Tinh Thần Châu

Chương 1070: Nhất động phân âm dương




"Hắn là sư phụ của ngươi?" Thương Vân Tín chấn động, không dám tin ngắm nhìn hai người nói: "Hắn đến từ nhân gian, vậy ngươi chẳng lẽ cũng...."
 
Dược Thiên Sầu còn chưa kịp lên tiếng giải thích, thì Tất Trường Xuân đã hừ lạnh ngắt lời: "Người chết biết nhiều chuyện hơn cũng có ích gì?"
 
Thương Vân Tín nghe vậy, đôi con ngươi cấp tốc co rút, tay phải đã giấu vào trong ống tay áo, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, lạnh lùng nói: "Dược Thiên Sầu, đây là ý tứ gì?"
 
"Hắc hắc! Chuyện này..." Dược Thiên Sầu mỉm cười nhìn thoáng qua Tất Trường Xuân, không biết sư phụ có nắm chắc làm thịt Thương Vân Tín hay không. Cần phải biết rằng, chính mình đã tận mắt nhìn thấy qua uy lực của Bạt Kiếm Thức, uy lực cường hãn không phải bình thường ah!
 
Tất Trường Xuân chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi giết cháu của hắn, đã muốn kết xuống tử thù, lưu lại sẽ trở thành tai họa, hôm nay vi sư liền giúp ngươi giải quyết mối tai họa này."
 
Thật là ngượng ngùng! Dược Thiên Sầu ngượng ngùng chà sát hai tay, không nghĩ tới lão nhân gia tính tình vẫn còn thống khoái như vậy, chính mình còn chưa lên tiếng khẩn cầu, mà ngài đã muốn xuất thủ trước rồi.
 
Thương Vân Tín nhất thời cảm giác được nguy cơ khủng bố, ở dưới tình huống không nắm chắc chiến thắng đối phương, biết rõ nơi này không nên ở lâu, vừa định mau chóng thoát thân, thì đột nhiên cảm giác được, một cố áp lực cường đại theo bốn phương tám hướng đè ép tới, lúc này sắc mặt không khỏi biến đổi.
 
"Hống!" Thương Vân Tín quát ra một hơi, nhấc bước chân nặng nề lên, gian nan lùi về phía sau, giãn xa khoảng cách nguy hiểm cùng Tất Trường Xuân.
 
Vốn hắn tưởng rằng đối phương áp chế mình như thế, khẳng định cũng sẽ không thoải mái, nhưng ánh mắt lướt thoáng qua bộ dáng vân đạm phong khinh khoanh tay mà đứng của đối phương, thì trong lòng không khỏi luống cuống, đối phương quả nhiên là có thực lực giết chết chính mình! Lúc này Thương Vân Tín phẫn nộ quát: "Tất Trường Xuân! Ta và ngươi không thù không oán, ngươi đừng khinh người quá đáng như thế!"
 
"Mau cho ta thưởng thức Tam Kiếm Hợp Nhất-Bạt Kiếm Thức của ngươi đi." Tất Trường Xuân hai mắt nhìn xuống nơi tay của Thương Vân Tín, nhàn nhạt nói: "Đừng ôm hy vọng may mắn trong lòng, nếu ngươi không rút kiếm bây giờ, thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Mau rút kiếm của ngươi ra đi!"
 
Nhìn diễn biến căng thẳng tới mức này, Dược Thiên Sầu cùng Thận Vưu nhanh chóng lùi về phía sau, đứng ở gần vách núi, chuẩn bị rời đi nếu phát hiện ra tình huống không đúng. Thương Vân Tín biết chuyện đã tới nước này, thì cũng chẳng thể nào vãn hồi được nữa, hắn vừa sợ vừa giận quát: "Bạt Kiếm Thức!"
 
Thương Vân Tín phất tay áo, một luồng cường quang theo trong ống tay áo của hắn phóng ra, trong khoảng khắc ánh hào quang chiếu sáng bừng đất trời, lệ quang kinh diễm nhanh chóng dàn trải ra bốn phía xung quanh, bá đạo thổi quét hết thảy trên đường đi của nó, phảng phất như là muốn khai thiên tích địa bình thường...
 
Đúng lúc này, ngay khi đất trời sắp bị luồng cường quang kia cắn nuốt, thì một bóng thân ảnh như gió mát nhẹ nhàng thổi đến, đung đưa giữa không trung, ánh trăng sáng tỏ như đọng lại, tạo thành một chiếc thuẫn bài hình tròn khổng lồ che chắn ở trước thân hình gầy guộc.
 
