Tinh Thần Châu

Chương 125: Đào động




Lúc này Dược Thiên Sầu tự nhiên không biết đệ tử sáu đại môn phái đang khen ngợi mình tiên diễm như đóa hoa đỏ thẫm, càng không biết sáu đại phái đã sớm kết thúc cuộc thí luyện, hắn vẫn còn muốn kiếm thêm chút ít đồ tốt trong Yêu Quỷ Vực, chậm rãi hỗn thêm thời gian một tháng mới trở lại.
 
Linh Vụ Tam Thánh cung kính dẫn sáu người đi lên đỉnh núi, đối với câu hỏi của Dược Thiên Sầu có hỏi liền đáp, người sau cuối cùng cũng dò hết gốc gác của ba yêu quái. Ba yêu quái đều là yêu tinh tu luyện hơn hai ngàn năm, tu vi đã đạt tới Độ Kiếp sơ kỳ. Nữ tử đẹp đẽ ăn mặc hở hang chính là một con rắn tinh ngũ thải ban lan( năm màu rực rỡ), tên là Hồng Tam Nương. Lão quái tóc vàng xem kiểu tóc đã biết là một con sư tử tinh, tên là Hoàng Nhị Uy. Còn lão quái tướng mạo có vẻ đoan trang một chút chân thân vốn là một con khỉ mặt xanh, tên là Hầu Đại Toàn.
 
Đi tới đỉnh núi, mấy người lấy làm kinh hãi, linh khí thật nồng hậu! Linh khí ngọn núi này không ngờ đã đạt thành nông nỗi như tụ sương thành mưa. Dược Thiên Sầu cảm thụ được hương vị đặc biệt trong không khí đang bay tới lan tỏa trên da thịt, cả người giống như đang đứng trong mưa nước hoa.
 
"Ba người các ngươi thật biết hưởng thụ, không ngờ chiếm được một địa phương tốt như vậy, nói vậy đối với tu luyện có bang trợ rất lớn phải không?" Dược Thiên Sầu nhìn ba yêu quái âm dương quái khí cười nói.
 
Hắn khiến trong lòng ba yêu quái nhảy thình thịch, có phải ngươi nghĩ ba chúng ta thiếu tư cách hưởng thụ nơi này? Xem ra nơi phong thủy bảo địa này phải kính dâng đi ra. Hồng Tam Nương dời bước nói: "Tiên sinh nếu thích nơi này, ba người chúng ta nguyện đem nơi này tặng cho tiên sinh."
 
"Nga!" Ánh mắt Dược Thiên Sầu xẹt qua hai gò núi vun cao hở hang, đạm nhiên nói: "Ta là người thích đoạt vật người yêu thích sao?"
 
Hồng Tam Nương uốn éo vòng eo, liên tục xua tay nói: "Ta không phải ý tứ đó, chúng ta cam tâm tình nguyện đem nơi này tặng cho tiên sinh."
 
"Phải?" Ánh mắt Dược Thiên Sầu rơi lên người Hầu Đại Toàn và Hoàng Nhị Uy hỏi: "Hai ngươi cũng có ý tứ này sao?"
 
Hai yêu quái liếc mắt, Hầu Đại Toàn cung kính nói: "Hai chúng ta ăn nói vụng về, sẽ không nói, ý tứ của Tam Nương là ý tứ của chúng tôi."
 
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ đáng tiếc, đáng tiếc nơi này không dời đi được, chính mình lại không thể ở lại đây lâu dài, bằng không mỗi ngày ở chỗ này tu luyện, tin tưởng rất nhanh đột phá Trúc Cơ hậu kỳ. Ngẫm lại xót ruột khoát khoát tay nói: "Ý tốt của các ngươi ta tâm lĩnh, không cần đâu."
 
Ba yêu quái trao đổi ánh mắt, thầm nghĩ, đệ tử Tất Trường Xuân quả nhiên là người nhìn quen thứ tốt, dù là địa phương tốt như vậy cũng chướng mắt.
 
"Di! Được rồi." Dược Thiên Sầu kỳ quái nói: "Ở đây vì sao lại có linh khí nồng hậu như vậy, các ngươi biết là vì sao không?"
 
