Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy quanh thân Kim Hà Bổng đã bắt đầu bị phong mang chém ra vô số vết thương, cả thanh Kim Hà Bổng khổng lồ đâm thấu trời xanh, cũng lắc lư rung chuyển. Lúc này Kim Thái huy chưởng vỗ thẳng vào gốc thanh Kim Hà Bổng cắm dưới mặt đất, lập tức lớp hoàng kim tan chảy ra, hình thành nên một cái miệng hố to tròn.
"Nhanh lên đi! Kim Hà Bổng của ta cũng không duy trì được thời gian quá dài đâu." Kim Thái vừa nói dứt lời, đã dẫn đầu hóa thành một đạo kim quang lao vào trong miệng hố. Đám người Bạch Khải theo sát phía sau thiểm nhanh vào, vừa tiến vào bên trong liền phát hiện ra không gian bên trong Kim Hà Bổng rỗng tuếch, mấy người nhanh chóng phiêu phù bay lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Đám người vừa lao qua đỉnh Kim Hà Bổng, bay vút lên thiên không, lướt ra ngoài, liền trông thấy Kim Thái vung tay ra, Kim Hà Bổng mau chóng thu nhỏ lại, theo trong cơn lốc xoáy bay nhanh vào trong tay hắn.
Sau khi trông thấy hành động này của Kim Thái, Bạch Khải giật mình cả kinh, nóng nảy túm vạt áo của Kim Thái, nói: "Ngươi làm gì vậy? Phía dưới còn hơn ngàn thủ hạ của ta chưa có đi ra?"
"Ngươi điên rồi sao?" Kim Thái vung tay thoát ra, cầm thanh Kim Hà Bổng chồng chất vết thương, lạnh lùng nói: "Kim Hà Bống căn bản là không thể duy trì được thời gian quá dài, cố gắng lắm mấy người chúng ta mới thoát khốn, làm sao còn thì giờ lo lắng cho hơn ngàn thủ hạ của ngươi nữa đây."
"Vậy sao ngươi không sớm bày ra cách này, Thắng Quân cũng không cần phải chết vô nghĩa như thế!" Bạch Khải có khuynh hướng muốn phát điên, nhưng đã bị ba người Ngân Giáp Thiên Quân kéo lại, đồng thời khuyên giải chỉ cần Minh Hoàng còn an toàn, chúng ta liền sẽ có cơ hội báo thù cho Thắng Quân.
"Nếu không phải Thắng Quân xông ra, ta cũng sẽ không nghĩ được phương pháp thoát khốn này, cái chết của hắn là có giá trị, nếu không tất cả mọi người đều sẽ cùng nhau tiêu vong." Kim Thái nhìn Bạch Khải thần tình giận dữ, hừ lạnh nói: "Bây giờ không phải là lúc ngươi mủi lòng từ bi, uy lực của chuôi Phong thần trượng kia, tạm thời chúng ta còn chưa có biện pháp hóa giải, nếu ngươi không chịu đi, vậy thì ta sẽ đi!"
Đứng trên đỉnh đầu con Lục Xà khổng lồ, Hắc Trì Phu Nhân đang thao thao bất tuyệt, thổi phồng thủ đoạn lợi hại của huynh trưởng. Hắc Sơn Đại Vương tập trung ánh mắt quẳng ném vào bên trong cơn lốc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, trầm giọng nói: "Bất hảo! Bọn chúng đã thoát khốn rồi."
Hắc Trì Phu Nhân đang vui sướng, thì không khỏi cả kinh: "Cái gì?"
Hắc Sơn Đại Vương tay nắm cây tích trượng, hóa thành lưu quang bắn thẳng lên trời cao, trên không trung nháy mắt xuất hiện hơn trăm bóng trượng khổng lồ, lấy xu thế khai thiên tích địa, liên tục đánh ra mấy cơn hắc toàn phong.
Uy thế cường hãn, mấy người Bạch Khải đang đứng trên trời cao, hiền nhiên cũng đã phát hiện ra, Kim Thái dẫn đầu kinh hô: "Bất hảo, mau đi thôi."
Tiếp đó liền xoay người thuấn di bay đi, đám người Bạch Khải cũng luống cuống đuổi theo, mấy đạo lưu quang rất nhanh đã biến mất ở phía cuối chân trời...
Sau lần công kích cuối cùng thất bại, bóng cây tích trượng khổng lồ cũng dần dần phai nhạt ở trên thiên không. Hắc Trì Phu Nhân kinh nghi bất định dò hỏi: "Đại ca, thế nào rồi?"
Hắc Sơn Đại Vương đưa mắt nhìn về phía cuối chân trời, thở dài nói: "Bọn chúng đã chạy thoát rồi."
"Đại ca, còn không mau thừa thắng xông lên truy kích, tiễu trừ bọn chúng ah!" Hắc Trì Phu Nhân suốt ruột nhắc nhở.
