Tinh Thần Châu

Chương 1124: Phong thần trượng đấu Mộc trượng




Sương khói mù mịt bốn phương tám hướng trên không trung dần dần tiêu tán, lúc trước tuy rằng thế lừa cường hãn, nhưng ở dưới tình huống rảnh tay, bằng vào tu vi của đám yêu tinh thảo mộc, muốn dập tắt lửa cũng chỉ là chuyện tình đơn giản như bừa ăn sáng mà thôi. Không đầy một lát sau, ngay cả một nhúm lửa nhỏ cũng đều không có tìm thấy.
 
Đoàn nhân mã đến từ Tiên Minh hai giới, không nghĩ qua tình huống đột nhiên sẽ nghịch chuyển như thế này, khiến cho cả đám phi hồn phách tán, trừ bỏ đám thủ hạ thân tín của ô Phong cùng Vong Tình ra, thế lực các môn phái khác cơ hồ đều âm thầm xoay người tìm đường rút lui.
 
Khi Kim Thái đang cuồng tiếu, thì Bạch Khải lại lo lắng không yên. Bởi vì hắn trông thấy trong ánh mắt của Mộc Nguyên Tử nhìn về phía Kim Thái, đang toát ra ánh hào quang băng lành không hề che giấu. Từ ánh mắt xem ra, có vẻ càng căm hận Kim Thái hơn là đám người Vong Tình.
 
"Kim Thái! Ngươi trừ bỏ đê tiện vô sỉ ra, thì vẫn chỉ là một gã tiểu nhân mà thôi. Sớm hay muộn ta cũng khiến cho ngươi thần hình câu diệt, vĩnh viền không được luân hồi." Vong Tình ngắm nhìn Kim Thái đang hung hăng cuồng tiếu, dùng ngữ khí băng sương nói. Chuyện cho tới nước này, mà hắn giống như vẫn không có ý tứ cam lòng chịu thua.
 
Kim Thái mắt lộ hung quang, đắc chí cười nói: "Không cần sớm hay muộn! Ta sẽ lập tức khiến cho ngươi thần hình câu diệt, vĩnh viền không thể luân hồi."
 
Lúc này quả thật Kim Thái đang vô cùng cao hứng, không nghĩ qua chính mình bày mưu tính kế, đã quăng lưới bắt trọn một mè hai cha con người này.
 
Vong Tình không có tâm tư quản nhiều đến hắn, đảo mắt nhìn về phía Mộc Nguyên Tử, bình tĩnh nói: "Tiền bối muốn chúng ta giao bảo bối ra, thì cũng không khác kêu Vãn bối giao ra tính mạng. Xin lượng Thứ cho vãn bối không thể tòng mệnh!"
 
Nghe vậy, Kim Thái nham hiểm cười nói: "Chỉ sợ là không thể làm theo ý ngươi!"
 
Đồng thời, thanh Kim Hà Bổng trong tay cũng rục rịch lên.
 
"Ta kiếm ý vô song, không gì phá giải được, muốn ta giao ra bảo bối, chỉ sợ là cũng không phải dễ dàng." Vong Tình hai mắt bắn ra lãnh Mang nhìn như thực chất, hai ống tay áo bỗng dưng căng phồng lên, song chưởng hợp vào nhau, hung hăng quát vang một tiếng: "Phá!"
 
Bất tri giác bên trong không khí tràn ngập kiếm khí túc sát, sáu con Lục Long Tuyết Lam đang bị trói buộc, nhất thời phóng xuất ra ánh hào quang chói lóa, đồng thời cũng gầm lên thanh âm rống giận thấu trời.
 
"Oanh oanh oanh..." Thanh âm bạo liệt vang lên, sáu sợi dây leo khổng lồ đang trói quanh người chúng nó trong nháy mắt đã bị nát tan thành từng mảnh nhỏ.
 
Không ngờ là Thần Khí!
 
Mộc Nguyên Tử đôi con ngươi trong mắt khẽ lóe ra tinh quang, bản thân hắn cũng không nghĩ qua Vong Tình có khả năng phá tan trói buộc của mình. Nguồn: http://thegioitruyen.com
 
Sáu con Lục Long Tuyết Lam vừa thoát khốn, liền thu liềm hào quang xanh thẫm, hóa thành lưu quang thuấn di bay về trước người Vong Tình. Theo sau đó hợp nhất trở thành một thế, chuôi Lục Long Tuyết Lam Kiếm đã khôi phục hình dáng nguyên bản.
 
