Tinh Thần Châu

Chương 1019: Băng phách thần kỳ




Thiếu nữ kia nghe nói lập tức khẩn trương, không nghĩ tới lại nghe được từ miệng phụ thân câu "phu thê ta dù có chết", nàng chợt liên tưởng đến chuyện khi nãy Dược Thiên Sầu chỉ phất tay liền có thể tiêu diệt một ngàn băng phách chiến sĩ của nàng, lúc này liền đem Dược Thiên Sầu xem là cao thủ trong cao thủ, lo lắng cho an nguy của phụ mẫu.
 
Thương Vân Tín cũng có chút buồn bực, ngay cả Ly Cung Thủy tộc cũng biết về chuyện này, Minh Giới Tuyết Hoàng không ngờ lại hoàn toàn không biết gì cả, tin tức cũng thật kém, Dược Thiên Sầu cũng có cùng nghi hoặc. Thương Vân Tín chắp tay nói: "Tuyết Hoàng nói quá lời, Dược Thiên Sầu bất quá chỉ có tu vi Tiểu Tiên sơ kỳ, chỉ là áp dụng một ít thủ thuật che mắt, làm cho người ta nhất thời nhìn không thấu tu vi mà thôi, việc này rất nhiều người trong Minh Giới cũng biết, sau này Tuyết Hoàng nghe ngóng cũng sẽ biết." Hai phu thê nghe vậy sửng sốt, bắt đầu một lần nữa xem kỹ Dược Thiên Sầu. Bị người xem như vậy, nhiệt náo tới mức làm cho Dược Thiên Sầu thật xấu hồ.
 
"Là thật cũng tốt, là giả cũng thế." Tuyết Hoàng chỉ tay về hướng Dược Thiên Sầu, hừ lạnh nói: "Dám lấn tới trên đầu nữ nhi ta, thì lưu lại mạng cho ta. Thương Vân Tín, nể thể diện của Vong Tình, hơn nữa nữ nhi của ta cũng không có việc gì, ngươi có thể đi, hắn lưu lại, còn có hắn!" Tay hắn chỉ hướng Đinh Tương vừa mới hồi phục lại.
 
Lúc này Đinh Tương kỳ thật cái gì cũng đều nghe thấy, còn đang cao hứng không nhắc tới mình, ai ngờ vừa xoay người lại thấy bộ dáng Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu, liền thấy Tuyết Hoàng chỉ hướng chính mình, nhất thời vẻ mặt cứng đờ, sợ hãi lấy ra bộ y phục trong thủ trạc mặc vào.
 
Dược Thiên Sầu còn muốn biện giải vài câu, phát hiện Tuyết Hoàng này căn bản không chịu nghe, hắn cũng câm miệng lười nói tiếp, dù sao Thương Vân Tín không có khả năng trơ mắt nhìn mình xảy ra sự cố, lui một bước mà nói, mình tùy thời đều có thể chạy trốn, không có gì đáng sợ.
 
Hắn đã trấn định lại, Thương Vân Tín lại trầm mặc nói: "Không phải ta không để mặt mũi cho Tuyết Hoàng, nhưng ta nhận được pháp chỉ chưởng môn đi bảo hộ hắn. Kỳ thật ta cũng không muốn bảo hộ hắn, hắn đã giết cháu ruột của ta, chính là cừu nhân của ta, ta hận không thể đem hắn rút gân rút xương, nhưng một khi hắn xảy ra chuyện, toàn bộ Tuyệt Tình cung từ trên xuống dưới đều sẽ gặp phải tai họa ngập đầu, ta không có đường lui, nhất định phải hộ hắn chu đáo, xin Tuyết Hoàng nể mặt chưởng môn Tuyệt Tình cung mà rộng lòng giúp đỡ!"
 
Lời này vừa nói rạ, hai phu thê có vẻ có chút kinh ngạc, Tuyết Hoàng đánh giá Dược Thiên Sầu, trầm ngâm nói: "Ý của ngươi là nói, nếu như hắn xảy ra chuyện, dù là Vong Tình cũng phải bị liên lụy? Hay là hắn còn có lai lịch gì khác, chẳng lẽ hắn là người của Tiên cung Tiên giới?"
 
