Tinh Thần Châu

Chương 1037: Đắc chí cái rắm




Bên ngoài Thành Vệ Phủ không ít người xem náo nhiệt, mọi người cũng không biết Hắc mình Đại Quân tốn công tốn sức, rốt cuộc là vì chuyện tình gì. Sau khi trông thấy Thận Vưu bước rạ, thì cũng không kinh ngạc bao nhiêu. Người ta dù sao cũng là Minh Hà Thủy Tộc, Hắc mình Đại Quân còn chưa dám tùy tiện động tới hắn, nếu phá hủy quy củ từ xưa đến nay, thì cho dù là Hắc Trì Phu Nhân cũng không bảo vệ được bọn hắn.
 
Trưởng lão Tuyệt Tình Cung trấn thủ ở đây, tên là Hà Chính Khuông, sau khi nhìn thấy Thận Vưu đi ra, liền vội vàng bước tới, hướng Thận Vưu chắp tay nói: "Tại hạ là trưởng lão Tuyệt Tình Cung, Hà Chính Khuông, lúc trước các hạ cùng đại cung phụng Thương Vân Tín của tệ phái đi vào, hẳn cũng là người nhà, không biết các hạ tôn danh đại tánh là gì?"
 
"Minh Hà Thủy Tộc - Thận Vưu!" Thận Vưu khách khí hồi đáp nói.
 
"Hóa ra là Thận tiên sinh." Hà Chính Khuông chắp tay hỏi thăm nói: "Các vị cùng nhau tiến vào, Thận tiên sinh cũng là người đầu tiên bước ra, không biết có thể kể ra tình huống bên trong, đại cung phụng của tệ phái có bình an hay không?"
 
"Tạm thời còn đang ở bên trong, trước mắt không có chuyện gì..." Đột nhiên Thận Vưu ngừng lại, quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không thấy đám người Mục Binh đâu cả, liền hồ nghi hỏi: "Ngươi nói ta là người thứ nhất bước ra đây ư?"
 
"Không sai, có vấn đề gì sao?" Hà Chính Khuông không dám qua loa, cần thận dò hỏi. Cần phải biết rằng nếu Thương Vân Tín xảy ra chuyện ở đây, bản thân hắn gánh vác không nổi ah!
 
Thận Vưu dáng người đen gầy, nhăn mày nói: "Trước khi ta đi ra, đã có sáu người từng bị thẩm vấn, chẳng lẽ bọn hắn một người đều chưa đi ra? Vậy bọn hắn đi đâu?"
 
Hà Chính Khuông không chút bận tâm, mỉm cười nói: "Thành Vệ Phủ rộng lớn như vậy, tạm thời hẳn là còn đang ở chỗ khác đi! Phỏng chừng bởi vì tiên sinh là Minh Hà Thủy Tộc, bọn hắn không dám đem tiên sinh làm như thế nào, cho nên mới thả tiên sinh ra ngoài trước."
 
Thận Vưu nghe vậy chân mày hơi giãn ra, khẽ gật đầu, cảm thấy lời này đúng là có đạo lý...
 
Trong lao ngục, hai tên quân sĩ bước tới, mở cửa phòng giam ra, chỉ vào Thương Vân Tín nói: "Đến phiên ngươi, mau đi ra!"
 
Thương Vân Tín vừa đi tới môn khẩu, thân hình liền dừng lại, đảo mắt nhìn một mình Dược Thiên Sầu ở bên trong phòng giam, cau mày nói: "Cần gì phải tới lui phiền toái như vậy, cứ gọi hắn theo, hai chúng ta cùng đi ra."
 
Thương Vân Tín đang lo lắng, vạn nhất có người thừa dịp mình không ở đây, mà hướng Dược Thiên Sầu hạ độc thủ. Nếu Dược Thiên Sầu chết, chính bản thân hắn cũng không thể nào sống nổi.
 