Cùng lúc đó, Vong Tình sớm đã ngưng tụ kiếm khí cho thời khắc này, nên ra tay nhanh như chớp, ngang nhiên rút kiếm lên, sinh ra một tiếng kiếm ngâm vang vọng đất trời, làm cho chúng nhân kinh tâm động phách. Rất nhanh sau đó, một luồng quang Mang chói mắt như lưu tinh hoành không bắn ra.
 
Bạt Kiếm Thức-Thức Thứ Sáu!
 
Kim Thái cùng Bạch Khải vừa nhìn thấy thức Thứ sáu trong Bạt Kiếm Thức, thì không khỏi chấn động. Hai người bọn hắn sớm đã lãnh giáo qua một chiêu uy lực khủng bố này, nên thừa hiểu trong đó có bao nhiêu nguy hiểm.
 
Vốn dĩ. Kim Thái tường rằng Mộc Nguyên Tử sẽ ra tay ngăn cản, nhưng khiến cho hắn không biết nói gì chính là. Mộc Nguyên Tử vẫn đang thở ơ đứng xem náo nhiệt, chờ sau khi hắn kịp phản ứng thì đã quá muộn rồi. Thân hình vừa muốn thuấn di tránh né, thì đạo lam quang hoành ngang quét ra, đã kích trúng vào người hắn, đánh cho hắn tan nát thành một đống kim phấn.
 
Kim phấn tập trung thành một đám mây chạy ra phía xa. Đồng thời từ phía xa còn vang lên thanh âm tức giận của Kim Thái: "Mộc lão đầu là ngươi cố tình phải không?"
 
Bạch Khải thì may mắn hơn, sau khi hắn nhìn ra trong mắt của Mộc Nguyên Tử hiện lên tinh quang băng lãnh, thì đã đề cao cảnh giác không ký thác bao nhiêu hy vọng vào Mộc Nguyên Tử, hơn nữa thân pháp linh hoạt xưa nay không ai bì nổi, ngay khi Vong Tình rút kiếm lên thì Bạch Khải đã muốn thuấn di chạy trốn rồi....
 
Hai người Dược Thiên sầu đang ẩn thân xem náo nhiệt trên cổ Ngữ Thụ, lúc này không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Không nghĩ tới, ở dưới tình huống này mà Vong Tình vẫn dám nổi bão, quả nhiên là không hề đơn giản.
 
Bất quá lúc này Vong Tình không có truy kích, mà nắm chặt chuôi Lục Long Tuyết Lam Kiếm trong tay, chậm rãi xoay người nhìn sang phía Mộc Nguyên Tử, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ tiền bối không thể lượng Thứ ư?"
 
Mộc Nguyên Tử mặt không đổi sắc nói: "Một kiếm này của ngươi uy lực đích xác bất phàm, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể làm đối thủ của ta hay sao?"
 
"Không! Vãn bối hiểu rõ điểm này, tuy rằng Bạt Kiếm Thức có thể làm cho bọn chúng kinh sợ, nhưng ở trước mật của tiền bối, căn bản cũng không tính là cái gì."
 
Thanh âm của Vong Tình vừa dứt, thì ô Phong bị đánh văng ra ngoài mấy trăm thước, cũng đã hồi phục thần trí, nhổ máu tươi trong miệng ra, phóng tới lên không trung nổi giận đùng đùng quát: "Lão già kia! Ta muốn nhìn xem Phong thần trượng của ta lợi hại, hay là mộc trượng trong tay ngươi lợi hại!"
 
"Phụ thân.., dừng tay!" Vong Tình thấy vậy, liền vội vàng kinh hô.
 
Nhưng ô Phong căn bản là không quản tới hắn, chiếc gậy tích trượng trong tay nháy mắt bạo phát ra hào quang trùng thiên, đồng thời những chiếc khuyên tròn treo trên đầu trượng cũng phát ra thanh âm "leng keng". Theo sau, một bóng trượng khổng lồ ở trên không trung, đã lăng không gào thét mà đánh về phương hướng của Mộc Nguyên Tử.
 
