Tinh Thần Châu

Chương 1232: Lam Hải Tinh Hoa




Bạch Tố Trinh một thân bạch y nhuộm đầy máu, nhẹ nhàng bước tới sau lưng hắn, má dựa vào đầu vai, hạ thấp giọng nói: "Đưa ta đi Lam Hải Tử Cảnh."
 
Ngữ khí hờ hững, đồng thời cũng vô cùng kiên quyết.
 
Dược Thiên Sầu một tay ôm lấy Phù Dung đang khóc ròng, chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt không buồn không vui của Bạch Tố Trinh, biết là nàng muốn dùng Lam Hải Tinh Hoa để tôi luyện thể chất, nhanh chóng đề cao tu vi, hy vọng một ngày nào đó có thể đi tìm Ma Thần báo thù. Đương nhiên, hắn hoàn toàn có thể từ chối đưa nàng đi, nhưng trong hoàn cảnh này, làm sao hắn có thể cự tuyệt được đây. Chính mình đã gây ra họa lớn, hại chết nghĩa phụ của người ta, có thể diện gì mà đòi cự tuyệt?
 
"Được rồi!" Trầm ngâm một lúc lâu sau, Dược Thiên Sầu liền phun ra hai chữ này, nhẹ nhàng vỗ xuống lưng của Phù Dung, buông nàng ra. Sau đó nắm lấy tay của Bạch Tố Trinh, cùng nhau biến mất.
 
Trong Lam Hải Tử Cảnh...
 
Hai người dắt tay nhau xuất hiện ở trên hòn đảo kia. Tay trong tay yên lặng ngắm nhìn những cột ánh sáng trí mạng thi thoảng từ bên dưới mặt biển phóng vút lên.
 
Bạch Tố Trinh buông tay hắn ra, muốn nhảy vào trong biển rộng, thì lại bị Dược Thiên Sầu khẩn trương túm lấy, lắc đầu cười khổ nói: "Ta đi cùng với nàng."
 
Một đoàn bọt khí bao trùm lấy hai người, rồi phóng vào trong biển sâu. Sau khi xuống tận đáy biển, mà vẫn chưa nhìn thấy Lam Hải Kim Tinh đâu cả. Thi thoảng nhìn thấy những cột sáng trí mạng phun lên từ dưới đáy biển, Dược Thiên Sầu liền thi triển Thủy Quyết, trong nước lập tức đã sinh ra một dòng thủy lưu, đem tầng bùn cát bao trùm ở dưới đáy biển thổi quét tung lên.
 
Ngay trong khoảnh khắc tầng bùn cát bị thổi dạt sang một bên, thì những khối kim chúc mang màu lam sắc, cũng dần dần hiện ra ở trước mắt của hai người. Ánh quang mang màu lam sắc đem cả đáy biển tô thành một màu tuyết lam, làm cho người ta cảm thấy, chính mình giống như vừa rơi vào trong một thế giới cổ tích tràn đầy một màu lam sắc bình thường.
 
"Dựa theo ghi chép trên Vạn Yêu Tâm Kinh, thì đây hẳn cũng chính là Lam Hải Tinh Hoa rồi." Bạch Tố Trinh giương ngón tay lên chỉ về phía trước.
 
Dược Thiên Sầu thuận thế nhìn lại, chỉ thấy ở phía trước có một chiếc đầm, làm bằng kim chúc màu xanh lam trong suốt. Bên trong đầm cũng chứa một thứ chất lỏng màu làm sắc, hiếm có mê người, nhấp nháy màu xanh lam rực rỡ, đồng thời còn tản mát ra nhiều sắc thái bất đồng. Khi nhìn nhiều, thì giống như nó có thể kéo tâm thần của người ta vào, làm cho người ta trường kỳ ngủ say bất tỉnh vậy.
 
Kỳ quái nhất chính là, thứ chất lỏng màu lam sắc này rõ ràng đang ở trong đáy biển, thế nhưng lại không dung hòa cùng nước biển.
 