"Không sai biệt lắm!" Thương Vân Tín gật gật đầu, tuy rằng hắn không biết Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu rốt cục có quan hệ thế nào với chưởng môn Vong Tình, nhưng nghe nói hắn đối với bất cứ người nào trong Tiên giới xông vào Đại Tuyết sơn đều giết chết, lại chỉ mở một mặt võng cho người của Tuyệt Tình cung, hiến nhiên có quan hệ không tầm thường với chưởng môn Vong Tình. Vĩ thế Thương Vân Tín đem chuyện Dược Thiên Sầu nhận pháp chỉ của Tiên Đế, sau đó Tuyệt Tình cung lại nhận được pháp chỉ Tiên cung gọi mình đi theo bảo hộ Dược Thiên Sầu giảng thuật lại một lần...
 
"Là người soạn thủ khúc cho hôn lễ của Kim Thái?" Tuyết Hậu kinh ngạc thất thanh, kể cả thiếu nữ kia, hai mẹ con đều có chút không dám tin tưởng nhìn Dược Thiên Sầu.
 
Hai mẹ con tự nhiên biết Tiên Để Kim Thái là nhân vật như thế nào, chính là chí tôn Tiên giới đồng đẳng với Minh Giới Minh Hoàng, người có thể làm cho Kim Thái xem trọng như vậy đích thân điểm danh, hơn nữa còn phái ra cao thủ đi theo bảo hộ, tài hoa có thể nghĩ. Ánh mắt hai mẹ con không khỏi lóe lên tia sáng kỳ dị, nữ nhân trời sinh luôn khát khao những chuyện mỹ hảo, đối mặt với những chuyện như thế lực miễn dịch luôn luôn rất thấp.
 
Nhưng hai người có chút không dám tin tưởng người có gương mặt bình thường thế này lại có được tài hoa đến như thế...
 
"Sáng tác?" Tuyết Hoàng nhíu nhíu mày, có chút nghi ngờ nói: "Nếu Kim Thái cho ngươi bảo hộ hắn, hai người các ngươi đến Minh Giới làm gì? Điều này có quan hệ gì với việc sáng tác?"
 
Thương Vân Tín nhìn Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Người này độc đáo, nói cái gì là vì muốn làm ra thủ khúc khiến cho Tiên Đế có thể thỏa mãn, cần du lịch bốn phương gia tăng lịch duyệt, gọi là sưu tầm dân ca gì đó, ai biết rốt cục hắn muốn làm gì"
 
"Sưu tầm dân ca?" Tuyết Hoàng dừng một chút, theo sau đại khái lý giải được ý tứ của lời này, gia đình hắn đều đang nghĩ, nếu việc này thật sự liên lụy tới sự an nguy của Vong Tình, hắn thật đúng là không tiện xuống tay đối với Dược Thiên Sầu. Hắn còn đang nhíu mày do dự, bên tai đột nhiên lại truyền đến tiếng truyền âm của thê tử...
 
Sau khi nghe rõ thê tử nói gì, hắn không khỏi liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, quả nhiên phát hiện trong ánh mắt nữ nhi cất giấu một tia hưng phấn, vẻ mặt tựa hồ muốn nói lại thôi, rất là hiếm thấy! Nhìn nhìn lại thê tử của chính mình, quả thực cũng có biểu cảm giống như nữ nhi...
 
Nữ nhân! Tuyết Hoàng không biết nói gì, cũng không biết nên làm sao mở miệng, cuối cùng ho khan một tiếng trầm giọng nói: "Xem thể diện của Vong Tình, ta không truy cứu các ngươi. Nhưng phu thê ta chỉ có một nữ nhi, làm sao để cho nữ nhi chịu ủy khuất, nếu.., nếu các ngươi có biện pháp lấy được sự tha thứ của nữ nhi ta, ta sẽ không trách lỗi!" Nguyên nhân chân chính hắn thật sự không thể nói ra miệng.
 
