Tinh Thần Châu

Chương 1208: Truy sát không tha




"Oanh oanh oanh...." Thanh âm bạo nổ liên tục vang lên.
 
Dược Thiên Sầu thần tình lạnh nhạt, đứng ở trước gốc cây, liên tục bổ chưởng đánh lên thân cây Cổ Ngữ Thụ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Cổ Ngữ Thụ bên ngoài Cổ Lão Sâm Lâm cùng Cổ Ngữ Thụ ở bên trong Mộc Sát Hải là đồng một thể. Những dị tượng ở bên ngoài lập tức sinh ra phản ứng dây chuyền, gốc cây Cổ Ngữ Thụ nằm ở bên trong Mộc Sát Hải đồng dạng cũng phát ra tiếng rên rỉ quái dị.
 
Dưới gốc cây đại thụ nằm giữa vị trí trung tâm Mộc Sát Hải, Lục nhi đang khoanh chân ngồi ở đó mà yên lặng tu luyện, Mộc Nguyên Tử đang khoanh chân nhắm mắt ngồi ở phía đối diện nàng, hai tai bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, cau mày chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc mộc trượng nằm ở bên cạnh, rồi thuấn di biến mất ngay tại chỗ.
 
Rất nhanh, hắn đã lắc mình rơi xuống sườn núi bên gốc Cổ Ngữ Thụ, nhìn thấy Cổ Ngữ Thụ lắc lư chao đảo trong gió, nhịn không được khẽ "hừ" lạnh một tiếng, quải trượng trong tay vung lên chỉ về phía Cổ Ngữ Thụ, một tầng quang mang màu xanh lục bích lập tức khuếch tán, mở ra một cái khung cửa sổ, thăm dò tình huống ở phía bên ngoài.
 
Khi hắn trông thấy Dược Thiên Sầu đang đứng ở bên ngoài bổ chưởng lên thân cây, thì không khỏi ngẩn người. Ban đầu còn tưởng rằng Tam Dạ Ma Quân lại đến quấy rầy mình, không nghĩ qua là Dược Thiên Sầu. Để cho hắn kỳ quái chính là..., hắn không hiểu làm sao Dược Thiên Sầu lại biết phương pháp liên hệ với mình, thông qua Cổ Ngữ Thụ.
 
"Còn dám tới đây phá phách!" Mộc Nguyên Tử quát lạnh một tiếng, thần tình giận dữ vung quải trượng trong tay lên, khung cửa sổ màu xanh biếc ở trên Cổ Ngữ Thụ lập tức biến mất, một tầng huyền quang hiện lên, hắn lắc mình phóng ra bên ngoài.
 
Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy bức tường huyền quang, giống như thủy ngân gợn sóng lăn tăn, thì đình chỉ giáng chưởng lên gốc cây Cổ Ngữ Thụ, khoanh tay lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngắm nhìn Mộc Nguyên Tử thần tình giận dữ bước đi ra ngoài.
 
"Dược Thiên Sầu! Ngươi thực cho rằng ta không dám đại khai sát giới hay sao?" Mộc Nguyên Tử vừa bước ra ngoài, quải trượng nện xuống dưới đất một cái, bức tường huyền quang ở sau lưng nhanh chóng biến mất.
 
Dược Thiên Sầu mặt không đổi sắc, nói: "Có chuyện gì mà ngươi không dám làm. Bất quá còn phải nhìn xem đối phương là ai, tỷ như Tam Dạ Ma Quân tới đây, ngươi cũng sẽ không dám làm loạn!"
 
Mộc Nguyên Tử thoáng ngẩn ra, không nghĩ qua Dược Thiên Sầu nhìn thấy mình xuất hiện, mà còn giữ được vẻ bình tĩnh như thế. Đầu tiên hắn nhanh chóng quét mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh một vòng, chờ khi phát hiện ra tu vi của Dược Thiên Sầu, thế nhưng đã tấn thăng đến cảnh giới Tiểu Thần hậu kỳ, thì trong lòng cũng chấn động.
 
Trầm ngâm một lúc, Mộc Nguyên Tử nheo nheo mắt nói: "Ta còn đang hiếu kỳ, ngươi ăn gan hùm từ khi nào, mà dám nói chuyện như vậy cùng ta. Nguyên lai là dựa dẫm vào tu vi có chút tiến bộ. Bất quá, chỉ sợ phải làm cho ngươi thất vọng rồi. Cảnh giới tu vi Tiểu Thần hậu kỳ so với ta vẫn còn chênh lệch không nhỏ. Còn chưa tới phiên ngươi hung hăng càn quấy ở trước mặt ta đâu!"
 
