Tinh Thần Châu

Chương 1211: U Minh Thần Phủ




"Không đúng!" Hồng Thái Long dứt khoát đem hắn đẩy ra, cao thấp nhìn hắn đánh giá, cúi đầu trầm ngâm nói: "Khẳng định là không đúng! Khẳng định là trong lòng tiểu tử ngươi đang có quỷ, ngươi hãy thành thật khai báo đi, rốt cuộc là ngươi đang làm cái trò quỷ gì thế?"
 
Dược Thiên Sầu thần tình nghiêm nghị nói: "Sự tình liên quan đến chuyện Bàn Long đại thần phó thác Đại Thiên Chưởng Hình Sứ, không thể phương tiện tiết lộ ra cho ngươi biết được."
 
"Ngươi...." Hồng Thái Long trừng lớn hai mắt, phất tay áo không thèm nói thêm gì nữa.
 
"Ha ha! Đi thôi! Chúng ta đi tiếp thôi, chờ có dịp nào đó sẽ mời ngươi hút thuốc, dĩ nhiên là ngươi sẽ minh bạch ngay thôi." Dược Thiên Sầu vui sướng tiếp tục bay về phía trước, trong lòng mang theo khát khao vô hạn. Chỉ sợ giấc mộng tốt đẹp lại sẽ chính là sự thật tàn khốc mà thôi.
 
"Hút thuốc ư?" Hồng Thái Long nhất thời trong đầu xuất hiện một cái dấu chấm hỏi to tướng, không ngừng muốn truy vấn xem hút thuốc là cái chuyện tình gì.
 
Hiện giờ lưu vực dòng Minh Hà cũng không yên ổn, năm xưa Bạch Khải và Kim Thái có lẽ còn băn khoăn nhóm người U Minh Thần Phủ không dám xuống tay đối với Minh Hà Thủy Tộc, nhưng đại quân ma đạo thì mặc kệ những chuyện này, bọn chúng đang tính toán tìm thời cơ thích hợp để ra tay đối với nhóm người bên trong U Minh Thần Phủ, vì thế rất có khả năng Minh Hà Thủy Tộc sẽ gặp tai ương.
 
Sau khi san bằng quần hùng Minh giới xong, đại quân ma đạo cho mấy vị Đại Ma Vương suất lĩnh quần ma dọc theo lưu vực Minh Hà một đường truy quét, phàm là gặp phải nhóm người Thủy Tộc không phục tùng, đều giống nhau phải bị diệt tộc. Mà người thần phục, sẽ bị lôi cuốn vào bên trong, trở thành nhóm tiên phong mở đường cho đại quân ma đạo. Cuối cùng toàn bộ nhóm người Minh Hà Thủy Tộc thần phục Ma Đạo, đều chạy tới địa phương rộng lớn nhất dòng lưu vực Minh Hà, đem bốn phía xung quanh bên ngoài U Minh Thần Phủ, bao vây trùng điệp.
 
Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long đến trước U Minh Thần Phủ, tự nhiên cũng không thể tránh khỏi chuyện đụng đầu cùng bọn họ.
 
Ở địa phương rộng lớn nhất lưu vực dòng Minh Hà, một hòn đảo nhỏ nằm sừng sững ở giữa trung ương, trên đảo có ánh lửa lóng lánh, có mỹ tửu giai hào, cũng có mỹ cơ ca vũ. Ma Khôi cùng Tu Xà, hai đại ma vương trái phải đều ôm theo mỹ nữ, đám thủ hạ ngồi xung quanh bên dưới thì đang nâng chén cuồng hoan, thanh âm huyên náo chấn động rầm rĩ ở trên cả hòn đảo.
 
Lúc này, những người đẹp đang hầu hạ nhóm quần ma, đều là người có dung nhan nổi bật đến từ Minh Hà Thủy Tộc, ví như Ly Cung Thủy Tộc, tam công chúa Ly Lệ, lúc này đang bị Tu Xà đại ma vương ôm vào trong lòng, còn bị giở trò sờ loạn. Nàng cũng không có biện pháp nào, tánh mạng của cha mẹ cùng người trong Thủy Tộc Ly Cung đều đang nằm trong tay đối phương, chỉ cần mình hầu hạ không bằng ý, đối phương liền sẽ lập tức đem tộc nhân ra tàn sát.
 
Rượu qua mấy tuần, Tu Xà đại ma vương hướng Ma Khôi đại ma vương nâng chén uống một hơi cạn sạch, theo sau trực tiếp ôm lấy Ly Lệ ném lên trên giường, ít nhiều Ly Lệ vẫn còn băn khoăn đến liêm sỉ, khi bị đối phương xé nát y phục, đồng thời nàng vẫn không quên thả tấm lụa mỏng bao phủ quanh giường xuống. Bất quá hành động này chỉ là bịt tai trộm chuông lừa dối chính mình mà thôi. Tấm màn lụa mỏng kia làm sao có thể ngăn cản được ánh mắt của đám quần ma ở bên ngoài đây chứ. Huống chi còn có ánh lửa bập bùng phản chiếu nổi bật.
 