Lúc này, trong mắt của Mộc Nguyên Tử đã hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ qua chiếc gậy tích trượng của đối phương lại có khí thế hùng hậu đến mức này. Theo sau, cả người nhanh chóng nhảy lên, đồng thời vươn tay rút quải trượng ra khỏi mặt đất, ngang nhiên giương lên, nghênh đón chiếc tích trượng đang tập kích đến.
 
"Oanh!" Một thanh âm bạo liệt vang lên, đất trời rung chuyển chấn hám, hai chuôi thần binh giao phong, sinh ra khí lãng sắc bén như đao phong tản mát ra bốn phương tám hướng. Quải trượng trong tay Mộc Nguyên Tử quả nhiên là không chịu nổi một kích này, nháy mắt đã bị Phong thần trượng đánh nát, ô Phong đắc chí cười hắc hắc, ngay cả Vong Tinh cũng có chút cảm giác ngoài ý muốn, thầm nghĩ Chẳng lẽ đối phương là đang cố tình làm ra vẻ huyền bí, trên thực tế là dát vàng lên mặt, căn bản là không có bao nhiêu bản lãnh chân chính?
 
Nhưng tiếng cười của ô Phong còn chưa dứt, thì đã giống như mắc nghẹn ở trong cuống họng, khiến cho hắn không tài nào cười nổi được thêm nữa. Bởi vì chiếc quải trượng giống như tàn mà không phế, vừa bị đánh mềm nhũn ra, liền uốn éo trườn tới, quấn xung quanh chiếc tích trượng, khiến cho tích trượng ra sức giãy giụa mà vẫn vô pháp đào thoát ra khỏi sự trói buộc.
 
Mộc Nguyên Tử phất tay ra, chiếc quải trượng đang quấn quanh Phong thần trượng, liền xuất hiện vài chùm rễ khô, nhanh chóng vươn xuống bên dưới, đâm vào trong lòng đất, không ngừng tràn lan sinh Trường. Chẳng bao lâu sau, từ dưới mật đất đã trông thấy vô số dây leo tràn lên, đem Phong thần trượng bao vây tầng tầng nhìn không rõ hình dáng nguyên bản.
 
Thấy một màn này, ô Phong cực kỳ hoảng hốt, đây chính là bảo bối trấn sơn của hắn, há lại có thể để cho người khác cướp mất? Theo sau, vội vàng chắp tay bắt quyết, điên cuồng sầm lên giận dừ: "Đây là Phong thần trượng, ngươi đừng hòng vây khốn nó."
 
Hiển nhiên là ô Phong đang muốn giúp Phong thần trượng thoát khốn, nhưng từ bên dưới mật đất không ngừng có dây leo sinh Trường lan tràn lên, gắt gao đem Phong thần trượng bó chặt lấy.
 
Mộc Nguyên Tử liếc mắt nhìn Vong Tình, thấy hắn không ra tay cứu giúp, tương phản còn khuyên cha mình dừng tay. Lúc này mới âm thầm gật đầu, trong lòng đã làm ra quyết định, mật không đổi sắc nhìn chằm chằm về phía ô Phong, hừ lạnh nói: "Không nghĩ ra, trong vòng một ngày thế nhưng lại nhìn thấy được hai kiện Thần Khí. Chẳng trách đám người Kim Thái Dương không phải là đối thủ của hai cha con nhà ngươi! Phong thần trượng này tuy rằng uy lực vô cùng, đáng tiếc dựa vào tu vi của ngươi thì vẫn chưa thể phát huy ra được một phần nghìn uy lực của nó. Nếu không, hôm nay ta cũng không thể gây khó dễ được cho hai cha con các ngươi! Lúc này ta muốn giết ngươi bất quá chỉ là chuyện tình giơ tay nhấc chân lên mà thôi, Chẳng lẽ ngươi còn không cam lòng chịu thua hay sao?"
 
"Mau xuất sử Bạt Kiếm Thức chặt đứt đám dây leo này đi." ô Phong suốt ruột, quẳng ném ánh mắt về phía Vong Tình nhắc nhờ. Đối với lời nói của Mộc Nguyên Tử căn bản là nhắm mắt làm ngơ.
 
Bất quá Vong Tình lại không có làm như thế, mà thuấn di chạy tới gần bên người ô Phong, ra sức khuyên nhủ, cuối cùng mới làm cho ô Phong bình tĩnh trở xuống, đồng thời cũng hiểu ra, nếu bây giờ đối phương muốn lấy mạng mình, thì đúng là chỉ dễ dàng như lấy đồ chơi trong túi mà thôi.
 
