Sau khi tiếng nhạc êm ái trầm bổng, bởi vì những thanh âm hỗn loạn phía xa mà dừng hoan ca, Dược Thiên Sầu cùng Thanh Nương cũng dừng tay, hai người đứng trên mặt chiếc trống khổng lồ, kinh ngạc quay đầu nhìn về phương hướng thanh âm bạo nổ.
Lúc này, đại tổng quản Nhiếp Tiểu Thiến không hiểu vì sao mà lại thất thần, ánh mắt ngắm nhìn hai người đứng trên mặt chiếc trống khổng lồ, vô cùng đẹp đôi, bất tri giác trong đôi con ngươi băng sương lạnh lùng của Nhiếp đại tổng quản dâng lên vài phần từ ái của người làm mẹ. Ngay cả thanh âm bạo nổ ở phía xa còn không thể khiến cho nàng hồi tỉnh, thẳng đến khi trông thấy Dược Thiên Sầu cùng Thanh Nương ngừng biểu diễn, nàng mới giật minh bừng tỉnh...
"Dám xông vào Cực Lạc Tiên Cảnh sao? Mau mau.., nhận lấy cái chết đi..." Xa xa không ngừng vang lên thanh âm quát mắng hỗn loạn, đồng thời còn kèm theo những tiếng bạo nổ gầm rít chói tai.
"Không biết tự lượng sức mình..." Một tiếng hừ lạnh vang lên, Dược Thiên Sầu đứng trên chiếc trống sắc mặt biến đổi, thanh âm này nghe sao mà rất quen thuộc...Không thể nào?
Thanh âm hừ lạnh qua đi, liên tiếp xuất hiện những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng bên tai, chân trời phía xa phong vân hỗn loạn biến ảo khôn lường. Đám người đang ngồi trên quảng trường Tiên Cung sắc mặt cũng biến ảo, chưởng môn các phái lớn nhỏ khẽ đưa mắt nhìn nhau, tình huống này đã rất rõ ràng, đây là có người đang muốn xông vào Cực Lạc Tiên Cảnh, nhưng không hiểu là ai mà có lá gan lớn đến như thế.
Cơ Vũ ngồi trên ghế phượng, khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn gã nam nhân bên người, nhưng lúc này sắc mặt uy nghiêm của Kim Thái vẫn không thay đổi, có chăng chính là đôi con ngươi trong mắt phóng xuất ra tinh quang băng lãnh như ánh đao. Đại tổng quản Nhiếp Tiểu Thiến đứng phía dưới thoáng quay đầu xem sắc mặt của Kim Thái, ngầm hiểu ý tâm tư đế vương, liền cất cao giọng nói: "Đã có khách quý đến tham dự ngày thành hôn của Tiên Đế, chư bộ còn không mau mau lui ra? Đừng ngăn trở, để cho khách quý tiến vào trong này."
Thanh âm hỗn loạn phía xa chợt ngừng lại, cũng không biết rằng có bao nhiêu người vây công truy sát vị khách nhân kia, dù sao nghe động tĩnh truyền đến, thì khẳng định cũng có không ít đâu. Chỉ thấy phía xa có một đạo lưu quang lóe lên, chúng nhân còn chưa nhìn thấy rõ bộ dạng người kia, thì một bóng huyết vân đã muốn rời khỏi tay người kia, như bão táp tập kích đến nhóm ca vũ cơ đang đứng ở giữa quảng trường.
Hai người đang đứng trên trống không khỏi kinh hãi, Thanh Nương có tu vi Tiên Đế sơ kỳ, phản ứng mau lệ túm lấy Dược Thiên Sầu, hai bóng nhân ảnh lập tức phóng vút vào trong đám Kim Bào thị vệ đóng ở phía sau.
"Oanh!"