"Càn quấy thì không dám, ta đến đây chẳng qua là muốn tìm ngươi tính toán nợ nần mà thôi!" Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói.
 
Nhìn thấy bộ dáng ung dung của hắn, Mộc Nguyên Tử không khỏi buồn cười: "Tìm ta tính toán nợ nần ư? Vậy ta sẽ rửa tai lắng nghe, ngươi định tính toán với ta như thế nào đây."
 
"Có chuyện này cần phải hỏi ngươi trước." Dược Thiên Sầu vươn một ngón tay ra nói: "Ta hỏi ngươi, phương pháp khai mở Thần Khư Cảnh, có phải là do ngươi nói cho đám người Tam Dạ Ma Quân biết hay không?"
 
Mộc Nguyên Tử nhìn bộ dáng của hắn, cười nhạo khinh thường nói: "Phải thì như thế nào?"
 
"Ngươi thừa nhận thì được rồi." Dược Thiên Sầu hít sâu vào một hơi: "Ta đến đây nói cho ngươi biết, bởi vì hảo sự ngươi làm, mà hơn trăm vạn tu sĩ của ta ở bên trong Thần Khư Cảnh, đều bị Tam Dạ Ma Quân dẫn người đến tàn sát không còn một mảnh....Hơn trăm vạn tánh mạng ah! Làm sao ta bỏ qua được chuyện này cho ngươi đây chứ?"
 
Nghe đến đây, Mộc Nguyên Tử không khỏi ngẩn ra, phương pháp khai mở Thần Khư Cảnh, đúng là hắn nói cho Tam Dạ Ma Quân biết, nhưng hắn thật không ngờ, Tam Dạ Ma Quân sẽ giết nhiều người như vậy. Lúc này liền cau mày, ngữ khí dịu xuống một chút: "Vậy thì đã làm sao? Người cũng không phải là do ta giết, ngươi hẳn là nên đi tìm Tam Dạ Ma Quân tính sổ mới đúng. Hay ngươi biết mình không phải là đối thủ của Tam Dạ Ma Quân, cho nên đến tìm ta? Chuyện này đúng là nực cười!"
 
"Xem ra muốn ngươi nhận sai, thực là khó khăn. Không sao, ngày hôm nay ngươi muốn chạy trốn cũng không thể được!" Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Về phần Tam Dạ Ma Quân thì không cần ngươi quan tâm, sau khi thu thập ngươi xong, ta sẽ đi thu thập hắn, hơn nữa còn phải đem cả đám quần hùng ma đạo, diệt trừ toàn bộ!"
 
"Khẩu khí thật lớn!" Mộc Nguyên Tử lắc đầu dở khóc dở cười, có vẻ như đang châm chọc Dược Thiên Sầu không biết tự lượng sức mình. Nhưng còn đang cười, thì diễn cảm trên mặt đã cứng đờ, hắn vội vàng thuấn di lao vút lên không trung, chỉ thấy ở cái địa phương vừa rồi hắn đứng, có một đôi song trảo hung hăng từ dưới đất phá ra, thiếu chút nữa đã túm được hai chân của hắn, may mắn hắn là Mộc Linh, đối với địa căn có chút tâm đắc, nên rất nhanh đã nhận ra tình huống không đúng.
 
Thấy đánh lén không có hiệu quả gì, Dược Thiên Sầu thầm cảm thấy đáng tiếc, phát hiện ra lão gia hỏa này quả nhiên cũng có bản lĩnh, thế nhưng lại tránh thoát được công kích của Kim Phách Huyền Binh tu vi Đại Thần hậu kỳ. Lúc này, nhanh chóng vung tay lên, hơn mười Kim Phách Huyền Binh, mười Thổ Phách Huyền Binh cùng hai gã Hỏa Phách Huyền Binh đang ẩn núp ở xung quanh, lập tức xông ra, uy phong lầm lẫm đứng ở bên cạnh người hắn.
 
"Tam Muội Chân Hỏa!" Mộc Nguyên Tử nhìn thấy hai gã Hỏa Phách Huyền Binh, thì đồng tử co rút lại, thất thanh kinh hô.
 
Theo sau, quét mắt nhìn mười mấy tên quái vật khác, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy quái vật loại này. Khi phát hiện ra mỗi người tu vi đều cao thâm khó lường, thì lập tức minh bạch, vì sao Dược Thiên Sầu lại ung dung đến thế. Lúc này liền hung hăng quát lớn: "Quả nhiên là có chỗ dựa dẫm, chẳng trách ngươi lại dám đến tìm lão phu gây phiền phức. Bất quá tính toán của ngươi chỉ sợ phải thất bại rồi. Lão phu tùy thời có thể quay trở về Mộc Sát Hải, ngươi muốn cũng không thể làm gì nổi ta!"
 
"Mộc Nguyên Tử! Ta khuyên ngươi đừng để chiến tranh lan vào bên trong Mộc Sát Hải, trừ phi ngươi muốn Lục nhi tận mắt nhìn thấy ngươi bị giết." Dược Thiên Sầu chậm rãi bước tới, trầm giọng nói: "Cho đến hôm nay, chỉ cần là những địa phương ta từng đi qua, còn không ai có khả năng ngăn cản ta đến lần thứ hai. Thần Khư Cảnh phong bế quanh năm, ta đều có thể xuất nhập như nhà của mình. Mộc Sát Hải của ngươi đồng dạng cũng như thế, không tin ngươi cứ làm thử xem. Nếu ngươi thúc thủ chịu trói, ta sẽ suy nghĩ cho ngươi một cái chết thống khoái!"
 
Dứt lời, Dược Thiên Sầu liền vung tay lên, bảy mươi hai Thổ Phách Huyền Binh từ bốn phương tám hướng bên trong rừng rậm, bất thình lình xông ra, quanh kín xung quanh Mộc Nguyên Tử. Hồng Thái Long đang mai phục ở dưới dòng sông, lúc này cũng nhảy lên, chỉ vào Mộc Nguyên Tử rống giận mắng nhiếc: "Lão già kia! Ngươi cũng có ngày hôm nay sao, khoản nợ Hóa Thần Yên mười vạn năm trước, lão long ta hôm nay sẽ hảo hảo tính toán với ngươi!"
 
Hiện giờ Mộc Nguyên Tử nào có tâm tư nói chuyện với hắn, chỉ thấy như đang lâm đại địch, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía, trong lòng khiếp sợ khó nói nên lời. Hắn không sao tưởng tượng nổi, Dược Thiên Sầu từ đâu mà tìm được nhiều cao thủ quái vật như thế này. Tình huống ở hiện trường vừa nhìn đã hiểu, bản thân mình căn bản không phải là đối thủ của đám quái vật này, nếu giao phong thì sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi!
 
Đột nhiên, Mộc Nguyên Tử vung quải trượng trong tay lên, bức tường huyền quang lập tức hiện ra, hắn hoàn toàn không tin, Dược Thiên Sầu có thể tùy ý xuất nhập vào Mộc Sát Hải. Cho nên làm ra quyết định quay về Mộc Sát Hải trốn tránh.
 
Nhưng...Dược Thiên Sầu làm sao sẽ mặc kệ cho hắn chạy trốn dễ dàng như vậy. Tâm niệm vừa động, liền quát lớn: "Ngăn hắn lại!"
 
Bức tường huyền quang tuy rằng mở ra rất nhanh, nhưng nhiều ít vẫn cần một chút thời gian để ngưng tụ. Chuyện này đối với đám Huyền Binh tu vi cao thâm mà nói, thì đã quá đủ thời gian để ngăn cản Mộc Nguyên Tử rồi.
 
Một gã Hỏa Phách Huyền Binh tu vi Đại Thần hậu kỳ nhanh như chớp thuấn di tới, thân hình khổng lồ do Tam Muội Chân Hỏa ngưng tụ mà thành, trực tiếp hoành ngang chắn ở trước bức tường huyền quang, ngũ trảo vung lên, đương trường công kích về phía Mộc Nguyên Tử!
 
Mộc Nguyên Tử thuấn di tránh né, nhưng mà Huyền Binh từ bốn phương tám hướng đều vây kín tới, hoàn toàn chặt đứt đường rút lui của hắn. Đồng thời còn nhất tề nhắm vào hắn mà phát động công kích.
 
Bức tường huyền quang đang khai mở ra một nửa, vừa mất đi pháp lực chống đỡ, thì trong khoảnh khắc đã biến mất. Mộc Nguyên Tử sắc mặt đại biến, thầm nghĩ không ổn, biết hôm nay mình chạy đằng trời cũng không tránh khỏi nắng. Nhưng hắn sẽ không thúc thủ chịu trói, quải trượng trong tay chợt hóa thành vô số sợi dây leo, giống như một đàn linh xà cuốn về phía đám Huyền Binh.
 