Hồng Tam Nương có chút rụt rè cười nói: "Ngày trước ba người chúng ta tuyển nơi này đặt chân, cũng vì thấy chung quanh thụ cao rừng rậm, vẫn ở lại suốt một ngàn năm cũng không thấy có gì dị thường. Nói đến cũng lạ, nửa năm trước đột nhiên có hương vị không biết từ đâu bay tới, sau đó linh khí cũng càng ngày càng thịnh, kết quả thành hình dạng hôm nay. Bằng không với tu vi ngày xưa của ba người chúng ta còn chưa khả năng chiếm được địa phương tốt như vậy."
 
Dược Thiên Sầu gật đầu, ngẫm lại cũng phải, địa phương linh khí dư thừa như vậy yêu quái nào nhìn không thích, bằng tu vi một ngàn năm trước của ba người khẳng định không lấy được, dù là hôm nay, chỉ sợ cũng vì dị tượng xuất hiện trong thời gian quá ngắn, bằng không nhờ vào tu vi Độ Kiếp sơ kỳ chưa chắc còn giữ được.
 
Ánh mắt quan sát hoàn cảnh bốn phía, núi này thật ra quá kỳ quái, dưới chân núi sườn núi đều xanh um tươi tốt, trên đỉnh núi lại không nhìn thấy một thân cây, tất cả đều là rừng đá quái thạch lởm chởm, hương vị thơm đến dị thường kia hình như từ trong rừng đá truyền tới.
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu lóng lánh nhìn chằm chằm rừng đá hỏi: "Chẳng lẽ bên trong rừng đá có bảo bối gì phải không?"
 
"Mời tiên sinh đi theo ta." Hồng Tam Nương đi phía trước dẫn đường, mọi người theo nàng đi vào trong rừng đá, đi tới trước một thạch động, cảm thấy hương khí càng thêm nồng nặc, phảng phất hương vị kia từ trong thạch động truyền ra.
 
Hồng Tam Nương chỉ vào thạch động nói: "Ý nghĩ của tiên sinh cũng giống như ba người chúng ta, chúng ta cũng hoài nghi dưới núi này có bảo bối gì đó, vì vậy muốn đào một cái động nhìn xem bên dưới rốt cục là thứ gì. Thế nhưng những tảng đá ở đây cứng rắn thật sự ngoài dự liệu, tầng ngoài còn hoàn hảo một chút, nhưng đến bên trong càng khó đào móc, ba người chúng ta tìm gần nửa năm thời gian mới đào được gần trăm thước, đến bây giờ nửa bước khó tiến, chỉ sợ không có pháp bảo phá núi thì không cách nào đào thêm được nữa."
 
"Nga, còn có chuyện như vậy?" Dược Thiên Sầu kỳ quái nói: "Đi, chúng ta vào xem."
 
Hắn nói xong dẫn đầu đi vào. Động không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng dung nạp hai người đi song song, phỏng chừng vì nguyên nhân quá khó đào móc. Đi sâu hơn mười thước, vừa thấy trước mắt tối sầm xuống, bỗng nhiên lại nhìn thấy chút ánh huỳnh quang, Dược Thiên Sầu sửng sốt, là huỳnh thạch? Lẽ nào bên dưới là linh thạch quáng? Ngày trước hắn ở tại Thanh Quang Tông làm thợ mỏ một thời gian mới biết được, huỳnh thạch chính là sinh quáng của linh thạch.
 
Lúc này hắn bước nhanh về phía trước, bởi vì sơn động đào dốc xuống dưới, vì vậy độ dốc khá cao, mỗi khi đi hơn mười thước, thì động lại rẽ ngang một lần. Đi gần trăm thước, phát hiện không còn đường đi, đã đến đầu cùng của thạch động. Hồng Nương Tử giải thích: "Ba người chúng ta hiện nay chỉ mới đào tới đây."
 