Thanh âm đanh thép vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, chiếc trống khổng lồ nháy mắt bị đoàn huyết vân oanh kích tan nát, tung bay tán loạn. Nhóm ca vũ cơ, người có tu vi cao vội vàng tránh né, người có tu vi thấp thì liền bị sát tử đương trường, trên mặt đất loang lổ máu tươi, hơn mười thân ảnh ở trong nhóm ca vũ cơ ngã xuống kêu rên thảm thiết. Bất quá đối với lực sát thương của công kích này mà nói, hai dãy người đứng ngay ngắn bên cầu thang, cùng chưởng môn các phái đều không tạo thành thương tổn gì, chỉ dùng cương khí hộ thể liền đã đủ ngăn cản dư âm bạo nổ rồi...
Uy lực vụ nổ tuy không quá lớn, nhưng trong lòng chúng nhân lại rúng động không thôi. Có người dám làm trò trước mặt Tiên Đế, động thủ ở trong Tiên Cung, chuyện này có ý nghĩa như thế nào? Thậm chí còn là ngày thành hôn của Tiên Đế, cao thủ Tiên Cung đều tập trung ở đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Dám cường ngạnh xông vào đây phá hủy ngày vui của Tiên Đế, kẻ đến tột cùng là thần thánh phương nào, mà dám hiên ngang cuồng vọng đến nông nỗi như thế, chẳng lẽ hắn không sợ chết hay sao? Chúng nhân vừa nghi hoặc vừa khiếp sợ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên phía không trung...
Trên quảng trường hoàng kim rộng lớn, đối diện Tiên Cung có hai cây cột hoàng kim đường kính rộng lớn tới mấy chục thước, trông giống như là hai cây cột chống trời bình thường. Người kia đang khoanh tay đứng trên đỉnh cây cột hoàng kim nằm phía bên tay phải, thân hình cao gầy, một thân trường bào thanh sắc, từng cơn lãnh phong thổi qua, khiến cho chiếc trường bào tung bay trong gió.
Trên khuôn mặt thanh sắc câu lệ, toát ra ánh mắt sáng ngời hữu thần, hờ hững quét mắt nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt của hắn thoáng lướt qua trên người Dược Thiên Sầu, không chút dừng lại, coi thường chúng nhân xung quanh, trực tiếp quẳng ném về phía người nam tử đang ngồi trên bậc thang cao nhất kia.
Kim Thái thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó thản nhiên nhắm mắt vào, dường như căn bản là không đem người đến nhìn vào trong mắt. Khí thế trầm ổn như núi, quả nhiên không hổ danh là Tiên Đế nhiều năm qua chấp chưởng cả Tiên giới.
Quả nhiên là hắn...
Dược Thiên Sầu bị Thanh Nương kéo vào trong đám đông, ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh đứng trên cột đinh hoàng kim, diễn cảm kinh hãi thất sắc, Dược Thiên Sầu hoàn toàn ngay từ đầu không hề nghĩ qua, lão nhân gia sẽ tìm đến đây. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận cười khổ, người khác không hiểu lão nhân gia đánh nát chiếc trống khổng lồ kia là vì cái gì, nhưng chính bản thân hắn lại phi thường rõ ràng, bằng vào khỏa tâm tính cao ngạo của Tất Trường Xuân, hiển nhiên là không muốn đệ tử của hắn, bị người khác sỉ nhục biến thành con hát mua vui...Bất quá hắn còn chưa hiểu, lão nhân gia nầy đến đây vì mình, hay là vì muốn gây náo nhiệt đánh nhau đã nghiền.
Theo sau, Dược Thiên Sầu lại có chút lo lắng ngắm nhìn bốn phía xung quanh, nhất là trên hai dãy bậc thang tập trung rất nhiều cao thủ, trong lòng nhịn không được khẽ thở dài ra một tiếng, phong cách hành sự của lão nhân gia quả nhiên là không thể áp dụng lối suy đoán bình thường để phán định, quá mức chính trực, trong từ điển làm người tựa như không hề biết hai chữ khiêm nhường là gì...Đúng vậy, người đến gây rối chính là Tất Trường Xuân, sư phụ của Dược Thiên Sầu!
Trước cửa sổ trên lầu bên trong Tiên Cung, sau khi bạch y thư sinh nhìn thấy rõ người đến là ai xong, thân hình liền cóng đờ, ánh mắt cũng nhất thời ngưng tụ...
Bạch Khải không nghĩ tới Tất Trường Xuân bị chính mình đánh trọng thương, chạy trốn vào Minh Giới cấm địa xong, còn có thể bảo lưu tính mạng trốn thoát ra ngoài, càng không nghĩ tới Tất Trường Xuân sẽ dùng phương thức náo nhiệt như thế này, để xuất hiện ra ở trước mắt mình.
Sau khi cần thận đánh giá đối phương một phen xong, Bạch Khải liền phát hiện ra, tu vi của đối phương đã ngang nhiên tấn thăng cảnh giới Tiên Đế hậu kỳ, đôi con ngươi trong mắt Bạch Khải hơi co rút, trong lòng cũng hừ lạnh một tiếng, tu vi tiến triển thần tốc như vậy, nhưng lại cùng mình có chút thù oán, người này hẳn là không thể lưu lại trên đời.
Lúc này Minh Hoàng đã động tới sát cơ, trong mắt mơ hồ đang tích tụ sát khíẵ...
Đối với Tất Trường Xuân, Lộ Nghiên Thanh tự nhiên là không xa lạ, nguyên bản nàng còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, Tất Trường Xuân như thế nào sẽ xuất hiện ở đây được chứ? Nhưng vô luận bề ngoài hay thần thái cử chỉ của bóng người kia, đều không thể nghi ngờ gì nữa. Xưa nay hắn vẫn luôn giống như một lưỡi đao đã tuốt ra khỏi vỏ, càng mài luyện thì càng hiển lộ tài năng!
Ngắm nhìn Tất Trường Xuân đứng trên cột hoàng kim phía xa, năm đó từ biệt ở nhân gia, ngày hôm nay cư nhiên lại chạm mặt nhau, Lộ Nghiên Thanh tự nhiên là khó tránh khỏi cảm khái rất nhiều...
Hắn đây đây làm gì chứ? Ngạc Tuyết Quân thần tình ảm đạm nháy mắt đã xua tan, trong ánh mắt lộ ra quang mang kinh hỉ vô danh, giống như vừa nhìn thấy lệnh bài miễn tử bình thường. Khi Cơ Vũ quay đầu nhìn về, thì hai ánh mắt kinh ngạc đụng vào nhau, đều lộ ra vẻ bất ngờ.
Ngạc Tuyết Quân, Cơ Vũ cùng Lộ Nghiên Thanh, ba người cơ hồ không hẹn mà nhất tề đem ánh mắt quẳng ném về phía Dược Thiên Sầu đang đứng trong đám đông. Ba người cũng biết Tất Trường Xuân và Dược Thiên Sầu có quan hệ sư đồ, đang suy đoán xem Tất Trường Xuân đến đây, liệu có quan hệ tới Dược Thiên Sầu hay không?
Mà ánh mắt của chúng nhân đương trường thì đều đang nhìn về phía Tiên Đế Kim Thái, có người đến phá hủy ngày vui không nói, còn diễn trò trước mặt hắn, giết hại quân lính của Tiên Cung, chuyện này đã không khác gì là tát vào mặt Kim Thái hắn rồi. Nhưng người kia dám tới đây gây náo nhiệt, hơn nữa còn một đường xông thẳng vào bên trong, một thân tu vi hiển nhiên là không hề tầm thường, chẳng hiểu Tiên Đế Kim Thái sẽ ứng phó với tình huống này như thế nào. Chỉ sợ rằng ngày vui hôm nay sẽ không thể nào thuận lợi đi xuống...
Đồng thời khiển cho chúng nhân tò mò chính là, người kia bọn hắn chưa từng thấy qua bao giờ, thế nhưng lại dám hiên ngang chạy tới đây nháo sự.
