Tinh Thần Châu

Chương 118: Cứu Viện




Ngu Cơ vừa che miệng cười, nắm tay Mông Duyên cùng đứng lên nói: "Tướng quân đừng vội, tiên sinh đã có câu hỏi, chỉ sợ có quan hệ tới việc nhờ chúng ta chiếu cố. Tiên sinh, ngươi nói ta có nói đúng hay không?" Câu sau nhìn Dược Thiên Sầu nói.
 
"Chậc chậc!" Dược Thiên Sầu tiếc hận lắc đầu, đưa ngón tay cái vươn lên, khen: "Phu nhân thật sự là thông minh, điều gì cũng không thể gạt được phu nhân. Không sai, việc nhờ tướng quân và phu nhân giúp đỡ có quan hệ tới những người đó."
 
Ngu Cơ lộ ra hình dạng như không dám nhận, Mông Duyên lại có chút tự đắc, với hắn mà nói, khen phu nhân hắn cũng không khác gì khen hắn, gật đầu: "Muốn giúp thế nào? Tiên sinh cứ nói."
 
"Hắc hắc!" Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc mới đến Yêu Quỷ Vực, đám người kia đã biết rõ có nguy hiểm cũng không nhắc nhở chúng ta, không đề cập nhắc tỉnh cũng thôi, không ngờ kể cả tình đồng môn cũng không thèm quan tâm, ném chúng ta chạy trước, may là gặp được đại tướng quân, bằng không…Nói chung ta thật sự không nuốt được khẩu ác khí này."
 
"Khặc khặc!" Mông Duyên cười gằn nói: "Nguyên lai là một đám tiểu nhân vì tư lợi, bỏ bạn mà chạy, rất hay! Việc này bổn tướng quân giúp định rồi, tiên sinh muốn làm sao bây giờ?" Hắn chính là quân nhân đầy kinh nghiệm sa trường, ghét nhất là kẻ bỏ xuống chiến hữu lâm trận bỏ chạy.
 
Dược Thiên Sầu trầm giọng nói: "Thỉnh cầu tướng quân giúp ta chộp hết bọn họ không sót một người tới, tốt nhất toàn bộ còn sống, ta muốn đích thân động thủ, để cho bọn họ nếm phải tư vị sống không bằng chết. Được rồi, tướng quân! Tốt nhất bỏ họ vào một lều lớn, bởi vì làm việc này, thật sự không phương tiện để người bên ngoài nhìn thấy, bằng không tại hạ đi trở về cũng không tiện báo cáo kết quả."
 
"Ha ha!" Mông Duyên sang sảng cười, nhìn Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng ta rất lý giải, lập tức kéo theo một thân kim giáp ma sát, diện mạo hiên ngang đi nhanh ra ngoài trướng.
 
"Tiên sinh!" Dược Thiên Sầu vừa muốn theo Mông Duyên đi ra ngoài, liền nghe được Ngu Cơ gọi hắn, xoay người lại hỏi: "Phu nhân có việc?" Người sau không nói một câu, chỉ là lúc đi ngang qua bên người hắn, hé miệng cười cười đi ra lều lớn, hình như đang nói ta biết ngươi có chủ ý gì.
 
Làm cả bao tử Dược Thiên Sầu chôn đầy một cỗ tà hỏa, mẹ nó! Đều như không nhìn thấy, ghét nhất bị loại người tự cho là mình thông minh, luôn làm ra hình dạng chó không ăn phân.
 