Dược Thiên Sầu gật đầu, chỉ bí quyết trong tay kháp ấn, ba đạo tinh mang trên người rất nhanh bắn về phía tường động, tiếng "đinh, đinh, đang, đang" vang lên liên tiếp, đợi khi thu hồi lại phi kiếm, mới phát hiện công kích chỉ để lại một đống điểm trắng trên vách động mà thôi, dù đào ra mấy hố nhỏ cũng làm không được. Nguồn: http://thegioitruyen.com
 
"Tê!" Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, đưa tay chạm đến vách động nói: "Vách đá cứng quá."
 
Trong mắt Hồng Tam Nương hiện lên tia mỉm cười, chỉ thoáng rồi mất, thầm nghĩ bên dưới núi này khẳng định là có bảo bối, bằng không cũng không có dị tượng như vậy, chính vì biết ngươi có thấy cũng đào không được mới yên tâm mang ngươi tới, ngày sau để ba người chúng ta đào tiếp, phía dưới có vật gì cũng sẽ thuộc về chúng ta.
 
Dược Thiên Sầu xoa cằm nhìn vách động trầm tư một thoáng, bỗng nhiên nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước, không có sự phân phó của ta không ai được đi vào. Hồng Tam Nương, ngươi chiếu cố tốt bằng hữu của ta, nếu bọn họ thiếu một sợi lông, hậu quả các ngươi tự mình nghĩ."
 
Câu nói sau cùng hòa lẫn ánh huỳnh quang u lam trong động, có vẻ dị thường âm sâm, Linh Vụ Tam Thánh giật mình, khom người lĩnh mệnh. Nhưng nhóm người Khấu Tuyết Hoa lại âm thầm nói, chúng ta là đồng môn đệ tử, lúc nào thành bằng hữu của ngươi vậy? Nhưng bản thân đang ở hiểm cảnh, mấy người cũng không phải ngu ngốc, Dược Thiên Sầu nói như vậy khẳng định có thâm ý, cũng chỉ đành hạ quyết tâm phối hợp cho tốt.
 
Đợi phía sau không còn động tĩnh, xác nhận mọi người đã rời khỏi đây, trong tay Dược Thiên Sầu xuất hiện đôi bao tay, chính là Mặc Sơn Trảo từng lập công lao hãn mã cho hắn trộm linh thạch, sau khi đeo vào, lay động mười ngón tay ngăm đen lấp lánh, thì thào cười nói: "Pháp bảo phá núi phá đá sao? Ta ở đây vừa có một bộ, lão tử thật muốn nhìn xem bên dưới vách đá này rốt cục là thứ gì, không ngờ có vách đá cứng như vậy che chở, ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng!"
 
"Xoát…xoát…" Trảo ảnh bay lượn, vách đá cứng rắn như sắt bắt đầu bay tán loạn đá vụn, trên mặt Dược Thiên Sầu không nén được vẻ tươi cười không ngừng thâm nhập sâu phía dưới.
 
Khoảng nửa ngày sau, Dược Thiên Sầu cũng không biết mình đã đào bao sâu, nhưng cũng đủ thâm nhập xuống tận lòng núi, bởi vì tòa núi này cũng không cao, phỏng chừng chỉ khoảng ba trăm thước, ngoại trừ ba yêu quái đã đào được gần trăm thước, phỏng chừng bản thân hắn cũng đã đào được hai ba trăm thước, nghĩ tới đây Dược Thiên Sầu không khỏi mắng chửi ra tiếng: "Ta kháo! Ba con yêu ngu ngốc, không biết đào từ dưới chân núi sao, tự nhiên đào từ trên đỉnh núi, hại lão tử bận rộn thời gian dài như vậy."
 
Mắng xong, lại tung trảo liên tiếp, bỗng nhiên một trảo chụp xuống chợt thấy dễ dàng, một đạo u quang màu tím ở chỗ vách động bị vỡ chợt lóe lên, Dược Thiên Sầu vui mừng, vài trảo chụp xuống mở ra một lỗ hổng có thể chui vào, trước tiên dò xét một vòng, vừa nhìn, Dược Thiên Sầu nhất thời trợn tròn mắt há hốc, còn suýt chút đã chảy luôn nước dãi…
 
[
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu