Một đạo thanh quang bắn xuyên qua bóng trắng ghim thẳng xuống mặt đất, nhất thời cỏ cây đổ ngã rạp xuống, địa phương bên dưới mặt đất cũng xuất hiện một cái hố sâu.
Bạch Khải toàn thân nhuốm đầy máu tươi, nằm ở trong hố sâu, nhìn thấy đầu quải trượng đang ghim xuyên qua ngực mình, diễn cảm trên mặt tràn đầy thần tình tuyệt vọng không cam lòng. Tuy rằng bị quải trượng ghim thẳng xuống dưới đất không thể nhúc nhích, nhưng trong tay vẫn nắm chặt Hắc Diệu Minh Quang Kính như cũ, đây là biểu tượng cho hắn thống lĩnh Minh giới, dù phải chết cũng không thể đánh mất. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hai người Dược Thiên sầu trốn trên cổ Ngữ Thụ chứng kiến Bạch Khải gặp tao ương, nhưng Bởi vì nguyên nhân địa thế, cho nên cũng không nhìn thấy rõ tình huống ở bên trong hố sâu, nên không biết Bạch Khải như thế nào rồi. Dược Thiên sầu quay sang nhìn Đại Minh Luân, truyền âm thồn thức nói: "Không nghĩ qua, người xui xéo lại chính là Bạch Khải. Mộc lão đầu cũng thiệt là, hai bên đều đã buông tha, nhưng lại không muốn buông tha cho Bạch Khải."
Dược Thiên sầu không biết là. Mộc Nguyên Tử tuy rằng tốt tính không hiếu sáu, nhưng hắn quản lí khắp cổ Lão Sâm Lâm, mắt thấy nhiều người từ bên ngoài chạy vào tàn sát vô số sinh linh trong rừng. Nếu không ra tay lấy chút thế diện, thì phải làm sao ổn định tâm tình của chúng sinh linh bên trong cổ Lão Sâm Lâm. Vì thế chọn tới chọn lui, đành phải đẩy trách nhiệm lên trên đầu của Bạch Khải này.
Kim Thái quẳng ném ánh mắt nhìn Bạch Khải đang nằm trong hố, lại nhìn Mộc Nguyên Tử, trong lòng kinh sợ hết hồn.
Mộc Nguyên Tử vươn tay hư trảo ra, quải trượng Mang theo máu tươi bắn tung tóe, nhố ra. "sưu" một tiếng lăng không bay về trong tay Mộc Nguyên Tử, lúc này mới nhìn Kim Thái nói: "Đều cút cho ta! Nếu ta còn nhìn thấy hai ngươi dám bước vào trong cổ Lão Sâm Lâm, thì đừng mong còn sống thoát ra ngoài."
Đứng trên cổ Ngữ Thụ. Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân đưa mắt nhìn nhau, nghe ý tứ trong lời nói này, tựa hồ Bạch Khải vẫn là còn sống.
Trong rừng rậm, đám yêu tinh thảo mộc nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời sôi nổi phát ra tiếng hoan hô ăn mừng chiến thắng, hết thảy bi phẫn lúc trước nháy mắt tan biến vào trong hư vô, ngay cả Minh Hoàng của Minh giới, đều bị tiền bối thánh địa tùy tay thu thập, lúc này trong lòng bọn hắn cảm thấy vô cùng vinh quang. Kỳ thật. Mộc Nguyên Tử chọn Bạch Khải xuống tay, nguyên nhân cũng Bởi vì nếu chọn hai người Dược Thiên sầu, thì sẽ không gây ra được bao nhiêu uy lực chấn nhiếp.
Trong hố sâu. Bạch Khải lảo đảo đứng lên, thần tình tái nhợt, chiếc bạch y trên người cũng dính đầy vết máu khô loang lổ. Hắn vừa đem Hắc Diệu Minh Quang Kinh thu hồi, thì Bạch Khải đã lướt xuống, đưa tay nâng đỡ nói: "Ngươi không sao chứ?"