Lúc này ô Phong mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn phải khom lưng hành lễ nói: "ô Phong nhận thua! cầu xin tiền bối Nương tay."
 
Vong Tình đồng dạng cũng ôm quyền, hơn nữa còn đem ân oán giữa mình cùng Kim Thái, đại khái giảng thuật qua một lần, bày tỏ hai cha con mình tìm Kim Thái báo thù chính là chuyện tình thiên kinh địa nghĩa. Đồng thời cũng cam đoan mình không phải là cố tình chạy đến Cố Lão Sâm Lâm gây náo loạn, mà là bị Kim Thái cùng Bạch Khải dẫn dụ tới đây.
 
Cuối cùng mới khẩn cầu nói: "Thần thông của tiền bối, hai cha con ta không tài nào sánh kịp. Bất quá nếu tiền bối lấy hai bảo vật này đi, cái đó cùng muốn giết hai cha con chúng ta thì có gì khác nhau. Kim Thái và Bạch Khải nhất định là sẽ không buông tha mưu đồ, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, phán xét công bằng!"
 
"Ta không quản Tiên giới là Kim Thái cầm quyền, hai cha con các ngươi nắm quyền, ít nhất trước kia. Kim Thái luôn luôn tuân thủ quy định, ước thúc người trong tam giới không được xâm nhập mạo phạm cổ Lão Sâm Lâm của ta. Các ngươi có thể làm được điều này không?" Bỗng dưng Mộc Nguyên Tử thản nhiên hỏi.
 
Tuy rằng Vong Tình tâm tính lạnh lùng, nhưng cũng không phải người ngu, hiển nhiên đã nghe ra hàm ý trong câu nói này của Mộc Nguyên Tử. Vì thế vội vàng cam đoan: "Tiền bối yên tâm! Nếu như hai cha con chúng ta chấp chưởng trọng quyền, thì quả quyết là sẽ ước thúc người trong tam giới không được quấy nhiễu đến cổ Lão Sâm Lâm.
 
"Cam đoan của ngươi ta không nghi ngờ." Mộc Nguyên Tử vừa nói vừa dán mắt lên trên người của ô Phong, nhàn nhạt nói: "Nhưng tựa hồ phụ thân ngươi vẫn còn chưa phục. Chỉ sợ ngày sau khi nắm giữ thuần thục cánh khu sử Phong thần trượng, hắn liền sẽ đến đây tìm ta gây phiền phức. Vậy há Chẳng phải lão phu nuôi hổ di họa hay sao?"
 
Nghe vậy, ô Phong trong lòng thất kinh, quả thực hắn đúng là đang có suy nghĩ này. Nhưng bây giờ không phải thời gian xung động, nên nhanh chóng áp chế tâm tình phẫn nộ xuống, ngoài mật bày ra dáng vẻ thành kính, hành lễ nói: "Xin tiền bối an tâm, ta tuyệt đối sẽ không dám mạo phạm thêm nữa."
 
Nào ngờ, vừa nói Dứt lời, thì đã nghe thấy Vong Tình trịnh trọng tuyên bố: "Nếu như ngày sau phụ thân ta không tuân thủ giao ước hôm nay, thì Vãn bối sẽ đoạn tuyệt mối quan hệ thân tình cùng hắn, trừ phi bước qua xác vãn bối, nếu không nhất định sẽ không thể đến cổ Lão Sâm Lâm quấy rầy tiền bối thêm nữa....Bất quá, vãn bối còn muốn xin một cái yêu cầu!"
 
Mộc Nguyên Tử không nghĩ qua. Vong Tình còn có gan dám cỏ kè cùng mình. Thoáng trầm ngâm một lúc, theo sau mới thản nhiên đáp: "Nói!"
 
"Hai cha con chúng ta cùng Kim Thái và Bạch Khải, có mối thù không chết không ngừng. Hy vọng tiền bối sẽ không cho hai người này lánh nạn ở bên trong cổ Lão Sâm Lâm. Chỉ cần tiền bối đáp ứng chuyện này, vãn bối nhất định cũng sẽ không để cho tiền bối phải thất vọng!"
 
Vong Tình lại chắp tay cam đoan nói.