Tinh Thần Châu

Chương 1168: Hữu duyên tái kiến




Vô số chuyện khó hiểu cùng nhau ùa đến, làm cho toàn thân hắn kích động run rẩy không ngừng. Nhưng chỉ kích động trong khoảnh khắc, rất nhanh hắn đã liên tưởng đến mấy ngàn nấm mồ đang nằm cô đơn ở trong Chư Thiên Kết Giới, những nấm mồ đó đều là của cao thủ thần cấp. Nhưng sau khi bị người ta đánh chết, thì có vẻ như Thần cũng chẳng có bao nhiêu giá trị.
 
Lại ngắm nhìn ngưu nhân ăn mặc phong cách ở trước mắt này, một mũi tên có thể phân chia thời không. Còn lúc trước Ma Thần và Bàn Long đại thần, mỗi cái duỗi tay đều có thể tùy tiện xé rách không gian!
 
Vì thế tâm tình hưng phấn trong lòng nháy mắt đã tan biến sạch không còn sót lại chút gì.
 
Bởi vì hắn hiểu ra, trở thành cao thủ Thần Cấp, thì trong Thần cũng phân chia ra, năng lực tu vi cao thấp bất đồng!
 
"Nói cho ta biết, trước khi vạn kiếm tề tụ trở thành Khai Thiên Tích Địa Tiễn, có phải ngươi đã gặp qua cường giả nào đó hay không?" Đại thần Nghệ nhìn chằm chằm vào hắn, thành khẩn hỏi.
 
"Nga...." Dược Thiên Sầu chớp mắt, vạn kiếm tề tụ, biến trở thành thần tiễn, trước đó đã tiêu diệt qua đám người Lệ Thiên, nhưng khẳng định đám người này không thể là cường giả trong miệng đại thần Nghệ được. Chỉ có Ma Thần đã từng giao thủ với thần tiễn mà thôi!
 
Người ta thành khẩn, nên Dược Thiên Sầu cũng không thể buông lời xằng bậy, nhưng vẫn thử dò xét nói: "Vừa rồi Bàn Long đại thần đã từng xuất hiện qua."
 
"Bàn Long?"
 
Nghe vậy, đại thần Nghệ thoáng ngẩn ra, sau đó lại lắc đầu nói: "Không phải Bàn Long, chân khí của Bàn Long ta rất quen thuộc, hơn nữa người này so với Bàn Long còn mạnh hơn, có năng lực hủy diệt vạn vật!"
 
Lời này vừa nói ra, Dược Thiên Sầu lập tức khẳng định nói: "Còn có một vị khác cũng xuất hiện, nghe nói là Thần giới đệ nhất cao thủ Ma Thần Dạ, vừa rồi hắn từng xuất thủ ngạnh kháng với Khai Thiên Tích Địa Tiễn, là Bàn Long đại thần ra tay ngăn cản. Chắc vừa rồi là do chân khí của hắn bám vào thần tiễn."
 
"Thần giới? Ma Thần Dạ? Thần giới đệ nhất cao thủ? Chẳng lẽ là chân khí của người đến từ thời không đó sao?" Đại thần Nghệ ngưng thần trầm ngâm suy nghĩ, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Xem ra ta đã ngủ say quá lâu rồi, thế nhưng lại nghe không hiểu người trẻ tuổi ngươi đang nói đến chuyện gì. Có thể giải thích cho ta nghe một chút hay không?"
 
Dược Thiên Sầu giật mình, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, lúc trước đại thần Nghệ dùng chín mũi tên phân chia thời không, thì nhân gian bảy mươi hai giới, Minh giới, Tiên giới, Ma giới, Thần giới tất cả đều không có tồn tại. Cho nên đương nhiên người ta mới không hiểu rõ ràng hết thảy mọi chuyện.
 
"Ha ha! Sự tình là như vầy...." Lúc này Dược Thiên Sầu mới giản lược kể những chuyện xảy ra sau ngày đại thần Nghệ bắn rụng mặt trời.
 
Đem những chuyện nghe được từ Diêm Bà Bà kể ra xong, Dược Thiên Sầu liền tò mò hỏi: "Chẳng lẽ Ma Thần rất cường đại sao? Liệu ngài có thể đánh thắng hắn hay không?"
 
"Hóa ra là như thế, nhưng Đạo vì sao phải làm như vậy chứ?" Nghe xong đại thần Nghệ trầm ngâm lẩm bẩm, sau đó lại nhìn Dược Thiên Sầu mỉm cười nói: "Đúng thực là Ma Thần này rất cường đại, nếu không cũng vô pháp làm cho ta tỉnh giấc từ trong cơn ngủ say. Tuy rằng hiện giờ hắn là Thần giới đệ nhất cao thủ, nhưng tu vi của hắn so với cảnh giới Chiến Thần năm xưa nhất nộ hóa ra mười mặt trời còn kém nhiều lắm. Chiến Thần không phải là đối thủ của ta, hắn tự nhiên cũng không phải là đối thủ của ta."
 
Những lời này, tuy rằng quảng cáo rùm beng tu vi cao thâm của chính bản thân mình, nhưng lại nghe không thấy nửa điểm hương vị khoe khoang dương dương đắc chí chút nào!
 
"Nhưng ta nghe theo truyền thuyết, thì giống như Đạo mới chân chính là đệ nhất cao thủ ah!" Dược Thiên Sầu có chút ngượng ngùng, yếu ớt hỏi: "Chẳng lẽ, ngài so với Đạo còn lợi hại hơn ư?"
 
"Đạo?"
 
Đại thần Nghệ kì quái liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, dường như đang nghi hoặc, nếu hắn có thể tiếp xúc với cao thủ cấp bậc như Ma Thần cùng Bàn Long, vậy thì vì sao không biết chuyện tình về Đạo.
 
Theo sau, như có suy nghĩ, thản nhiên mỉm cười giải thích: "Không ai dám khẳng định, Đạo có lợi hại hơn ta hay không? Bởi vì ở trong mắt Đạo, không đem bất kỳ người nào coi làm đối thủ."
 
Đại thần Nghệ nói đến đây thì không giải thích nữa, làm cho Dược Thiên Sầu đầu đầy mờ mịt, càng nghĩ càng trở nên hồ đồ.
 
Lúc này, đại thần Nghệ không muốn dây dưa thêm nữa, mà khẽ mỉm cười nói: "Cám ơn ngươi đã giải thích cho sự nghi hoặc của ta, hữu duyên tái kiến!"
 
Đây là muốn cáo từ sao?
 
Dược Thiên Sầu giật mình, vội vàng kinh hô: "Nghệ tiền bối thong thả hãy đi! Ta có chuyện thỉnh giáo."
 
Đại thần Nghệ sững lại, thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
 
"Ta..." Dược Thiên Sầu ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Không biết tiền bối có quen với Hằng Nga hay không?"
 
"Hằng Nga là ai?" Nghe vậy, đại thần Nghệ không khỏi sững sờ.
 
"Người này..." Dược Thiên Sầu khoa chân múa tay vài cái, nhắc nhở nói: "Nghe nói là nữ nhân rất đẹp, chẳng biết Nghệ tiền bối đã nhớ ra chưa?"
 
Sở dĩ hắn hỏi chuyện này, là muốn xác minh truyền thuyết của kiếp trước. Nếu như trên đời này, thực sự là có mỹ nữ Hằng Nga, nếu gặp cơ hội thì hắn cũng muốn đi nhìn xem, rốt cuộc thì nàng đẹp tới mức độ nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
"Nữ nhân xinh đẹp tên là Hằng Nga?" Nghe xong, đại thần Nghệ cũng trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau mới khẽ lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa từng nghe nói qua. Nhưng nghe ý tứ của ngươi, phải chăng nàng là người cùng thời đại với ta?"
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu không biết nói thêm gì nữa, đang muốn hỏi thăm xem lão bà của đại thần Nghệ tên là gì, nhưng thầm nghĩ đối phương hẳn là sẽ không đến mức, quên ngay cả tên lão bà của mình, xem ra truyền thuyết sai lầm rồi, mọi chuyện cũng không chính xác hoàn toàn.
 
Lúc này đành phải ho khan một tiếng, nói: "Xem ra là ta nhớ lầm rồi, chuyện này...."
 
Đúng lúc này, Dược Thiên Sầu chợt nhớ ra cái gì đó, liền vội vàng chắp tay nói: "Hôm nay có thể nhìn thấy phong thái của tiền bối, Dược Thiên Sầu cảm thấy phi thường vinh hạnh. Vãn bối muốn nhờ tiền bối giúp chút chuyện nhỏ, chẳng biết tiền bối có thể chỉ điểm một phần hay không?"
 
Đại thần Nghệ sửng sốt, ngủ say nhiều năm dài, thật vất vả mới hồi tỉnh, mà lại gặp phải cái thứ lẻo mép, hết nói đông lại nói đến tây, làm cho hắn không khỏi dở khóc dở cười: "Ta và ngươi có thể gặp nhau xem như cũng là duyên phận. Nhưng lúc này ta không có Mệnh Hồn, chỉ dùng nhất phách hiện thân, coi như muốn giúp ngươi cũng là không có khả năng. Như vầy nhé! Nếu ngươi hữu duyên tìm được Mệnh Hồn của ta đang ẩn giấu trong Vô Thượng Thần Cung, thì hãy dùng mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn này chiếu rọi lên thần cung, để cho hồn phách ta hợp nhất. Ngày sau, những chuyện nằm trong khả năng của ta, ta sẽ tận lực trợ giúp cho ngươi!"
 
Vừa nói dứt lời, bóng người và đoàn kim sắc quang mang nháy mắt đã thu liễm vào trong Khai Thiên Tích Địa Tiễn. Thấy vậy, Dược Thiên Sầu không khỏi giật mình kinh hô: "Tiền bối.., tiền bối...Nghệ tiền bối! Trước tiên hãy nghe ta nói xong rồi hãy đi ah!"
 