"Ta thấy hay là buông tha đi! Thực sự là quá nguy hiểm." Dược Thiên Sầu nhịn không được vẫn khuyên nhủ, sắc mặt có vẻ phi thường ngưng trọng, uy lực của cột sáng trí mạng kia, bản thân hắn cũng hiểu rõ ràng, mà Lam Hải Tinh Hoa không ngờ chính là suối nguồn thai nghén ra cột sáng trí mạng. Thử nghĩ xem, lấy thân thể huyết nhục mà ngâm mình vào trong thứ này, thì cũng không khỏi quá mức khủng khiếp rồi.
 
Văn Lan Phong và Yến Truy Tinh chính là vết xe đổ, hắn thực lòng không muốn Bạch Tố Trinh cũng trở thành như hai người bọn họ.
 
"Không sao đâu...Trên Vạn Yêu Tâm Kinh có kinh nghiệm dùng để tham khảo. Ta sẽ cẩn thận nắm chắc đúng mực."
 
Bạch Tố Trinh thản nhiên cười nói. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Dược Thiên Sầu, đột nhiên nàng vươn song chưởng ra ôm lấy cổ Dược Thiên Sầu, hai cặp môi mềm gắt gao dán lại cùng một chỗ với nhau.
 
Đây là lần đầu tiên Dược Thiên Sầu thấy nàng chủ động như vậy, hai tay nhịn không được luồn xuống ôm lấy bờ eo của nàng, mà vuốt ve kiều đồn.
 
Ở thế giới màu lam bên dưới đáy biển, trong một đoàn bọt khí, một đôi nam nữ bỗng nhiên trở nên xung động, nam nhân có vẻ như là không thể kìm chế được nữa rồi, bàn tay đang không ngừng sờ loạn, khi vừa mới sờ tới chỗ cấm địa, thì thân thể mềm mại của nữ nhân liền run lên, vươn tay xuống ngăn chặn hắn, không cho phép hắn tiếp tục làm như vậy nữa. Đồng thời lắc lắc đầu, giống như đang nói bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
 
Dược Thiên Sầu phải kêu là không biết nói cái gì, Bạch Tố Trinh cũng đầy mặt thẹn thùng, nhẹ nhàng bay ra khỏi đoàn bọt khí, dứt khoát phóng thẳng về phía đầm nước đang chứa đầy chất lỏng màu lam sắc kia. Khi còn đang phiêu phù ở trên không trung, thì hơi liếc nhìn Dược Thiên Sầu ôn nhu cười cười, sau đó mới cắn môi, chậm rãi rơi xuống.
 
Hai chân vừa chạm vào thứ chất lỏng màu lam, thì vô số tia lưu quang màu lam sắc, lập tức lan tràn ra khắp quanh thân của nàng. Lúc này, diễn cảm trên mặt của Bạch Tố Trinh cũng tràn đầy vẻ thống khổ.
 
Thấy vậy, Dược Thiên Sầu chấn động, vội vàng lao tới, sốt ruột hỏi: "Nàng thế nào rồi? Nếu không được thì đừng cố thử nữa."
 
"Không có chuyện gì." Bạch Tố Trinh lắc đầu đáp trả. Dứt khoát cắn răng tiếp tục trầm mình xuống, chỉ là thân hình kìm chế không nổi, không ngừng run rẩy. Hiển nhiên là đang phải thừa nhận sự tra tấn thống khổ khó diễn tả bằng lời.
 
Thấy vậy, Dược Thiên Sầu khẩn trương đến độ, giống như kiến bò ở trong chảo nóng. Cuối cùng làm ra quyết định cũng đi xuống thử xem, một khi phát hiện ra mình không chịu nổi, thì sẽ lập tức đưa Bạch Tố Trinh ra ngoài, không thể để cho nàng tiếp tục mạo hiểm như vậy được nữa.
 
Nhưng mà ngay trong lúc muốn nhấc bước tiến vào, thì Kim Châu ở trong đan điền, giống như vừa cảm ứng được cái gì đó. Chỉ thấy nó hung hăng bộc phát ra kim quang chói mắt, thứ chất lỏng màu lam sắc đồng dạng cũng bộc phát ra lam quang chói mắt, hai loại quang mang bất đồng, giống như đang bài xích lẫn nhau, mặc cho Dược Thiên Sầu sử xuất ra bao nhiêu kình lực, cũng vô pháp bước đến gần được đầm nước.
 