Khi hắn đi ra lều lớn, vừa vặn nhìn thấy Quỷ Tướng Quân Mông Duyên vung tay, hơn mười kỵ mã mang theo một đội ngũ chạy ra đại doanh. Nhìn thấy Dược Thiên Sầu hắn cũng chỉ hơi gật đầu. Người sau hoảng hoảng đi về dưới đài điểm tướng đứng thẳng trong đám người, làm như không nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của đệ tử các phái, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
 
Không bao lâu, bốn phía đột nhiên xuất hiện thanh âm tranh đấu…
 
Đỉnh ngọn núi, trưởng lão đầu lĩnh sáu đại môn phái sắc mặt trầm xuống tới, trên sáu la bàn thần thức lúc này những quang điểm vốn tản ra ẩn núp, hầu như trong cùng một thời gian động lên. Không hề nghi ngờ đã bị người tổ chức tập kích, bằng không sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Mà ở giờ khắc hiện tại, có thể tổ chức lực lượng tiến hành tập kích trăm tên đệ tử các phái, ngoại trừ Quỷ Tướng Quân còn có ai?
 
"Đông Phương Trường Ngạo, ngươi có ý kiến gì không?" Cừu Vô Oán sắc mặt âm tình bất định trưng cầu ý kiến. Ở chỗ này, Vạn Ma Cung và Phù Tiên Đảo không thể nghi ngờ là người đứng đầu tuyệt đối trong chính ma hai đạo, ý kiến hai người trên cơ bản đều là ý kiến của các phái.
 
Đông Phương Trường Ngạo nhăn mày, tuy rằng đệ tử các phái mỗi lần lịch luyện đều chết không ít người, nhưng điều này cũng vì sự phát triển của môn phái trong tương lai, nếu như toàn bộ đều chết tại đây, vậy sẽ làm chấn động sáu đại phái, chí ít sau đó loại phương thức lịch lãm đệ tử kiểu này sẽ phải tính toán lại có nên tiếp tục tổ chức nữa hay không.
 
Thấy hắn không nói lời nào, Cừu Vô Oán trầm giọng nói: "Ta kiến nghị mọi người xuống núi, cứu đệ tử sáu đại phái quay trở về, có thể cứu được một người tính một người."
 
Mọi người nhìn Đông Phương Trường Ngạo, chỉ cần hắn đồng ý, xem như chính ma hai đạo đạt thành hiệp nghị. Đông Phương Trường Ngạo nhíu mày nói: "Dù chúng ta xuống dưới còn có thể cứu trở về sao? Ta cần xin chỉ thị tông môn, sau đó làm quyết định."
 
"Xuy!" Cừu Vô Oán cười lạnh nói: "Xin chỉ thị tông môn? Chờ Phù Tiên Đảo của ngươi phái người tới, cả thức ăn cũng đã lạnh, đến lúc đó chỉ sợ không phải cứu người, là đến nhặt xác! Bất quá cũng phải, Phù Tiên Đảo các ngươi tài đại thế đại, chết vài tên đệ tử cũng không tính là gì."
 
Toàn trưởng lão của Phù Tiên Đảo nghe không được nữa, lúc này đi ra quát to: "Cừu Vô Oán, ngươi muốn kiếm chuyện có phải hay không?"
 
Cừu Vô Oán lạnh lùng thoáng nhìn, chẳng đáng nói: "Ngươi tính là vật gì vậy? Phù Tiên Đảo lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện?"
 
Lời này vừa nói ra, vài trưởng lão khác của Phù Tiên Đảo đồng loạt vây quanh trợ uy. Phù Tiên Đảo vừa động, bên Vạn Ma Cung cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, mấy trưởng lão cũng vây tới. Kết quả hai bên chính ma đạo, đều trong nháy mắt đối lập lẫn nhau.
 
"Cừu Vô Oán!" Đông Phương Trường Ngạo trừng mắt, râu tóc bạc trắng không gió tự động, giọng nói băng lãnh: "Tu Chân Các của Phù Tiên Đảo thật chưa từng sợ qua ai, ngươi muốn kiếm chuyện cũng không nhìn xem hiện tại là thời gian gì, đợi việc này kết thúc, lão phu tùy thời xin đợi đại giá." Chợt nhìn mấy trưởng lão quát: "Giúp ta đưa tin."
 