Hắc Sơn Đại Vương lắc đầu cười khổ: "Vô dụng thôi, ta có thể chiến thắng, hoàn toàn là dựa vào uy lực của Phong thần trượng, luận tu vi còn kém Bạch Khải cùng Kim Thái xa, tốc độ phi hành cũng không thể nhanh bằng bọn hắn. Aiiz! Vong Tình quá mức nóng nảy, ta sớm đã nói qua không cần tính toán nhất thời, đợi ta tìm hiểu rõ uy lực của Phong thần trượng xong, đến lúc đó đông sơn tái khởi cũng không hề muộn. Nếu vậy, ngày hôm nay cũng sẽ không lưu lại cái đám hậu hoạn kia."
"Chuyện này cũng chẳng thể trách Vong Tình, nghe nói hắn đã biết tin, Kim Thái muốn xuống tay với Tuyệt Tình Cung, nên cũng không thể ngồi im chờ chết, tự nhiên là sẽ làm ra phản kháng." Tuy nói như vậy, nhưng diễn cảm trên mặt Hắc Trì Phu Nhân nhiều ít cũng có chút tiếc hận, dù sao đã chuẩn bị nhiều năm dài, kết quả vẫn có chút không được như mong muốn, nhiều ít vẫn là không cam lòng.
"Hắn nghe ngóng được thông tin, Kim Thái muốn ra tay ư? Vậy sao chúng ta không biết? Tiểu tử này càng ngày càng không đem ta nhìn vào trong mắt." Hắc Sơn Đại Vương ngữ khí trầm thấp nói.
"Ta hoài nghi Ô Hùng làm mấy sự tình lỗ mãng, khiến cho Kim Thái hoài nghi, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thì chờ đến khi gặp Vong Tình hỏi thăm sau cũng không có muộn, về phần tại sao hắn không thương lượng cùng đại ca.., chỉ sợ là..." Hắc Trì Phu Nhân do dự thêm một hồi lâu sau, mới dùng ngữ khí hòa hoãn nói: "Chỉ sợ là có liên quan đến chuyện, đại ca ép buộc hắn đoạn tư tình nữ nhi..."
"Chẳng lẽ ta muốn nó báo thù cho mẫu thân của nó cũng là sai hay sao? Nếu không phải ta ép buộc nó toàn tâm toàn ý tu luyện, ngày hôm nay nó làm sao có khả năng đánh bại Kim Thái cùng Bạch Khải liên thủ đây?" Hắc Sơn Đại Vương thanh sắc câu lệ nói.
"Huynh trưởng đối với thê tử của mình còn nhớ mãi không quên, hắn vì sao không thể tưởng nhớ đến thê tử của mình đây?" Hắc Trì Phu Nhân ngậm miệng nói thầm trong lòng...
Sau khi bình phục cơn tức trong lòng xong, Hắc Sơn Đại Vương liền vung tay ném cây tích trượng ra giữa không trung. Lúc này chỉ thấy cây tích trượng đang lơ lửng, bỗng nhiên dùng xu thế bài sơn đảo hải, cắm thẳng xuống phía bên dưới, tầng bạch sắc quang mang bao bọc Minh Hoàng Sơn nháy mắt hỏng mất, Minh Hoàng Cung liền hiện ra ở trước mắt chúng nhân. Theo sau, cây tích trượng lại mau chóng quay về trong tay của Hắc Sơn Đại Vương.
Hắc Trì Phu Nhân đảo mắt ngắm nhìn Minh Hoàng Cung nằm trên đỉnh núi, vung tay áo chỉ xuống, dưới chân đầu Lục Xà không lồ gầm lên một tiếng rung trời, giống như cuồng phong hung hăng lao xuống. Còn chưa tới gần đỉnh núi, Hắc Trì Phu Nhân đã nhảy ra ngoài
Lúc này, Hắc Sơn Đại Vương khẽ vung tay, một gã hắc y nhân đầu trọc, nhanh chóng bước đến, Ồm quyền khàn khàn nói: "Đại vương!"
"Truyền lệnh xuống, dốc toàn lực điều tra hướng đi của nhóm người Bạch Khải cùng Kim Thái, có tin tức chính xác, thì hãy báo lại cho ta!" Hắc Sơn Đại Vương quát.
Gã hắc y nhân đầu trọc cung kính đáp ứng, rồi sau đó mau chóng lui xuống.
Minh Hoàng chiến bại, lòng người tan rã, lúc này các lộ nhân mã bốn phía ùa tới cần vương cũng phải đầu hàng, kẻ nào chạy trốn thì liền xoay người chạy trốn, kẻ nào không muốn thì ở lại hảo hảo chém giết một hồi. Nhưng thế cục đã định, trừ phi Minh Hoàng vương giả quay về, nếu không cũng chẳng thể tạo thành sóng gió gì quá lớn.
Bên trong u Mộc Lâm...
Trong tòa lầu nhỏ nằm ở tầm cung Minh Hoàng, đột nhiên truyền ra thanh âm cuồng tiếu điên khùng không dứt của Hắc Trì Phu Nhân. Đợi tới khi Hắc Sơn Đại Vương nghe tiếng phóng vào, thì Hắc Trì Phu Nhân đã nằm trên ghế, bên cạnh lan can cửa sổ, hai mắt khép hờ, diễn cảm lộ ra thần tình thoải mái, trong miệng nỉ non nói: "Bạch Khải! Mau bóp chân cho bổn cung đi..."