Đến cuối cùng, thế nhưng lại mạnh mẽ chấn hắn bay ngược ra, lúc này hai luồng hào quang mới lặng lẽ biến mất. Dược Thiên Sầu thần tình khó hiểu, ngắm nhìn bản thân mình, rồi lại ngắm nhìn thứ chất lỏng màu lam sắc kia, không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
 
"Dược Thiên Sầu, chàng mau rời khỏi nơi này đi, chàng mà tới gần, thì ta lại cảm thấy năng lượng của Lam Hải Kim Tinh rung động, cuồng bạo đến mức làm cho tâm thần của ta, cơ hồ thiếu chút nữa thì đã thất thủ mất rồi."
 
Thanh âm nặng nhọc của Bạch Tố Trinh từ trong đầm chất lỏng màu xanh lam truyền ra.
 
Dược Thiên Sầu không biết vì sao lại như thế này, nhưng cũng không dám manh động thêm nữa. Sau khi chần chừ một lúc, vì sự an toàn của Bạch Tố Trinh, hắn lại cắn răng trực tiếp bay ra khỏi đáy biển, đáp xuống dưới hòn đảo kia, lẳng lặng đứng chờ ở nơi đó....
 
Ba ngày sau, Dược Thiên Sầu đang đứng ngồi không yên, thì đột nhiên trông thấy thân hình của Bạch Tố Trinh từ dưới đáy biển lao ra, yên lặng đứng ở trên mặt biển không hề nhúc nhích chút nào. Hắn vừa bay qua, thì cũng phát hiện ra, hai tròng mắt của Bạch Tố Trinh thế nhưng đã biến trở thành một màu xanh lam quỷ dị, thoạt nhìn có vẻ rất dọa người, hơn nữa cả người thậm chí còn đứng si ngốc ra ở đó.
 
Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa đã sợ tới mức phi hồn phách tán, khẩn trương nói: "Nàng làm sao vậy?"
 
Thấy đối phương thờ ơ, dường như hoàn toàn không nghe được hắn đang nói cái gì. Đang muốn ôm lấy Bạch Tố Trinh, đưa lên trên đảo để kiểm tra xem xét trạng huống thân thể. Thì đúng lúc này, Dược Thiên Sầu không khỏi sửng sốt, chỉ thấy hai tròng mắt màu xanh lam của Bạch Tố Trinh, bắt đầu nhấp nháy lam quang, từ thịnh đến suy, tựa hồ như đang dần dần thu liễm vào bên trong cơ thể.
 
Dược Thiên Sầu nắm lấy cổ tay của nàng, bắt đầu kiểm tra tình huống bên trong nội thể của nàng. Không nhìn không biết, vừa nhìn thì đã giật mình kinh hãi. Bởi vì tu vi trong nội thể của Bạch Tố Trinh đang dùng tốc độ không tưởng mà tấn thăng lên.
 
Thẳng đến lúc lam quang nội liễm nhỏ bằng đầu mũi kim, thì tu vi trong nội thể của nàng mới đình chỉ tăng trưởng. Lúc này tu vi của Bạch Tố Trinh đã ngang nhiên tấn thăng lên cảnh giới Tiểu Thần sơ kỳ, mà hai điểm lam quang nhỏ xíu như đầu mũi kim ở trong mắt nàng, nếu không quan sát cẩn thận, thì cơ hồ cũng không thể nhìn ra được điều gì khác thường. Nguồn: http://thegioitruyen.com
 
Lam Hải Tinh Hoa có tác dụng thần kỳ như vậy, làm cho Dược Thiên Sầu không dám tin, trợn mắt há hốc miệng ra. Hắn không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài biển, cũng có xúc động muốn đi thử thêm một lần nữa.
 