Kim Thái bất động thanh sắc, Nhiếp Tiểu Thiến cũng nổi giận không thôi, không nghĩ ra, dưới lệnh minh để cho đối phương tiến vào, đối phương lại chẳng thèm lĩnh tình, tương phản còn ở trước mặt chúng nhân muốn gây rối, không coi thể diện của Tiên Cung vào đâu. Lúc này chợt phẫn nộ quát: "Kẻ tới là người phương nào, mà dám đến đây giễu võ dương oai?"
"Tất Trường Xuân!" Thanh bào lão nhân đứng trên đỉnh chiếc cột hoàng kim, thản nhiên trả lời.
Lời này vừa nói ra, chúng nhân ngay lập tức tưởng nhớ đến hình tượng của nhân vật đã khiêu chiến Minh Hoàng Bạch Khải, không ngờ chính là cái tên điên kia, nghe nói người này bị Minh Hoàng đánh trọng thương, phải chạy trốn vào Minh Giới cấm địa, không nghĩ ra hắn vẫn chưa chết, quả nhiên phúc lớn mạng lớn. Bất quá hắn dám khiêu chiến Minh Hoàng, vậy thì chạy đến đây gây náo nhiệt cũng chẳng có gì kỳ quái. Chẳng qua thời điểm tuyển chọn rất đúng lúc mà thôi.
Lúc này Kim Thái hoi nhíu mày, hé nửa con mắt ra, nhìn về phía thanh bào lão nhân đang đứng trên đỉnh cột hoàng kim. Người có thể chiến cùng Bạch Khải mà không chết, rốt cuộc đã khiến cho bản thân hắn phải coi trọng rồi.
Nhiếp Tiểu Thiến giật mình, nàng không nghĩ ra, người điên kia lại dám xông đến đây, lạnh lùng nói: "Theo Minh Hoàng nhặt được một cái mạng còn không biết quý trọng, như vậy hôm nay nhất định sẽ chính là tử kỳ của ngươi."
"Lão phu chỉ có một thân một mình, sống chết chẳng muốn quan tâm, đừng dông dài làm gì." Tất Trường Xuân không hề quản đến Nhiếp Tiểu Thiến, mà nghênh đón ánh mắt sắc bén của Kim Thái, thản nhiên hỏi: "Nghe nói ngươi chính là Tiên giới đệ nhất cao thủ, ở Tiên giới là đế vương chí tôn, hôm nay trông thấy quả nhiên là tràn đầy khí phái hoàng đế. Kim Thái, không cần để cho đám thủ hạ bước ra tìm chết, ngươi có dám cùng ta chiến một trận hay không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều chắt lưỡi, ngày trước tên điên này khiêu chiến Minh Hoàng, còn hôm nay quả nhiên là cũng đến vì Tiên Đế Kim Thái.
Vong Tình đang ngồi bên phía dưới, ngẩng đầu ngắm nhìn lên bóng thân ảnh trên đỉnh cột hoàng kim. Theo sau hai mắt chậm rãi nhắm vào, trong lòng khẽ thở dài ra một tiếng, đây thực sự không phải là hắn tiếc hận thay cho Tất Trường Xuân, mà tiếc hận vì chính mình do dự không dám quyết đoán mà sinh lòng nhục nhã. Kế từ tràng chiến năm xưa thua dưới tay Kim Thái xong, trong lòng hắn nhiều ít đã có bóng ma chiến bại ám ảnh.
Lần này vì thỏa mãn tâm nguyện, nên đã mang theo Lục Long Tuyết Lam Kiếm đến đây, kết quả sau khi trông thấy Tiên Cung bày ra lực lượng cường hãn, hắn lại không dám vọng động quá nhiều. Ngay từ đầu, hoàn toàn không giống như Tất Trường Xuân, tuy rằng đã thua ở dưới tay Minh Hoàng Bạch Khải, nhưng trong lòng không hề ám ảnh sợ hãi, coi thường sinh tử, ngang nhiên trực tiếp khiêu chiến Tiên Đế Kim Thái. Chỉ dựa vào điểm này, chính bản thân mình đã thua về phương diện chiến ý cùng người ta...