Hắc Sơn Đại Vương nghe thấy nàng nói như vậy, thì không khỏi giật minh, nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía xung quanh, kết quả nào có trông thấy bóng dáng của Bạch Khải! Hoảng hốt qua đi, hắn mới kịp phản ứng đây là do muội tử mình đang mơ mộng hão huyền, lúc này liền dở khóc dở cười nói: "Tòa lầu này chính là nơi ở của Bạch Khải ư?"
Nào ngờ, Hắc Trì Phu Nhân đang nhắm mắt mơ mộng, lại hồi đáp: "Đại ca! Tòa lầu này cùng u Mộc Lâm sẽ thuộc về ta, còn những thứ khác ta không quan tâm."
Hắc Sơn Đại Vương nghe vậy cũng không nói gi, thu hồi tích trượng, bước đến trước bàn thư án, nhìn mấy tấm họa cuộn tròn nằm trên bàn, tùy tay mở ra. Trên bức họa miêu tả hình ảnh của một thanh bào lão nhân, đang dốc sức chiến đấu cùng tứ đại minh tướng, theo sau đó là tràng cảnh ác chiến cùng Minh Hoàng, bức họa miêu tả sống động, khiến cho hắn cầm lòng không được mà phải lộ ra một tia tán thưởng, nói: "Xem ra Bạch Khải suốt ngày làm dáng thư sinh cũng không phải là học đòi giả bộ văn vẻ, bức họa này vẽ rất có thần."
"Ân! Nếu có thể bắt sống hắn làm nam sủng, kêu hắn vẽ cho ta một bức họa chân dung cũng là rất không tồi!" Hắc Trì Phu Nhân nằm nhắm mắt, nỉ non nói.
Hắc Sơn Đại Vương nhíu mày liếc mắt nhìn nàng, sau đó ánh mắt dừng ở trên người thanh bào lão nhân trong bức họa, trầm giọng hỏi: ""Nói vậy người này chính là Tất Trường Xuân, kẻ tranh phong cùng Vong Tình ở Tiên Cung đi? Kẻ này độc lai độc vãng khiến cho người ta không hiểu nổi dụng ý của hắn là gì. Cũng không biết hắn là địch hay bạn!"
Bỗng nhiên, Hắc Trì Phu Nhân khẽ nhích thân minh, nghiêng đầu mở mắt rạ, nhìn ô Phong cười nói: "Tất Trường Xuân thì đã làm sao? Đại ca nắm giữ Phong thần trượng trong tay, chẳng lẽ còn phải sợ hắn ư?"
"Tuy nói như thế, nhưng tuyệt đối không được xem thường kẻ này." Hắc Sơn Đại Vương diễn cảm ngưng trọng nói: "Minh Giới cấm địa kia, đừng nói Bạch Khải cùng Kim Thái không thể xâm nhấp, tựu ngay cả ta dựa vào uy lực của Phong thần trượng cũng đồng dạng là vô kế khả thi. Thế nhưng kẻ này vẫn có bản lình tuy ý ra vào cấm địa, ai còn dám xem thường hắn đây?"
Nói đến đây, dường như vừa nhớ ra cái gì đó, Hắc Sơn Đại Vương ô Phong liền ngắm nhìn bốn phía dò hỏi: "Nghe đồn vị Minh Giới Thánh Nữ thần bí kia, cũng ở bên trong u Mộc Lâm, vì sao ta không trông thấy nhỉ?"
"Nàng ư?" Hắc Trì Phu Nhân nghe vậy liền đứng dậy, cắn răng nói: "Tiện nhân kia suốt ngày giả thần giả quỷ, mê hoặc Bạch Khải, để cho hắn phong nàng làm Minh Giới Thánh Nữ. Chỗ ở của nàng ở phía sau, vừa lúc chúng ta cũng nên đi tìm nàng tính sổ."
Nói dứt lời, trực tiếp lao vút ra ngoài cửa sổ, lăng không đáp xuống trước một căn tiểu viện dùng ngọc thạch xây lên. Đảo mắt ngắm nhìn bốn phía không thấy bóng người, lập tức tiến vào trong phòng, tìm kiếm khắp nơi.
Hắc Trì Phu Nhân lục soát khắp trong gian phòng, lại nhanh chóng ra bên ngoài tr Mộc Lâm tìm kiếm, hơn nữa còn phái người rà soát khắp nơi bên trong Minh Hoàng Cung, nhưng vẫn như cũ không tìm thấy bóng dáng của Minh Giới Thánh Nữ. Chờ khi nàng thần tình xám xịt quay về tiểu trang viện, thì đã trông thấy Hắc Sơn Đại Vương đứng ở dưới mái hiên, trong tay cầm theo một khối ngọc điệp, đang trầm ngâm suy tư...