Thương Vân Tín giật mình, Tuyết Hoàng đã làm ra nhượng bộ, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa, ngược lại nhìn về phía Dược Thiên Sầu truyền âm nói: "Ngươi giết nhiều băng phách chiến sĩ của người ta như vậy, muốn làm cho cô nương nhà người ta tha thứ, dựa vào mình ta nói chỉ sợ vô dụng, dù sao ngươi miệng lưỡi bén nhọn, chính mình hống đi!"
 
Cũng phải! Ánh mắt Dược Thiên Sầu xoay động, đang nghĩ ra lý do thoái thác, chuẩn bị nhờ miệng lưỡi lừa dối cô nương nhà người ta, chợt thấy Tuyết Hậu nhìn Tuyết Hoàng ôn nhu cười khẽ nói: "Chúng ta nói như thế nào cũng có duyên phận với Vong Tình, nếu là người của Vong Tình, xem như là khách nhân, để cho khách nhân đứng bên ngoài không phải đạo đãi khách. Không ngại thỉnh khách nhân quay về Băng cung, có lời gì từ từ nói."
 
Lời này vừa nói rạ, Tuyết Hoàng lập tức trừng mắt nhìn thê tử. Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín lại bởi vì thái độ đối phương đột ngột chuyển biến mà có vẻ có chút cảnh giác, độc nhất là lòng dạ đàn bà! Cả hai đều hoài nghi không biết đối phương lại có quỷ kế gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Thấy Tuyết Hoàng không nói lời nào, Tuyết Hậu đã xem như hắn đồng ý, lúc này nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Không cần hoài nghi dụng tâm của ta, nói lời thật với ngươi đi! Mang ngươi đi Băng cung đích xác có ý tứ giam lỏng ngươi, nhưng nhìn vào thể diện của Vong Tình, chỉ cần ngươi nghe lời, cũng sẽ không làm gì ngươi, điểm ấy ngươi có thể yên tâm. Đương nhiên, nếu ngươi có thể làm cho nữ nhi ta tha thứ cho các ngươi, việc khác không cần phải nói, chỉ cần nữ nhi ta gật đầu, lập tức thả các ngươi rời đi. Nếu nữ nhi ta không chịu tha thứ, như vậy...
 
Nói xong lại nhìn Thương Vân Tín cười lạnh nói: "Mặt mũi Vong Tình phu thê ta sẽ cấp cho, nhưng mặt mũi của chúng ta không phải ai cũng có thể giẫm, đến lúc đó liền phiền toái Thương cung phụng quay về Tiên giới Tuyệt Tinh cung, thỉnh chính Vong Tình tự mình đến lĩnh người đi! Phu thê ta cũng xem như có thể ôn chuyện với hắn. Thương cung phụng, Dược Thiên Sầu, xem như vậy ta cũng không tính là ép buộc chứ?"
 
"Này..." Thương Vân Tín trầm ngâm, nếu nói là vì giảm đi phiền toái, hắn đối với tam kiếm họp nhất Bạt Kiếm Thức của mình vẫn luôn tin tưởng, không phải không
 
Dám đánh một trận chiến với hai phu thê này, nhưng nếu như đối phương đã nhắc tới từng là cố giao của chưởng môn Vong Tình, hắn cũng sẽ không trở mặt. Trong lúc thật khó quyết định hắn không khỏi hỏi Dược Thiên Sầu: "Ngươi cho rằng thế nào?"
 
Ai! Có thể thiện thì vẫn nên thiện chứ! Ai kêu đối phương là cao thủ, chính mình vẫn còn muốn hỗn tại Minh Giới đây? Dược Thiên Sầu cười hắc hắc nói: "Ngươi làm chủ là được, ta không có ý kiến gì!"
 
"Hừ! Hiện tại lại thành là ta làm chủ!" Thương Vân Tín cắn chặt răng, hướng một nhà ba người ôm quyền nói: "Nếu Tuyết Hậu đã đem sự việc nói tới nước này, tự nhiên tòng mệnh!"
 
Tuyết Hậu nhìn thoáng qua ánh mắt chợt lóe của nữ nhi, bỗng nhiên vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Minh Hà nói: "Tên đang giấu đầu giấu đuôi nghe trộm chúng ta nói chuyện, Minh Hà Thủy tộc từ khi nào thì thích làm ra chuyện lén lút này?"
 