Nhưng mặc kệ hắn gào khàn cổ như thế nào, đại thần Nghệ vẫn không hề có động tĩnh.
 
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu nhìn mũi thần tiễn nằm trên mặt đất không biết phải nói cái gì. Hắn đang muốn thỉnh cầu đại thần Nghệ chỉ điểm nơi hạ lạc của thanh Vô Thượng Thần Cung, chuẩn bị hợp nhất cung tiễn, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật!
 
Đang buồn bực không thôi, bỗng dưng khóe miệng của Dược Thiên Sầu lại lộ ra nụ cười vui sướng. Bởi vì hắn phát hiện ra mũi thần tiễn đã cùng mình tâm ý tương thông, lúc này vươn tay chỉ ra, quát lớn: "Lên!"
 
Theo ngay sau đó, mũi thần tiễn đang nằm lẳng lặng trên mặt đất, đã nhúc nhích trực tiếp bắn thủng tầng đất mà lao vút ra ngoài, Dược Thiên Sầu cũng bám theo ngay phía sau.
 
Trên không trung Thiên Lý Hồ khô cạn, Dược Thiên Sầu khu sử thần tiễn biến hóa vạn dạng, khi thì phân tách ra thành vạn thanh phi kiếm, như lưu tinh bay múa đầy trời, khi thì hợp nhất thành thần tiễn, biến lớn hóa nhỏ tùy tâm, cảm giác dễ dàng điều khiển làm cho hắn sảng khoái tươi cười ha hả không dứt.
 
Sau khi chứng minh chuôi thần khí này đã hoàn toàn nhận mình làm chủ nhân, hắn liền thu nhỏ mũi thần tiễn lại, nắm ở trong tay. Bất quá vẫn cảm nhận được, uy lực bây giờ so sánh cùng lúc khai mở Yêu Quỷ Tru Tiên Trận là hoàn toàn bất đồng, hiển nhiên nguyên nhân là do lúc trước đã hấp thu năng lượng của vô số yêu ma quỷ quái sống trong Yêu Quỷ Vực.
 
Xem như hắn đã minh bạch rồi, thần tiễn này nếu nằm trong tay người có tu vi cao cường, thì uy lực sẽ gia tăng theo. Còn bản thân hắn, hiện giờ thì vẫn chưa thể phát huy ra được hết uy lực của chuôi thần khí này.
 
Hưng phấn qua đi, thu hồi thần tiễn, Dược Thiên Sầu liếc mắt ngắm nhìn quang cảnh bốn phía chung quanh, thần tình trầm xuống, cấp tốc phi hành ở trên không trung Yêu Quỷ Vực, quan sát tình huống của Yêu Quỷ Vực, sau khi đã khai mở ra Yêu Quỷ Tru Tiên Trận.
 
Chẳng những Thiên Lý Hồ khô cạn, mà khắp mọi nơi trong Yêu Quỷ Vực đều biến thành một đống hoang tàn đổ nát, mặt đất nứt nẻ biến dạng, không còn trông thấy một chút dấu vết của sinh mệnh sống nào. Hơn nữa, tầng mây đen quanh năm bao phủ trên không trung Yêu Quỷ Vực, lúc này cũng đã biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng, nơi này hoàn toàn đã trở thành một thế giới mới tinh, Yêu Quỷ Vực xem như cũng hoàn toàn biến mất.
 
Nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng nhiên Dược Thiên Sầu nhíu mày, không hiểu hắn vừa nhớ ra chuyện gì, mà lập tức nhảy xuống vị trí lúc trước của Thuận Thiên Đảo, sau khi kiểm tra phong ấn Ma giới dưới đáy hồ vẫn hoàn hảo như cũ xong, thì hắn mới an lòng, thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
 
Lúc này, lại liên tưởng đến tràng cảnh đất trời rung chuyển, lo sợ nhân gian cũng bị phiền lụy, liền vội vàng thuấn di đi khắp nơi trong nhân gian kiểm tra xem xét. Kết quả phát hiện, đích xác đã mang đến cho nhân gian ảnh hưởng không nhỏ, rất nhiều địa phương xảy ra động đất, nhà cửa sụp đổ không ít, chuyện tình người chết tự nhiên là cũng không thể nào tránh khỏi.
 
Bất quá phạm vi thiên tai cũng không quá rộng, Dược Thiên Sầu thuấn di đến nơi sinh sống của cha mẹ, phát hiện ra nhà cửa xung quanh vẫn bình thường, thì không khỏi thở phào một hơi, chỉ mong làm sao, đây là một hồi thiên tai cuối cùng mình mang đến cho nhân gian, để đánh đổi lấy thái bình muôn đời.
 
Đứng ở sau gốc cây cổ thụ, ngắm nhìn cha mẹ cùng dân làng trong thôn đang phụ giúp người khác thu dọn phòng ốc sụp đổ, ánh mắt của hắn chợt quẳng ném về cột khói do ngọn núi lửa cách đó không xa đang bốc lên. Nhìn thấy núi lửa bốc khói, bỗng nhiên hắn nhớ tới trong Yêu Quỷ Vực còn có một con rồng....!