Thận Vưu đang muốn tiến vào trong Chư Thiên Kết Giới, cùng Dược Thiên Sầu toan nhảy vào trong Ô Thác Châu tránh né, đồng thời ngây ngẩn cả người. Bởi vì bọn hắn đã từng kiến thức qua uy lực bá đạo của Bạt Kiếm Thức, chính là cái loại cảm giác cường đại khiến cho người ta vô pháp ngăn cản.
 
Nhưng lúc này, luồng cường quang dễ dàng liền bị vòng tròn hư ảo kia ngăn chặn, không khí bốn phía xung quanh giãn nở cực điểm. Hai người Dược Thiên Sầu cùng Thận Vưu, thậm chí còn có cảm giác chân khí trong phổi, đang bị vòng tròn hư ảo kia mạnh mẽ hút đi ra ngoài, khiến cho hai người cơ hồ là muốn ngạt thở. Vốn bọn hắn còn tưởng rằng, hai luồng năng lượng cường đại kia va chạm vào nhau sẽ sinh ra tiếng nổ kinh thiên động địa, nhưng mà cương nhu kết hợp, giống như đại đạo ẩn chứa huyền bí, vô thanh vô tức không hề phát ra dù chỉ là một chút thanh âm...
 
Tất Trường Xuân thản nhiên khoanh tay mà đứng, đột nhiên hai mắt phóng ra lệ quang, theo sau nhanh chóng vươn tay ra điểm vào vòng tròn hư ảo ở giữa không trung. Lúc này vòng tròn hư ảo cũng bắt đầu chậm rãi xoay chuyển....
 
"Hừ!" Tất Trường Xuân đột nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh giống như Kim Cương Hàng Ma, dùng hai đầu ngón tay lướt qua mặt vòng tròn, phảng phất như muốn đem vòng tròn hư ảo phân tách thành hai.
 
Lúc này trên mặt vòng tròn hư ảo đã biến thành hai con cá chép âm dương truy đuổi nhau, đồng thời vòng tròn cũng xoay chuyển rất nhanh, mang theo luồng cường quang ở bốn phía xung quanh, tập trung lại đây.
 
Màn giao thủ này nói thì chậm, nhưng nó diễn ra bất quá chỉ trong khoảng thời gian một nhịp hô hấp mà thôi.
 
"Thái Cực..." Dược Thiên Sầu thất thanh kinh hô, nghẹn họng trân trối ngắm nhìn hai con cá chép âm dương đang truy đuổi nhau ở trong chiếc đồ án hình tròn, đồ án này cùng hình Thái Cực kiếp trước giống nhau như đúc, hơn nữa nó còn đang hiển lộ ra lực lượng thần bí của Thái Cực Đồ.
 
Còn Thận Vưu thì đang há hốc miệng ra, hai mắt mở thật to, hắn nằm mơ đều không nghĩ tới Tam Kiếm Hợp Nhất-Bạt Kiếm Thức của Thương Vân Tín dĩ nhiên sẽ bị hóa giải vô thanh vô tức như vậy, đây chính là nhất chiêu nháy mắt phá hủy một nửa diện tích của Mộ Quang Chi Thành ah! Nhưng cảnh tượng càng khiến cho hắn giật mình hơn, còn đang ở phía sau....
 
"Thu!" Tất Trường Xuân quát lên một tiếng, vươn tay ra hư không chụp lấy Thái Cực Hình Đồ, Thái Cực Hình Đồ nhanh chóng hút lấy luồng cường quang đang xoay chung quanh người nó, chẳng bao lâu sau luồng cường quang đã trở thành một phần trong vòng tròn hình Thái Cực, đồng dạng cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.
 
Đảo mắt công phu, vòng tròn hình thái cực và luồng quang mang kinh diễm kia đã dung hợp lại với nhau, chậm rãi thu nhỏ thành khối quang cầu lớn cỡ chiếc chậu rửa mặt, xoay tròn ở trên lòng bàn tay của Tất Trường Xuân.
 
"Đây là Bạt Kiếm Thức, danh chấn tam giới sao?" Chiếc thanh bào nhẹ nhàng lay động theo gió, Tất Trường Xuân một tay chắp sau lưng, một tay hấp thu quang cầu, lãnh đạm nói: "Cũng chẳng có gì ghê ghớm!"
 
"Điều này.., làm sao có thể?" Thương Vân Tín biến sắc thất thanh kinh hô. Hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ mượn pháp bảo cường hãn, để phá giải tuyệt chiêu Bạt Kiếm Thức của mình, nhưng như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, đối phương chỉ khoa tay múa chân, lại dễ dàng hóa giải được uy lực Bạt Kiếm Thức của mình, hơn nữa còn vô thanh vô tức không một chút tiếng động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Vừa rồi đã phóng xuất ra uy lực cường đại nhất, làm sao có thể bị đối phương hóa giải dễ dàng như vậy chứ? Thương Vân Tín diễn cảm nháy mắt trắng bệch như tờ, hắn biết chính mình vốn dĩ đã không phải là đối thủ của người này rồi.
 