Đám quần ma bên ngoài chứng kiến cảnh xuân điên đảo loan phượng bên trong, đều cười phá lên ha hả, vui sướng không thôi. Lúc này, ngay cả Ma Khôi đại ma vương cũng không còn kìm lòng nổi thêm nữa, mà trực tiếp túm lấy hai mỹ nhân Thủy Tộc kéo lên trên giường, cùng nhau cuồng hoan.
 
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên vang lên tiếng cười tấm tắc của Hồng Thái Long: "Cái lũ quần ma này cuộc sống đúng thật là tiêu dao khoái hoạt ah!"
 
Chúng nhân ở trên đảo, sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên không trung, Ma Khôi cùng Tu Xà thì trực tiếp giựt tấm màn lụa ra, hướng lên không trung quát lớn: "Kẻ nào?"
 
Dược Thiên Sầu đứng trên không trung khoanh tay cười lạnh, người có thể làm cho hắn chú ý tới, hiển nhiên chính là hai vị đang ngồi ở trên giường, bằng vào tu vi hiện giờ của hắn, vốn sẽ không cần phải đem hai người này nhìn vào trong mắt, nhưng nhãn tình vừa đảo qua xuống dưới thì không khỏi ngẩn ra. Bởi vì hắn trông thấy nửa thân trên của Ly Lệ đang phơi bày ra, còn nửa thân dưới thì áp cùng một chỗ với thân thể của Tu Xà đại ma vương.
 
Hai người đều là người quen cũ, Ly Lệ hiển nhiên cũng nhận ra hắn, sau khi nhìn thấy hắn đồng dạng cũng là sửng sốt, rất nhanh diễn cảm đã tràn đầy vẻ xấu hổ, đỏ mặt ngoảnh đầu quay đi chỗ khác. Dược Thiên Sầu nằm mơ cũng không ngờ, đường đường là Ly Cung tam công chúa khí phái thanh cao, thế nhưng sẽ ở đây mà làm cái loại chuyện này, vốn còn cho là mình đã nhìn lầm rồi, dù sao người với người có tướng mạo tương đồng cũng là bình thường, hơn nữa đối phương còn lột sạch trang y. Bất quá, sau khi nhìn thấy phản ứng của đối phương, thì Dược Thiên Sầu đã nhanh chóng hiểu ra, nữ nhân đang hầu hạ chỗ kín của gã đại ma vương kia đúng thực là Ly Cung tam công chúa Ly Lệ.
 
Dược Thiên Sầu trong lòng khẽ thở dài một tiếng, đại khái cũng đoán được quần ma hung hăng càn quấy ở tam giơi như thế nào, chỉ sợ nàng cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ mà thôi. Chẳng qua ngày trước, đã từng đường đường là công chúa tôn sư, mà bây giờ luân lạc đến bước đường này, thì không khỏi làm cho người ta cảm khái thổn thức không thôi.
 
Phía bên dưới, Khôi Xuyết và Tu Xà đại ma vương phản ứng cực nhanh, thoáng chống đã mặc xong quần áo phóng lên, Dược Thiên Sầu tùy tay phóng ra hai chuôi thần kiếm, bằng vào tu vi Đại Thần hậu kỳ của hắn bây giờ, muốn đối phó hai gã đại ma vương tu vi Tiểu Thần trung kỳ, quả thực chính là vô cùng đơn giản. Hai đạo kim quang phóng ra nhanh như tia chớp, hai gã đại ma vương ngay cả một câu đều không kịp nói, chỉ phát ra một tiếng hét thảm, đương trường đã bị băm vằm thịt nát xương tan.
 
Thanh âm báo động vang lên, trong dòng Minh Hà lập tức ùa ra vô số đại quân ma đạo, cùng rất nhiều Minh Hà Thủy Tộc, nhưng khi nhìn thấy đối phương ung dung thoải mái miểu sát hai vị Đại Ma Vương, thì rất nhanh đã hiểu đối phương chính là cao thủ, cả đám đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn Ly Lệ đang cuống quýt mặc trang y vào. Theo sau nghiêng đầu nhìn Hồng Thái Long hỏi: "U Minh Thần Phủ ở ngay dưới chỗ này hay sao?"
 
"Không sai! Nhưng chúng ta có cần làm thịt đám nhãi nhép này trước hay không?" Hồng Thái Long xoa tay hưng phấn nói.
 
Nhưng mà, lúc này Dược Thiên Sầu đã muốn thuấn di lao xuống bên dưới, mắt nhìn Ly Lệ quần áo xộc xệch ngượng ngùng không thôi. Ngẫm lại còn kiên quyết giả vờ như không quen biết nàng, lách thân bước qua người nàng. Lúc này, Hồng Thái Long cũng phóng xuống đuổi theo, nhưng bản thân hắn không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Tương phản còn truy vấn: "Chẳng lẽ cứ buông tha cho bọn chúng như vậy hay sao?"
 
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu, nhìn rừng người đang tập trung nhốn nháo, cũng thấy được hai vợ chồng Ly Quảng thần tình động dạng xấu hổ ngượng ngùng ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác, nhãn tình băng lạnh hống lên: "Không muốn chết đều cút ngay cho ta, kẻ nào cản ta đều sẽ chết!"
 
Ly Lệ thoáng đưa mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu một thân thanh sắc trường bào khoanh tay mà đứng, nàng sớm đã nghe nói qua tin tức Dược Thiên Sầu chống đối với Tam Dạ Ma Quân, nhưng không ngờ rằng, bây giờ Dược Thiên Sầu đã muốn cường hãn tới tình trạng như thế này rồi, thế nhưng lại có bản lĩnh dễ dàng miểu sát hai gã đại ma vương. Sau khi trầm ngâm do dự một lúc, liền truyền âm cầu xin nói: "Dược Thiên Sầu! Van cầu ngươi cứu giúp Ly Cung Thủy Tộc chúng ta, chỉ cần ngươi cứu Ly Cung Thủy Tộc, Ly Lệ ta sẽ làm nô tỳ báo đáp cho ngươi."
 
Dược Thiên Sầu không quay đầu nhìn lại, chỉ cau mày trầm giọng truyền âm đáp lời: "Tam công chúa, nhất thời bất đắc dĩ sa đọa thì thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng đắm mình ở trong trụy lạc, như vậy thì sẽ trở thành thói quen, không có thuốc nào cứu chữa nổi đâu. Dược Thiên Sầu ta không cần ngươi làm nô tỳ, chẳng bao lâu sau thời cơ phản kích ma đạo sẽ tới, chính bản thân ngươi hãy tự bảo trọng lấy mình đi thôi!"
 
Lời vừa dứt, hắn quay sang nói mấy câu cùng Hồng Thái Long, rồi hai người sóng vai nhau lao xuống dòng Minh Hà. Để lại Ly Lệ đang ngơ ngác ngắm nhìn quần áo xộc xệch trên người của mình....
 
Hồng Thái Long cùng Dược Thiên Sầu phóng xuống dưới nước sâu khoảng chừng mấy ngàn thước xong, ở trên vách núi dưới đáy sông phát hiện ra một cánh cửa đang tản mát ra ánh sáng huỳnh quang lấp lánh, trước mặt cánh cửa có đính một viên Tỵ Thủy Châu màu trắng, đang phát ra ánh sáng nhu hòa, còn phía dưới xà ngang thì điêu khắc bốn chữ "U Minh Thần Phủ." Ngoài cửa còn trông thấy không ít thủ vệ canh gác, hai người Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng lướt tới, đám thủ vệ đang canh gác không dám cản đường, liền sôi nổi tránh đi.
 
Hồng Thái Long bước tới phía trước, trực tiếp đẩy cửa ra, rất nhanh đã nhìn thấy một vòng xoáy bạch quang là thông đạo nối liền hai giới. Tiếp theo, hai người song song biến mất vào trong đó.
 
Chờ hai người xuất hiện ở phía bên kia, một nơi tràn đầy ánh sáng rực rỡ, thì bốn phía chung quanh đã có không ít Minh Tu cùng Lam Y Nhân phóng tới, giương mắt lên nhìn chằm chằm vào hai người. Bất quá, trong đó lại có người thất thanh kinh hô: "Dược Thiên Sầu!"
 
Dược Thiên Sầu không nghĩ qua, mình vừa bước chân vào U Minh Thần Phủ thì đã có người nhận ra được mình, vừa nhìn về phương hướng phát ra thanh âm, thì cũng không trông thấy người nào quen biết. Nhưng xem phục sức người này đang mặc, thì nhanh chóng hiểu ra đối phương là đệ tử của Tuyệt Tình Cung, hiển nhiên đã từng gặp qua mình rồi. Vì thế không khỏi quay sang nhìn Hồng Thái Long, lắc đầu cười nói: "Xem ra đã không tìm nhầm nơi rồi, cha con Vong Tình nhất định là đang ở trong này!"
 
Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phương hướng người vừa kinh hô, mở miệng trả lời: "Thông báo cho Vong Tình, nói là ta đã tới, muốn gặp mặt hắn."
 