Lúc này, hai tròng mắt của Bạch Tố Trinh đã dần dần hoạt động, cả người cũng chậm rãi ngồi dậy, nhưng khi trông thấy hai tay của mình bị Dược Thiên Sầu cầm lấy, thì mạnh mẽ vùng ra, thuấn di đứng sang một bên, thản nhiên hỏi: "Ngươi là ai?"
 
"Ta...." Dược Thiên Sầu nhất thời khẩn trương nhìn nàng, run rẩy hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
 
Chính xác mà nói, thì hắn đang luống cuống, lo sợ Bạch Tố Trinh lại sẽ biến trở thành một Văn Lan Phong thứ hai.
 
May mắn chính là, Bạch Tố Trinh vừa nghe được thanh âm của hắn, thì diễn cảm trên mặt lại toát ra vẻ thống khổ, lắc lắc đầu, chậm rãi khôi phục trí nhớ. Theo sau, mới uể oải ngẩng đầu lên nhìn về phía Dược Thiên Sầu, giống như vạn phần áy náy nói: "Ta không sao, vừa rồi chỉ là trong lúc nhất thời còn chưa khôi phục lại hoàn toàn mà thôi."
 
Dược Thiên Sầu vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, yên tâm bước tới, nắm lấy tay của nàng, liên tục cười khổ nói: "Bộ dạng vừa rồi của nàng, thiếu chút nữa đã hù chết ta rồi. Nhưng không có chuyện gì là tốt lắm rồi."
 
Trong lơ đãng, Bạch Tố Trinh lại rút tay của mình về, nhìn hắn cười nói: "Hiện giờ đúng là lúc Lam Hải Tinh Hoa đang tỏa ra năng lượng, cần phải nắm chắc cơ hội này, thì khi đề thăng tu vi mới có lợi. Chúng ta quay về đi! Ta muốn bế quan một lúc."
 
Vừa quay trở về Ô Thác Châu, Bạch Tố Trinh quét mắt nhìn cảnh tượng hoang tàn như cũ, không chào hỏi bất luận người nào, chỉ quay sang hỏi Dược Thiên Sầu một câu, rằng mình muốn đi tìm một địa phương để bế quan tu luyện, rồi một mình cấp tốc bay về phương xa, cũng chẳng biết là nàng sẽ tìm nơi nào để bế quan tu luyện.
 
Dược Thiên Sầu ngơ ngác nhìn theo phương hướng mà thân ảnh của nàng biến mất. Rồi lại cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, cảm giác cứng ngắc lúc trước Bạch Tố Trinh rút tay ra vẫn còn chưa tan biến.
 
Võ Lập Tuyết đang trợ giúp Lộ Nghiên Thanh cứu giúp những người bị thương. Lúc này liền bước tới bên cạnh Dược Thiên Sầu, nhìn theo phương hướng Bạch Tố Trinh biến mất, có chút kỳ quái dò hỏi: "Bạch tỷ làm sao vậy? Ta nhìn ánh mắt của nàng, như thế nào lại có chút xa lạ. Chẳng lẽ huynh đã làm gì người ta rồi sao?"
 
"Nàng ấy vừa dùng Lam Hải Tinh Hoa để tôi thể, trí nhớ vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, chờ khôi phục lại thì sẽ tốt hơn." Dược Thiên Sầu ngẩn ngơ giải thích. Trong giọng nói tràn đầy hương vị như đang an ủi chính mình.
 
"A! Sẽ không giống như Văn Lan Phong đó chứ?" Võ Lập Tuyết không khỏi lo lắng dò hỏi.
 
"Mồm quạ đen!" Dược Thiên Sầu đảo cặp mắt trắng dã liếc nhìn Võ Lập Tuyết. Bất quá khi trông thấy nha đầu không có tim không có phổi này, ở trong đại kiếp mà vẫn bình yên vô sự, thì tâm tình của hắn cũng tốt hơn vài phần. Lúc này khẽ nắm lấy bàn tay trắng nộn của Võ Lập Tuyết, nói: "Tuyết nhi, nói cho muội nghe một tin tức tốt lành, ta đã tìm được con Dã Kê kia ở trong Thần Hư Cảnh rồi."