Lúc này ý niệm chống trả trong đầu Thương Vân Tín đã tan thành mây khói. Hắn muốn thoát đi càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt....Ngay lập tức, Thương Vân Tín lắc mình bỏ chạy.
 
Nhưng ngay khi Thương Vân Tín còn chưa kịp làm ra hành động, thì Tất Trường Xuân đã nhàn nhạt nói: "Đã là người chết rồi mà còn muốn chạy nữa sao?"
 
Khối quang cầu đang xoay tròn trên bàn tay của Tất Trường Xuân đột nhiên dừng lại, hơn nữa còn mang theo khuynh hướng bùng nổ. Lúc này, chỉ thấy bàn tay của Tất Trường Xuân hóa thành trảo, bóp nát khối quang cầu ra, trong khoảng khắc này, khối quang cầu phát ra vô số tia quang mang chói mắt, khí thế như mưa rền gió dữ, cắt ngang qua không trung, bắn về phương hướng của Thương Vân Tín....
 
"Mê Tiên Chỉ...." Dược Thiên Sầu trong miệng khẽ lẩm bẩm nói, đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy sư phụ thi triển Mê Tiên Chỉ, hắn chưa từng thấy qua ai có bản lĩnh may mắn thoát khỏi phạm vi sát thương của một chiêu này.
 
Trên thực tế, Thương Vân Tín đã thuấn di biến mất ngay tại chỗ, nhưng sau khi vô số tia quang mang chói mắt bắn ra, cắt ngang qua phương vị lúc trước, thì trong hư không liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của hắn. Rất nhanh sau đó, Thương Vân Tín đã hiện thân, nhưng lúc này cả người hắn đã bị vô số tia quang mang đánh thành cái sàng....
 
Khối quang cầu vừa được giải khai năng lượng, liền có khuynh hướng bùng nổ, nhưng Tất Trường Xuân đã kịp khống chế, đem nó tiếp tục xoay tròn ở trong lòng bàn tay của mình, bất quá lúc này khối quang cầu đã nhỏ hơn trước chừng khoảng một nửa.
 
Dược Thiên Sầu cùng Thận Vưu đang đứng ở bên vách núi mà há hốc miệng ra, bỗng nhiên trông thấy Tất Trường Xuân vung tay áo lên, khối quang cầu bay xẹt qua đầu bọn hắn, lao thẳng vào bên trong Chư Thiên Kết Giới. Hai người bọn hắn quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy khối quang cầu vừa xâm nhập vào bên trong phạm vi của Chư Thiên Kết Giới, liền trở nên méo mó biến dạng, rất nhanh sau đó đã bị lực lượng thần bí vô hình đánh nát, luồng năng lượng cường hãn cứ như vậy vô thanh vô tức tiêu thất.
 
Lúc này, hai người không hẹn mà đồng thời chậm rãi xoay đầu nhìn lại, đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy trong cổ họng khô khốc, không biết phải nói cái gì mới tốt. Cuối cùng, lại nhất tề quẳng ném ánh mắt về phương hướng Thương Vân Tín chạy trốn, tràng cảnh thân hình của Thương Vân Tín bị đánh thủng thành cái sàng kia, và thanh âm thảm thống vẫn còn đang quanh quẩn ở trong đầu của hai người bọn hắn....
 
Lão Thương ah! Thực xin lỗi, ta cũng không nghĩ tới hắn sẽ xuống tay nhanh như vậy, hại ta ngay cả một lời từ biệt ngươi cũng đều chưa kịp nói ra....Dược Thiên Sầu thu hồi ánh mắt từ trên không trung, nhớ tới chiếc đồ án hình thái cực lúc trước, liền phóng tới bên người của Tất Trường Xuân, hớn hở nói: "Vừa rồi quả nhiên là khiến cho đệ tử được mở rộng tầm mắt, chẳng hay chiêu thức đó của sư phụ tên gọi là gì?"
 
"Không biết, còn chưa đặt tên." Tất Trường Xuân thản nhiên chắp tay sau lưng như chưa từng phát sinh qua chuyện gì, ngước mắt nhìn bầu trời hắc ám phía bên kia vách núi, nói: "Đây là pháp quyết tá lực, mà ta lĩnh ngộ được khi rèn luyện ở bên trong Chư Thiên Kết Giới, nó mang theo âm dương huyền diệu khó lòng giải thích, ta vẫn còn đang tiếp tục tham ngộ hoàn thiện dần dần...."