Đây cũng không phải hắn giả vỡ quan tâm. Bởi vì sự tình phát triển đến ngày hôm nay. Nếu như xảy ra tranh chấp CÙNG Bạch Khải, thì hắn sẽ tồn thấy một cỗ trợ lực cường hàn, vậy chính bản thân mình sẽ càng thêm nguy hiểm. Nhưng Bạch Khải nào có tiếp thu nhân tình của hắn, lảo đảo vươn tay đẩy hắn ra, quát: "Cút ngay!"
Đây là hắn tức giận đến thời khắc mấu chốt Kim Thái chỉ biết lo lắng cho bản thân, mà không quản tới sống chết của hắn. Tuy rằng Bạch Khải sớm đã biết Kim Thái là hạng người gì, nhưng vẫn không nhịn được căm phẫn. Kỳ thật, chuyện này đật ở trên người ai, khi gặp tình huống như thế, đều sẽ phải tức giận mà thôi.
Kim Thái nhìn thấy hắn lảo đảo đứng không vững, hiển nhiên là đã trọng thương, thì không khỏi cười khổ nói: "Ngươi đừng như thế, ngươi cũng biết là ta không có biện pháp mà, ngươi trách cử ta cũng vô tác dụng."
Theo sau vẫn mạnh mẽ cầm tay Bạch Khải, phi thân đưa hắn ra bên ngoài.
Hai người phóng lên không trung, đang muốn rời đi, thì phía sau đã nghe thấy Mộc Nguyên Tử quát: "Chậm đã!"
Kim Thái nhất thời sợ đến mức phi hồn phách tán, giúp Bạch Khải xoay người nhìn về phía sau, nghiến răng nói: "Mộc lão nhi! Ngươi tính nói không giữ lời hay sao ?
Mộc Nguyên Tử không thèm phản ứng với hắn, mà quẳng ném ánh mắt nhìn về phía Cổ Ngữ Thụ cách đó không xa, trầm giọng nói: "Hai người các ngươi xem đã đủ chưa? Hay là muốn ta đích thân ra tay tống cổ các ngươi ra khỏi cổ Lão Sâm Lâm?"
Kim Thái theo ánh mắt nhìn lại, phát hiện trên gốc cây cổ thụ tán lá vàng úa kia, thấp thoáng có ẩn giấu hai bóng người.
Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng truyền âm thương lượng một phen, đều cảm thấy được Kim Thái sẽ không ngồi im chờ chết, muốn đi theo nhìn xem Kim Thái còn có hậu chiêu nào không. Vì thế dắt tay nhau phóng xuống, bay về phía Kim Thái cùng Bạch Khải.
"Là hai người các ngươi?" Kim Thái sửng sốt nói, có vẻ như không nghĩ qua hai người này vẫn còn sống. Đại Minh Luân vội vàng hành lễ, Dược Thiên sầu đảo mắt nhìn Bạch Khải, ho khan vài tiếng giả vỡ quan tâm, theo trong tay Kim Thái đem hắn dìu lấy.
"Đám các ngươi hãy cùng nhau cút đi!" Lúc này Mộc Nguyên Tử mới hờ hững cảnh cáo nói.
Ở dưới chỉ thị của Kim Thái. Đại Minh Luân xuất ra phi hành thoi, cả đám nhảy lên. Dược Thiên sầu giúp đỡ Bạch Khải nằm xuống dưới sàn, cuối cùng Đại Minh Luân mới khống chế phi hành nhanh chóng bay khỏi nơi này.
Trên không trung, mấy người một đường im lặng không nói chuyện. Sau gần nữa ngày đường. Bạch Khải nuốt đan khoanh chân mà ngồi dường thương, rốt cuộc đã khôi phục tinh thần, sau khi mở mắt ra, câu đầu tiên là nhìn Dược Thiên sầu hỏi: "Thánh nữ đang ở đâu?"
Dược Thiên sầu lắc đầu nói: "Không biết, chúng ta vừa tiến vào cổ Lão Sâm Lâm không bao lâu thì thất lạc, nên cũng không biết những người khác đang ở đâu nữa."