Thừa dịp đang rảnh tay, Mộc Nguyên Tử liền trừng mắt về phía Dược Thiên Sầu, quyết định cầm tặc tiên cầm vương, muốn bắt giữ Dược Thiên Sầu làm con tin để trấn áp tình hình. "Sưu" hắn thuấn di lao ra khỏi vòng vây của đám Huyền Binh, đây là dùng tổn thất Mộc Linh Trượng, để đánh đổi lấy cơ hội hiếm hoi này.
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày, vừa nhìn thấy ánh mắt của đối phương, thì cũng đoán ra mưu đồ của đối phương. Lúc này khóe miệng dâng lên tia cười lạnh, bởi vì hắn sớm đã có sự chuẩn bị phòng thân, vạn đạo kim quang theo trong tay áo, như lôi đình vạn quân rống giận nổ bắn ra. Trực tiếp bức cho Mộc Nguyên Tử đang thuấn di lao tới, phải hiện nguyên hình.
 
Lúc này, Mộc Nguyên Tử phi thường hoảng hốt, không nghĩ qua trong tay Dược Thiên Sầu còn nắm giữ thần binh lợi khí, có thể thoải mái phá giải tầng phòng ngự của mình. Mà ở phía sau lưng hắn, cũng đồng thời vang lên mười mấy tiếng bạo nổ, đám Huyền Binh đã trực tiếp ngạnh kháng, phá tan những sợi dây leo đang cuốn lấy người của mình. Huống chi, Hỏa Phách Huyền Binh vốn chẳng coi những sợi dây leo này ra gì. Vừa phóng hỏa diễm ra thiêu đốt trùng trùng trở ngại, liền hung hăng truy sát theo.
 
Lúc này, vạn chuôi thần kiếm cũng đã nhanh chóng ngưng tụ thành một màn lưới kiếm, trong khoảnh khắc lại tiếp tục liều chết xung phong. Có mấy chuôi thần kiếm đang cắm ở trên người Mộc Nguyên Tử, trực tiếp bành trướng lên, nháy mắt đem Mộc Nguyên Tử phân tách ra thành từng đoạn nhỏ. Nhưng thân mình của Mộc Nguyên Tử vừa mới bị chém đứt, đã nhanh chóng dung hợp lại với nhau.
 
Mắt thấy phía trước có thần khí sắc bén ngăn trở, phía sau thì cường binh đang truy đuổi tới. Mộc Nguyên Tử đành phải thuấn di đáp xuống bên dưới mặt đất. Không nói hai lời, nhanh như chớp chui vào bên trong lòng đất.
 
Hai gã Hỏa Phách Huyền Binh vừa đuổi tới nơi, lập tức phun ra hai con hỏa long, chui xuống bên dưới lòng đất truy đuổi theo. "A...." Từ bên dưới lòng đất truyền ra một tiếng kêu thảm của Mộc Nguyên Tử. Lúc này mười mấy gã Kim Phách Huyền Binh cùng Thổ Phách Huyền Binh cũng đuổi tới nơi, nhanh chóng nối đuôi nhau chui xuống lòng đất, mà truy sát Mộc Nguyên Tử.
 
"Oanh....!" Ở vách núi phía trước, bất thình lình vang lên một tiếng bạo nổ.
 
Đội quân huyền binh đảo mắt, đã bức ép Mộc Nguyên Tử phải chui lên khỏi mặt đất. Vừa chui ra ngoài, Mộc Nguyên Tử thân mình liền như một luồng khói nhẹ, phóng vào bên trong cánh rừng rậm ở dưới chân núi.
 
Trên vách núi, Hỏa Phách Huyền Binh cùng một đám Thổ Phách Huyền Binh cũng lao ra, hung hăng truy đuổi theo sau.
 
Mộc Nguyên Tử vừa lao vào trong rừng rậm, uy lực của hắn liền phát huy lên tới mức cực hạn. Dù sao Cổ Lão Sâm Lâm cũng là địa bàn của hắn trong suốt mấy vạn năm qua. Lúc này chỉ thấy có vô số cành cây dây leo chằng chịt vươn ra ngăn trở địch nhân, tuy rằng không thể ngăn cản được đám Huyền Binh tu vi cao thâm, nhưng cũng đã gây ra không ít trở ngại cho tốc độ truy kích.
 
Nhưng hai gã Hỏa Phách Huyền Binh tiên phong mở đường, trên người Tam Hỏa Chân Muội bạo phóng ra, thiêu đốt cho đám mộc yêu tinh quái ở trong rừng gào khóc thảm thiết. Chỉ thấy ở phía trước lại rơi vào đường cùng, Mộc Nguyên Tử đành phải chui xuống dưới lòng đất....