Lúc này một tên quân sĩ quát lạnh: "Thầm vấn hiền nhiên là phải có quy tắc, há lại để cho các ngươi có cơ hội thông cung. Nhất định phải thẳm vấn từng người, đừng lề mề nữa, mau ra ngoài đi!"
 
Thương Vân Tín ngẫm lại cũng thấy đúng, nhưng trong mắt vẫn toát ra thần sắc lo lắng đến an toàn của Dược Thiên Sầu. Lúc này Dược Thiên Sầu cười hì hì, tiêu sái bước tới gần cửa, tiễn đưa nói: "Lão Thương! Ngươi cứ ra ngoài trước đi! Ta cùng Hắc Trì Phu Nhân có chút sâu xa, đám vô danh tiểu tốt này cũng không dám làm gì ta đâu."
 
Lời này vừa nói rạ, hai tên quân sĩ không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, Thương Vân Tín cũng nao nao, liếc mắt hồ nghi nhìn Dược Thiên Sầu, không hiểu người này có quan hệ cùng Hắc Trì Phu Nhân từ khi nào. Tuy rằng như thế, hắn vẫn phóng xuất thần thức ra thăm dò không gian xung quanh lao ngục một lần, sau khi xác nhận không có người nào khác, mới yên tâm theo hai tên quân sĩ bước ra ngoài.
 
Ra khỏi đại lao, cùng Thận Vưu giống nhau, Thương Vân Tín bị áp giải tới chính đường. Một gã quân sĩ áp giải hắn, lúc này bước nhanh tới trước người Lộc tướng quân, hơi cúi thấp đầu, hiển nhiên là đang truyền âm bẩm báo chuyện tình gì đó. Lộc Tính tướng quân nghe xong cũng thoáng sửng sốt, theo sau lầm bẩm cười lạnh: "Quả đúng là chuyện nực cười, phu nhân quyền cao chức trọng, sao có thể quen biết hạng người vô danh tiểu tốt như hắn, đừng cho hắn hồ ngôn loạn ngữ!"
 
Tên quân sĩ kia dường như còn muốn khuyên can thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phải câm miệng lui xuống.
 
Thương Vân Tín đứng trong chính đường, lúc này cũng đoán ra bọn hắn đang nói tới Dược Thiên Sầu, kỳ thực bản thân hắn cũng không cho rằng lời của Dược Thiên Sầu nói chính là sự thật, thử nghĩ xem Hắc Trì Phu Nhân kia ngay cả mình đều chưa từng thấy qua, cũng không nghe nói nàng đã từng đến Tiên giới ngao du ngoạn thủy. Còn Dược Thiên Sầu thì lần đầu tiên đến Minh Giới, làm sao có khả năng quan hệ sâu xa cùng Hắc Trì Phu Nhân đây?
 
Trầm ngâm một chút, Thương Vân Tín mới ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Có chuyện gì thì cứ hỏi, ta biết sẽ trả lời."
 
Lộc Tính tướng quân khẽ vuốt cằm, nghiêng đầu nói: "Mau cho truyền Tuyệt Tình Cung Hà Chính Khuông tiến vào!"
 
Một tên quân sĩ liền chạy ra ngoài, còn Thương Vân Tín thì khó hiểu nhìn chằm chằm vào Lộc Tính tướng quân.
 
Chỉ chốc lát sau, Hà Chính Khuông liền theo tên quân sĩ kia, nhanh chân bước vào, cao thấp đánh giá Thương Vân Tín, thấy hắn không xảy ra chuyện gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, chắp tay nói: "Bái kiến Đại Cung Phụng!"
 
Theo sau mới nhìn về phía trước, nói: "Lộc tướng quân, chẳng hay ngài truyền tại hạ vào đây là có lời gì muốn hỏi?"
 
A * *
 
LỘC Tính tướng quân một thân giập trụ, tứ bình bát ôn uy phong lâm lâm ngôi trước bàn án. Trầm ngâm nhìn chằm chằm vào hai người quan sát một phen, theo sau mới chậm rãi nói: "Hà Chính Khuông, ngươi xác nhận hắn là ghế đầu Đại Cung Phụng Thương Vân Tín của Tuyệt Tình Cung các ngươi?"
 
Thương Vân Tín hai mắt lạnh lùng, đang muốn lên tiếng phàn ứng, thì Hà Chính Khuông đã vội vàng hồi đáp: "Lộc tướng quân nói lời này nghĩa là sao? Nếu không phải Đại Cung Phụng của bổn phái, ta đâu cần đứng ở đây làm gì."
 
Lộc Tính nghe vậy, thì chống hai tay xuống bàn, hờ hững nói: "Nếu ngươi cam đoan, hắn đúng thực là Đại Cung Phụng của Tuyệt Tình Cung các ngươi, vậy bổn tướng quân cũng không hỏi thêm cái gì nữa. Bất quá ta phải nhắc nhở trước, nếu phát hiện hắn và chuyện tình bổn tướng quân đang điều tra có liên quân, vậy cũng đừng trách bổn tướng quân đối với Tuyệt Tình Cung các ngươi sẽ không khách khí."
 
Hà Chính Khuông âm thầm liếc mắt nhìn Thương Vân Tín, không biết chuyện tình trong miệng Lộc Tính có liên quan đến Thương Vân Tín hay không? Nếu như vạn nhất.., phân đà Tuyệt Tình Cung ở Minh Giới sẽ hoàn toàn bị tru diệt.., cho nên Hà Chính Khuông vẫn còn do dự, chưa dám làm ra quyết định.
 
Kỳ thật đừng nói là hắn, mà ngay cả đương sự Thương Vân tín cũng không hiểu vì sao mình bị bắt tới đây. Nhưng hắn có thể cam đoan, chuyện tình phát sinh ở đây, khẳng định là không có quan hệ với mình. Cho nên lúc này mới cười lạnh nói: "Ngươi không cần hăm dọa, ta dám một mình tới đây, thì căn bản trên người cũng chẳng có điều gì khuất tất."
 
Thấy Đại Cung Phụng khẳng định như vậy, nếu xảy ra chuyện cũng không rơi lên trên đầU Minh. Lúc này Hà Chính Khuông mới gật đầu nói: "Tuyệt Tình Cung chúng ta nguyện ý đứng ra bảo đảm cho Đại Cung Phụng!"
 
"Như thế rất tốt!" Lộc Tính khẽ phất tay nói: "Đã có người bảo đảm, các ngươi có
 
Ữiể đi được rồi."
 
Sự tình được giải quyết xong nhanh gọn, Hà Chính Khuông liền chắp tay tạ ơn, theo sau quay đầu nhìn Thương Vân Tín, vươn tay về phía môn khẩu, nói: "Đại Cung Phụng, mời!"
 
"Không vội!" Thương Vân Tín đè tay hắn xuống, nhìn chằm chằm vào Lộc Tính nói: "Dược Thiên Sầu đồng hành cùng ta tới đây. Ta có thể đứng ra đảm bảo, hắn không làm bất cứ chuyện gì mờ ám, xin ngươi hãy thả hắn ra."
 
"Chuyện tình đúng sai, còn phải qua trình tự thầm vấn rõ ràng, không thề thiếu được. Nếu không chẳng phải bổn tướng quân sẽ làm rối loạn kỉ cương trong quân doanh? Nếu ta khảo nghiệm xong, mà đúng như lời của Thương Cung Phụng nói, hiển nhiên là sẽ để hắn rời đi. Ngươi đừng làm mất thời gian của bổn tướng quân thêm nữa." Lộc Tính vươn tay chỉ ra phía ngoài môn khẩu nói: "Không tiễn!"
 
Thương Vân Tín nhãn tình băng sương, còn muốn nán lại chờ Dược Thiên Sầu cùng đi ra. Nhưng lúc này Hà Chính Khuông đã ho khan một tiếng, sầu mi khổ não nhìn Thương Vân Tín chắp tay: "Đại Cung Phụng, nếu không ngại thì chúng ta ra bên ngoài cửa chờ đợi vậy!"
 
Thương Vân Tín nao nao, hắn cũng là người thường xuyên làm việc ở bên ngoài, cũng không phải không biết Hà Chính Khuông đang rơi vào tình thế khó xử. Thầm nghĩ phỏng chừng Dược Thiên Sầu cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn, thoáng liếc mắt nhìn qua Lộc Tính tướng quân một cái, mới xoay người bước nhanh ra ngoài. Hà Chính Khuông nhẹ nhàng thở ra, hướng Lộc Tính chắp tay cáo từ, liền xoay người đuổi theo bóng lưng của Thương Vân Tín.
 
Vừa ra khỏi Thành Vệ Phủ, liền trông thấy một đám người đang đứng bên ngoài quan sát náo nhiệt, Thận Vưu từ trong đám người, vội vàng bước tới phía Thương Vân Tín, chắp tay hỏi: "Dược Thiên Sầu thế nào rồi?"
 
Kỳ thật ngay khi Thương Vân Tín vừa mới bước ra khỏi nhà giam, thì Đông Thuận cầm đầu đám người Mục Binh từ phía khác tiến vào, chân tay sớm đã không còn xiêng xích, dưới sự dẫn đường của hai tên quân sĩ, đoàn người nhanh chóng tiến vào lao ngục... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Bên trong phòng giam, Dược Thiên Sầu một mình nhàm chán dạo bước xung quanh gian phòng, hắn đang cúi đầu suy nghĩ một cái vấn đề. Bất quá lúc này hắn không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng vào năng lực của hắn, cái nhà giam này có khả năng vây khốn được tu sĩ khác, nhưng đối với hắn một chút đều không hề nảy sinh tác dụng, tùy thời đều có thể đi ra.
 
"Lách cách..." Thanh âm cửa nhà lao vang lên, kéo hắn quay trở về hiện thực, từ trong cơn trầm tư. Nhưng nghe tiếng bước chân truyền đến, thì cũng không phải chỉ có hai tên quân sĩ giống như lúc trước, mà áng chừng phải có đến khoảng bảy tám người.
 
Đúng như hắn suy đoán, bảy tám người rất nhanh đã tới trước cửa phòng giam, đều là ngươi quen cũ, đang giương mắt hổ lên nhìn chằm chằm vào hắn. Mục Binh đứng trong đám người hắc hắc cười lạnh: "Dược Thiên Sầu, ta nói ngươi rồi, sẽ có lúc ngươi phải khóc lóc van xin quỳ gối ở dưới chân ta. Chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới, giờ khắc đó lại xảy đến nhanh như thế đi!"
 
Dược Thiên Sầu hơi sững sờ, nhìn thấy xiềng xích trên tay chân đám người đã biến mất, còn hai tên quân sĩ thì mang diễn cảm bình thản đứng ở một bên. Bằng vào kinh nghiệm bao nhiêu năm qua, Dược Thiên Sầu cũng đã đoán ra tiền căn hậu quả, hiểu được chính mình đã trúng kế của đối phương rồi. Bất quá khóe miệng vẫn cười lạnh nói: "Quả nhiên là mưu kế thâm độc, đầu tiên phóng hỏa mù ra, để chúng ta buông lỏng cảnh giác. Sau đó liền dẫn dắt Thương Vân Tín rời khỏi ta."
 
Ánh mắt thoáng dừng ở trên người Mục Binh, vô cùng khinh thường, cười xuy một tiếng nói tiếp: "Mục Binh, không phải là ta khinh thường ngươi, mà chỉ bằng kiến thức óc heo như ngươi, còn chưa có khả năng nghĩ ra mưu kế dương đông kích tây như thế này. Cho nên...Con mẹ ngươi đắc ý cái rắm!"