Tiểu tâm can của đám người này mặc dù đang cảnh giác cao độ, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đồng thời còn có một gã Minh Tu cùng một gã đệ tử Tuyệt Tình Cung âm thầm rời đi. Còn Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long thì chậm rãi bước lên phía trước, đánh giá hoàn cảnh bốn phía xung quanh.
 
Không bao lâu sau, mười mấy bóng lưu quang nhất tề giá lâm, Ô Phong, Ô Hùng, Vong Tình cùng Hắc Trì Phu Nhân, tất cả đều có mặt đông đủ, đồng thời còn xuất hiện thêm mấy vị lão nhân nữa. Dược Thiên Sầu ngẩng đầu chăm chú quan sát đám lão nhân, phát hiện ra trong đám người này thế nhưng mỗi người tu vi đều đã tới cảnh giới Thần Cấp, người tu vi cao nhất còn là Đại Thần trung kỳ. Có thể thấy được, bên trong U Minh Thần Phủ này, quả thật đúng là nơi ngọa hổ tàng long.
 
Ô Hùng vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu, liền bốc lửa trong lòng, giương tay chỉ vào Dược Thiên Sầu quát mắng: "Dược Thiên Sầu! Ngươi còn dám tới đây nộp mạng hay sao?"
 
Hắn không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng thì Dược Thiên Sầu lại nhớ đến cái chết của Mục Thiên Kiều, lúc này liền không chần chừ nâng tay vung trảo ra. Lúc này, Ô Hùng chợt cảm thấy một cỗ hấp lực đang mạnh mẽ hút lấy mình. Thử hỏi cấp bậc tu vi Tiên Đế như hắn, thì bây giờ làm sao có thể đối kháng được với Dược Thiên Sầu đây chứ!
 
Thấy vậy, đám người Ô Phong không khỏi kinh hãi, nhưng mà cái vị lão nhân tu vi Đại Thần trung kỳ đang đứng ở giữa, đã nhanh chóng thuấn di phóng lên, một tay mạnh mẽ kéo Ô Hùng trở về. Bất quá khi vừa giao thủ, thì lão ta không khỏi biến sắc, bởi vì lão phát hiện ra tu vi của Dược Thiên Sầu thế nhưng lại cao hơn mình một bậc, chẳng trách chính mình đã nhìn không thấu tu vi của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Dược Thiên Sầu đến không phải là vì muốn giết người, cho nên cũng đã thu tay, bất quá lại chỉ tay vào Ô Hùng đang kinh hồn táng đởm, quát lớn: "Ta muốn giết ngươi bất quá chỉ cần vung tay nhấc chân lên mà thôi. Dựa vào ngươi còn chưa ngăn cản được ta, ngươi là cái hạng tiểu nhân vô liêm sỉ, vì chạy trốn bảo toàn tính mạng mà ngay cả lão bà cũng bỏ mặc. Giết ngươi thì đúng là bẩn tay của lão tử, mau lăn qua một bên cho lão tử, nơi này không phải chỗ mà ngươi có thể nói chuyện."
 
"Ngươi chính là Dược Thiên Sầu!" Lúc này Ô Phong mới bước ra, Phong Thần Trượng trong tay sáng ngời, cười lạnh một tiếng, có vẻ như đang cười sự trâng tráo của Dược Thiên Sầu, muốn dùng Phong Thần Trượng giáo huấn hắn một phen. Nào ngờ, vị lão nhân tu vi Đại Thần trung kỳ đã vươn tay ra ngăn cản, lắc đầu nói: "Ngươi không phải là đối thủ của hắn."
 
Lời này vừa nói ra, chẳng những là Ô Phong, mà ngay cả đám người Vong Tình cũng giật mình hoảng hốt, thần tình kinh nghi bất định đánh giá Dược Thiên Sầu, có chút hoài nghi người này đến cùng có phải là Dược Thiên Sầu hay không.
 
Còn Ô Phong thì lại thất thanh nói: "Nghĩa phụ! Ngài không nhìn lầm đó chứ!"
 
Nghĩa phụ?
 
Ta kháo!
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt cao thấp đánh giá hai người một cái, trong lòng oán thầm không thôi. Thầm nghĩ, ta đang không hiểu làm sao đám người Ô Phong lại đến tránh họa ở trong U Minh Thần Phủ, hóa ra là ở địa phương này còn nhận thức một vị nghĩa phụ!
 
Lúc này, lão nhân tu vi Đại Thần trung kỳ, khẽ chắp tay nói: "Lão phu là Vạn Thiên Ba, không nghĩ tới trong tam giới đã xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi tài ba như tiểu huynh đệ. Chẳng hay tiểu huynh đệ giá lâm U Minh Thần Phủ là có chuyện gì muốn làm?"