Trong đầu bỗng dưng nghĩ tới đạo pháp chỉ phóng hỏa đốt rừng của Kim Thái, chỉ sợ những người kia, sớm đã bị đám yêu tinh thảo mộc bên trong cổ Lão Sâm Lâm vây giết hết rồi?
Sau đó mới nói tiếp: "Sau khi hai người chúng ta phóng hỏa đốt rừng, thì bị không ít cao thủ bên trong cổ Lão Sâm Lâm vây công, may mắn đã chạy thoát được. Những người khác chắc là cũng không khá hơn bao nhiêu."
"Thánh nữ không có nhận được thông tri phóng hỏa." Bạch Khải nhìn thấy tia hoài nghi trên mật Dược Thiên sầu, liền buồn bực giải thích: "Vì an toàn của Thánh Nữ, nên cũng không truyền tin tức cho nàng. Chắc rằng nàng không gặp nguy hiểm gì cả."
"Nga!" Dược Thiên sầu thuận miệng đáp một câu, nhưng trong lòng thầm hô may mắn, mẹ nó! May mà lão tử thông minh, không có ngu ngốc làm ra cái chuyện điên rồ kia.
"Yên tâm đi! Nữ nhân kia biết Toán Mệnh, cho nên sẽ không thể gặp nguy hiểm được đâu." Kim Thái một mực khoanh tay trầm ngâm suy nghĩ, bỗng dưng lên tiếng. Sau đó, lại xoay người nhìn Bạch Khải nói: "ô Phong và Vong Tình sẽ không buông tha cho chúng ta, nếu không cân thận, còn đang giăng lưới bên ngoài Cố Lão Sâm Lâm nghênh đón chúng ta chui đầu vào lưới ah! Tốt nhất ngươi hãy hảo hảo dường thương, đến lúc đó không chừng sẽ xảy ra một màn ác chiến. Một mình ta không thể chống cự nổi đâu."
"Cổ Lão Sâm Lâm diện tích bao trùm phạm vi rộng lớn, coi như bọn chúng ở bên ngoài giăng lưới chờ đợi, cũng vô pháp gặp được chúng ta." Bạch Khải lắc đầu khẽ thở dài nói: "Thương thế của ta khá nặng, khoảng thời gian tới căn bản là chưa khôi phục lại ngay được, cần phải tìm một nơi an tĩnh để dường thương."
"Tìm địa phương an toàn để dường thương ư? Chỉ sợ là quá khó khăn rồi." Kim Thái nhìn bốn phương tám hướng nói: "Cổ Lão Sâm Lâm vốn là nơi dường thương tốt nhất, nhưng Mộc lão nhi không cho chúng ta tiến vào. Còn bên ngoài, cũng chưa biết thế lực của Vong Tình phát triển rộng lớn tới đâu rồi, có thể tránh thoát được nhãn tuyến của chúng hay không còn chưa biết được."
Bạch Khải dựa lưng vào thành phi thành thoi, chậm rãi nói: "Tìm biện pháp quay về Minh giới, ta có thế tìm được một nơi an toàn tạm thời đế dừng chân.
"Xem ra ở Minh giới, nhiều ít ngươi vẫn bảo lưu một đường rút lui ah!" Lúc này Kim Thái cũng không có tâm tư quản đến uy nghiêm của đế vương, khoanh chân ngồi xuống phía đối diện Bạch Khải, hỏi: "Có phải là địa phương mà đám người Thiên Quân đến không?"
Lúc này, hai tai của Dược Thiên sầu đã vểnh dựng lên, nhưng Bạch Khải kín miệng như bưng, chậm rãi nhắm hai mắt vào, không thèm trả lời Kim Thái.
Nhìn bộ dáng giống như đang đề phòng mình, của Bạch Khải. Kim Thái khinh thường cười xuy một tiếng nói: "Địa phương tuyệt mật không thể tiết lộ ah! Xem ra ngươi là muốn tìm một địa phương an toàn, để ẩn cư suốt đời này rồi. Nhưng ngươi đừng quên, hai cha con Vong Tình cho dù phải xới tung tam giới này lên, cũng sẽ không buông tha hai chúng ta, di họa ngày sau đâu ah!"