Mấy trưởng lão không cam lòng lui ra, vây quanh hắn vươn tay đặt lên trên người hắn, Đông Phương Trường Ngạo giơ lên một khối ngọc thạch trong tay, tập trung chân khí của mười người truyền vào, trong nháy mắt ngọc thạch phát sinh bạch quang chói mắt, thì thào vài câu, "ba" một tiếng ngọc thạch hóa thành bụi bay đi.
 
Người của các phái hít sâu một hơi, dù Cừu Vô Oán cũng nhíu mày lại, truyền âm bình thường chỉ cần tu vi đạt được Độ Kiếp kỳ là có thể, mà việc đưa tin xa ngàn vạn dặm không phải tùy tiện nhờ vào vài người là có thể làm được, phải hợp nhân lực toàn bộ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ mới có thể truyền ra xa như vậy, hiển nhiên những người của Phù Tiên Đảo hợp lực cũng đã đạt được nông nỗi đó. Các phái trước mắt để tay lên ngực tự hỏi, thật sự không đủ năng lực, bao quát Vạn Ma Cung. Nguồn: http://thegioitruyen.com
 
Mấy người của Phù Tiên Đảo tản ra, hình dạng thản nhiên như không có chuyện gì lớn lao làm các phái khác kinh hãi. Đông Phương Trường Ngạo hướng mọi người gật đầu nói: "Tin tức đã truyền tới Thiên Tâm Các bổn phái, sau đó sẽ có…" Đang nói bỗng nhiên ngẩn ra, nhắm mắt ngưng thần.
 
Sau đó trợn mắt nhìn mọi người chung quanh nói: "Thiên Tâm Các bổn phái truyền đến pháp chỉ chưởng môn, đệ tử Phù Tiên Đảo an tâm đừng nôn nóng, chớ hành động thiếu suy nghĩ, Thiên Tâm Các đã phái sáu vị Độ Kiếp hậu kỳ cung phụng nhanh chóng chạy tới."
 
Chín vị trưởng lão Phù Tiên Đảo vẻ mặt vui mừng, cùng khom người nói: "Đệ tử cẩn tuân chưởng môn pháp chỉ."
 
Trưởng lão các phái khác nhìn nhau, Phù Tiên Đảo đúng là Phù Tiên Đảo, không hổ là thiên hạ đệ nhất đại phái, tùy tiên ra tay đã phái ra sáu vị Độ Kiếp hậu kỳ cung phụng, phóng ra môn phái khác, hầu như đã dốc hết thực lực áp đáy hòm.
 
Cừu Vô Oán hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm, dù sao chính phái không ra tay chỉ nhờ vào ba môn phái ma đạo muốn cứu người cũng không quá hiện thực, huống chi Phù Tiên Đảo đã có sáu cung phụng nhanh chóng chạy đến, bằng tu vi những người đó, tin tưởng rất nhanh sẽ tới.
 
"Không xong, mọi người mau nhìn." Một trưởng lão Đại La Tông chỉ vào la bàn thần thức hô to. Mọi người bất chấp chút tiểu ma sát vừa phát sinh, tụ cùng một chỗ quan sát. Nguyên các phái đệ tử đang lẩn trốn tứ tán chung quanh, lúc này đã tụ tập lại cùng nhau, hơn nữa thần thức quang điểm lờ mờ hơn không ít, hiển nhiên nhiều nhiều ít ít đều đã bị thương.
 
"Hắc hắc, Quỷ Tướng Quân thật là lợi hại, không ngờ bắt hết toàn bộ không bỏ sót một người, Đông Phương Trường Ngạo…" Cừu Vô Oán dời ánh mắt từ thần thức la bàn, ngẩng đầu cười lạnh nói: "Hiện tại các phái đều trông cậy vào sáu vị cung phụng của Phù Tiên Đảo các ngươi, mong muốn bọn họ có thể đến nhanh một chút, bằng không thật đúng là phải đi nhặt xác."
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu