chút buồn bực, nói trên người tiểu Nguyên xuất hiện hiện tượng dị thường cũng chỉ là bịa chuyện mà có. Ngay lúc hắn ôm tiểu Nguyệt vượt Long Môn, không thấy có trở lực gì còn tưởng rằng hành động vô ích, ai biết tiểu Nguyên cứ như vậy dễ dàng vượt Long Môn thành công, thuận lợi hóa long mà đi, thực sự là kỳ lạ. Đến bây giờ hắn cũng nghĩ không ra là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ truyền thuyết kết thiện duyên chính là thật, chính mình là người hữu duyên trong truyền thuyết? Ra vẻ có chút vô nghĩa!
 
Nhưng dù là như vậy, cũng không đại biểu có thể cho phép tên thái tử này hò hét với mình, lúc này hắn hí mắt cười lạnh nói: "Vong ân phụ nghĩa, mỏ nhọn lợi hại, đã sớm nói qua với ngươi, ở trước mặt ta còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện." Tử hỏa chất chứa trong cơ thể bỗng nhiên bao trùm trời đất nổ bạo ra, trong nháy mắt đã bao phủ cả mặt nước Minh Hà.
 
Uy năng cường đại của Tử hỏa há có thể là trò đùa, huống chi nhiệt độ cao thật lớn lại trọng điểm nhằm vào trên người thái tử Ly Trung. Trong tích tắc, thái tử Ly Trung cảm giác chính mình rơi vào trong luyện ngục, trong cơ thể như bốc cháy, cả người trong nháy mắt tựa hồ cũng bị đốt thành tro than. Lúc này thân thể tuôn ra hắc sắc cương khí hộ thể, ý đồ ngăn trở nhiệt độ cao ăn mòn.
 
Dược Thiên Sầu lúc thu phục Thận Vưu cũng đã có điều cảm ngộ, hiểu được thân thể mình giấu chí dương liệt hỏa có thể khắc chế Minh Giới tu sĩ. Nhớ năm xưa khi mình ở nhân gian từng nhiều lần dùng Hắc hỏa ra đối địch, trên đường một mực suy nghĩ có thể đem Thanh hỏa và Tử hỏa áp dụng phương thức đồng dạng thử xem thân thu.
 
Hắn vốn không muốn nhắm vào Ly Trung thí nghiệm chiêu này, nhưng người này thật quá không có mắt, chính mình cùng hắn không oán không cừu nhưng lại nhiều lần chống đối chính mình. Ngươi có phụ mẫu có tu vi Minh Hoàng trung kỳ làm chỗ dựa, lão tử đồng dạng cũng dẫn theo một kim bài đả thủ Tiên Đế trung kỳ, còn nhận được pháp chỉ của Tiên Đế làm việc, dựa vào cái gì mà sợ ngươi...
 
Lúc này không đơn giản là thái tử Ly Trung, Minh Hà Hắc Lý bộ tộc đều cảm giác được cỗ uy năng làm tim đập nhanh kia, đó là một loại túc mệnh khắc chế trời sinh, làm cho Thủy tộc trong nháy mắt liền cảm giác được một cảm giác sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn, cả đám run như cầy sấy nhìn Dược Thiên Sầu. Đây là uy lực tu sĩ Tiên cấp tu vi có thể thi triển ra được sao? Lẽ nào hắn một mực ẩn giấu chính tu vi của mình?
 
Thận Vưu cũng đồng thời sợ run, hắn từ trên người Dược Thiên Sầu cảm giác được cỗ uy lực khiến cho bản thân mình run như cầy sấy. Thương Vân Tín bỗng nhiên trành hướng Dược Thiên Sầu, biểu tình giật mình đọng trên mặt...
 
Thiện dùng ắt thiên hạ vồ địch! Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm hộ thể cương khí màu đen trên người Ly Trung, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời sư phụ Tất Trường Xuân nói, ý tùy tâm động, cùng hộ thể cương khí của Ly Trung giằng co, nhiệt độ cao của Tử hỏa trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh đao năng lượng cao vô hình...