"Hừ!" Bạch Khải hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên mở mắt ra, nâng tay sờ vết thương trên ngực mình, diễn cảm trên mật biến thành dữ tợn, gằn giọng nói: "Nguyên bản ta từng có ý niệm, tìm một nơi an toàn ân cư suốt đời. Bạch Khải ta không phải là người không biết giảng đạo lý, nhưng cũng không phải là người có thù không báo. Mộc lão nhi bức ta quá đáng, thù này không báo, ta thề sẽ không làm người!"
Dược Thiên sầu yên lặng đứng một bên không nói câu nào, thầm nghĩ, những nhân vật hỗn lên tới bậc này, quả nhiên không phải dễ dàng bắt nạt, cả đám đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt ah!
"Chuyện tình của Mộc lão nhi qua rồi thì thôi đi!" Kim Thái phất tay thở dài nói: "Không phải là ta xem thường Bạch Khải ngươi, mà ít nhất theo trước mắt xem ra, ngươi muốn tìm Mộc lão nhi báo thù, là không có hy vọng. Tốt nhất hãy giải quyết xong hai cha con Vong Tình rồi mới tính toán đến chuyện này sau."
"Ta không giết được Mộc lão nhi, cũng không thuyết minh là người khác không giết được hắn." Bạch Khải vươn tay xoa ngực, thần tình tràn đầy oán niệm nói: "Còn hai cha con Vong Tình, bọn chúng cũng phải biến thành quỷ để bồi tiếp Thắng Quân. Nếu đã tới bước đường này, tất cả mọi người cũng đừng mong sống dễ chịu."
Kim Thái nhãn tình sáng lên: "Ngươi nói, ngươi có thể tìm được người khác lợi hại hơn Mộc lão nhi ư? Có cao thù như thế, sao ngươi không nói sớm, vậy thì ngươi cũng đâu cần phải chịu nhục nhã bao nhiêu ngày qua."
"Có lợi hại hơn Mộc lão nhi hay không, thì ta cũng không biết. Nhưng ta tin tưởng Mộc lão nhi cũng không thể làm gì nổi hắn." Bạch Khải nhìn Kim Thái cười lạnh: "Người này ngươi cũng biết, đây là chủ ý lần trước ngươi đề nghị, trước kia ta còn không đành lòng làm như thế. Nhưng hôm nay thù mới hận cũ, ta cũng Chăng thèm quản nhiều thêm nữa."
"Ta nhận thức.., còn là chủ ý ta đưa ra?" Kim Thái trầm ngâm lầm bầm, sau đó giật mình cả kinh: "Ngươi là đang nhắc đến Tam Dạ ư?"
Đại Minh Luân đang khống chế phi hành, nghe hai người nói chuyện, thì toàn thân không khỏi chấn động, thất thanh kinh hô lên một tiếng: "Tam Dạ!"
Vừa dứt lời mới ý thức được tính chất nghiêm trọng, liền quay đầu hoảng sợ nhìn về phía Bạch Khải.
Dược Thiên sầu sửng sốt, vì không biết Tam Dạ trong miệng mấy người kia là nhân vật nào, thế nhưng đã khiến cho Đại Minh Luân phải thất thố đến mức này.
Theo sau mới thầm truyền âm cho Đại Minh Luân, dò hỏi: "Cái tên Tam Dạ kia rốt cuộc là ai?"
Đại Minh Luân đang cả kinh, nên cũng không thèm phản ứng tới Dược Thiên sầu. Bất quá. Bạch Khải đã hắc hắc cười lạnh: "Không sai! Chính là Tam Dạ Ma Quân. Kim Thái, lần trước không phải ngươi muốn ta câu thông cho Tam Dạ hay sao? Ta đáp ứng ngươi, chờ ta dường thương xong, sẽ lập tức câu thông với Tam Dạ, chỉ cần Tam Dạ đáp ứng điều kiện của chúng ta. Chúng ta sẽ lập tức khai mở thông đạo phong ấn Ma giới, thả đám người Tam Dạ Ma Quân ra, để cho ma đạo tái hiện ở trong tam giới!"