Thận Vưu đang rúc ngay bờ Minh Hà nghe vậy gương mặt biến đổi, theo sau vội vàng từ trong sông bay ra, thành thành thật thật lướt tới bên người Dược Thiên Sầu. Lúc này Dược Thiên Sầu chắp tay hướng Tuyết Hậu cười làm lành nói: "Hắn cùng đi với chúng ta, luôn luôn gan nhỏ, xin Tuyết Hậu hãy thứ tội."
 
Trên gương mặt trắng nõn đãy đà, đôi mày nhíu lại, Tuyết Hậu nói: "Minh Hà Thủy tộc vì sao lại cùng người của Tiên giới hỗn cùng nhau, thật lạ lùng!" Trong lời nói cũng không có ý tứ tiếp tục truy cứu, ngược lại nhìn Tuyết Hoàng đang sầm mặt cười nói: "Ta xử lý như vậy, phu quân không có ý kiến gì đi!"
 
Tuyết Hoàng không còn cách nào với thê tử, lập tức hóa thành một đạo bạch quang bay mất. Tuyết Hậu khẽ cười một tiếng, hướng mười băng giập chiến sĩ quanh thân vẫy tay, liền thấy băng giập chiến sĩ từ màu đen biến thành trong suốt, từng viên băng phách màu đen phun ra, cùng rơi vào tay nàng, sau đó kéo tay nữ nhi bay theo Tuyết Hoàng. Dược Thiên Sầu mấy người nhìn chằm chằm băng giập chiến sĩ đã mất đi sinh khí, lại đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ đuổi theo...
 
Trên Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm mờ mịt, núi cao phấp phồng, trời màu đen mà mặt đất màu trắng, phân ra trắng đen rõ ràng, ước chừng sau nửa ngày thời gian, đám người Dược Thiên Sầu đáp xuống một tòa băng nhai nguy nga giữa sườn núi Đại Tuyết sơn, băng nhai trôi nổi màu lam, diện tích ít nhất cũng có gần ngàn bình phương, nhưng đối với cả tòa Đại Tuyết sơn nguy nga mà nói thật sự là quá nhỏ.
 
Tuyết rơi mãi không ngừng, gió thổi thê lương càng rơi mạnh. Trên băng nhai có đình đài lâu tạ trong suốt, còn có đủ loại kỳ hoa dị thảo được khắc băng mà thành, bên trong những điêu khắc băng tuyết đều có băng phách đủ màu sắc, phỏng chừng không ít hơn vạn viên, đọng bên trong khắc băng làm cho toàn bộ khắc băng giống như băng đăng, sắc màu rực rỡ! Trong Minh Giới tối đen thật ra lại có một phong cách khác.
 
Trên băng nhai tựa vào vách núi đá có một động phủ, bên trong truyền đến tiếng cười nói của Tuyết Hậu: "Người tới là khách, tất cả chư vị vào đi!"
 
Mấy người vẫn nhịn không được nhìn khắc băng chung quanh thêm vài lần, bởi vì mấy người tùy tiện liếc nhìn, liền phát hiện bên trong khắc băng có hơn mười viên băng phách màu đen đã nhìn thấy khi trước. Nghĩ đến sự lợi hại của băng giập chiến sĩ màu đen, trong lòng mọi người hoảng sợ, nhất là Thương Vân Tín lại âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới thủ hạ của Tuyết Hoàng thế nhưng có nhiều cao thủ Minh Hoàng sơ kỳ như vậy.
 
Mấy người mang theo một bụng nghi hoặc chậm rãi đi vào trong động phủ, đều đang suy nghĩ băng phách rốt cục do bảo bối gì luyện thành, lại có thể ngưng hóa thành đủ loại động vật cùng nhân thủ, lại có đủ loại tu vi cấp bậc, điều này khiến cho những người từng gian khổ tu hành làm sao chịu nổi, quả thật không thể tưởng tượng. Chứng kiến lại có nhiều băng phách như thế, Dược Thiên Sầu nhất thời ngứa ngáy trong lòng thật khó nhịn...