Hàn mang quay về, huyết vụ dần dần tan hết, ba gã đạo tặc hóa thành một bãi vết máu trên mặt đất, lại nhìn Dược Thiên Sầu đang chắp tay mà đứng, mọi người cực sợ, đây rõ ràng là một ác ma giết người, mùi máu tươi dày đặc ở tại trong lòng mọi người bắn rơi một dấu vết thật sâu.
"Phúc Thanh." Dược Thiên Sầu kêu lên, người bị gọi "a" một tiếng, hai chân run rẩy đi qua, lắp bắp nói: "Đại…đại thiếu gia."
Dược Thiên Sầu liếc mắt, nhướng mày, quát to: "Ngươi sợ cái gì? Tính tình như vậy làm sao trông cửa cho Dược gia ta, đứng thẳng lại."
"Dạ, dạ, đại thiếu gia." Phúc Thanh nỗ lực ức chế thân thể run run.
"Ngươi an bài người bao vây ở đây, không có ta lên tiếng, bất luận người nào trong dòng họ Dược gia cũng không được rời đi." Nói xong, trong tay Dược Thiên Sầu trống rỗng biến ra một thanh phi kiếm, đưa cho hắn nói: "Cầm lấy, nếu có người dám xông ra ngoài, dùng kiếm này giết người vô tội."
Thấy hắn cầm thanh kiếm lại đờ ra, Dược Thiên Sầu lại quát: "Nếu có người xông vào, giết không tha! Nếu như dám để chạy một người, ta lấy đầu ngươi, nghe hiểu chưa?"
"Nghe hiểu, nghe hiểu." Phúc Thanh cuống quýt gật đầu. Toàn bộ dòng họ nhất thời đưa mắt nhìn nhau, nhưng không một người dám có bất luận lời gì dị nghị, hai cha con tộc trưởng sắc mặt sầm xuống.
Dược Thiên Sầu hướng phụ thân đang ngồi hành lễ nói: "Phụ thân, chờ, con đi đến Bát Giác trại tiếp đệ đệ trở về, không bao lâu, sự tình sẽ rõ ràng chân tướng."
Dược Trường Quý gật đầu, nói: "Đi thôi! Đi nhanh về nhanh, đừng làm cho dòng họ chờ lâu."
"Dạ, phụ thân." Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ nói. Trường kiếm sau lưng "sang" một tiếng bắn ra, hắn hóa thành lưu quang bay đi.
Nhất thời, tất cả mọi người trong viện trợn tròn mắt, phiêu nhiên đạp kiếm, lưu quang cực nhanh, dáng dấp như thần tiên, hôm nay bị một đám phàm phu tục tử nhìn thấy, lúc này có người kêu lên một tiếng sợ hãi: "Trời ạ! Đại ca nhi là kiếm tiên…"
"A! Kiếm tiên…" Toàn bộ họ hàng châu đầu ghé tai sôi trào lên. Dược Trường Quý ngồi trên ghế hưng phấn đến run lên, chỉ bảo nhi tử đi nhanh về nhanh không nghĩ tới hắn lại dùng biện pháp kinh thế hãi tục này mà đi, chính mình có phải đã nói sai rồi hay không, ai! Để làm chi lại nói đi nhanh về nhanh a! Phải biết rằng kiếm tiên không thể lộ hình dáng ngay trước mặt phàm phu tục tử a! Ai! Con ta cũng không còn là phàm phu tục tử, là ta quá đường đột rồi!
Phúc Thanh nhìn thanh kiếm trong tay, đầy mặt vui mừng, hôm nay có hạnh, không ngờ được kiếm tiên tự tay ban thưởng kiếm, đây chính là phúc khí đã tu luyện tám đời a! Hai tay cầm kiếm, run rẩy đi tới trước mặt Dược Trường Quý, cung kính nói: "Lão gia, tiểu nhân nên làm như thế nào?"
Dược Trường Quý theo dõi thanh kiếm trong tay hắn, nhịn không được đưa tay cầm lấy, cầm trong tay lật qua lật lại xem xét, dẫn tới một đám họ hàng thần tình ước ao không gì sánh được. Hơi rút trường kiếm ra một chút, liền có thể nghe được tiếng long ngâm "anh anh" quanh quẩn, rất êm tai. Dược Trường Quý đứng lên khỏi ghế, "bá" một tiếng rút thanh kiếm ra toàn bộ, thân kiếm màu thanh lam như nước mùa thu, dưới ánh mặt trời, mũi kiếm sắc bén như quang mang lưu chuyển.
"Kiếm tốt…Thực sự là thanh kiếm tốt!" Những người họ hàng không ngừng phát sinh thanh âm ca ngợi, kỳ thực bọn họ làm sao phân được đâu là kiếm tốt kiếm xấu, chủ yếu nghĩ đã là vật của kiếm tiên, làm sao có thể kém, hơn nữa thanh kiếm thoạt nhìn lại đẹp như vậy, tự nhiên liền kết luận là kiếm tốt. Kiếm này do chính Dược Thiên Sầu tự tay luyện ra tới, bên trong Ô Thác Châu còn có rất nhiều, nhưng hiện nay hắn chỉ có thể điều khiển trăm thanh phi kiếm, số kiếm còn lại chỉ dùng để dự bị, bất quá đối với thế tục mà nói, loại phi kiếm có cấp bậc pháp khí này vô luận là chất liệu hay công dụng đều không phải loại kiếm thế tục có thể sánh bằng.
Dược Trường Quý đút kiếm trở vào vỏ, đưa cho Phúc Thanh: "Thanh kiếm không phải kiếm bình thường, là phi kiếm do đại thiếu gia dùng, nếu đại thiếu gia đã trao quyền cho ngươi, ngươi làm theo lời hắn nói, toàn bộ người hầu trong phủ đều do ngươi điều động, đi thôi!"
Lời này vừa nói ra, những người hầu chung quanh đều ước ao nhìn về phía Phúc Thanh, một ít nha hoàn còn chưa hôn phối nhìn về phía hắn ánh mắt đều lóe tia sáng.
"Dạ!" Phúc Thanh lui xuống, cho tới bây giờ hắn cũng không dám nghĩ tới một người hầu trông cửa như mình lại có được quyền lợi to lớn như vậy, thứ này không thua gì thượng phương bảo kiếm nha! Nhớ tới lời đại thiếu gia nói, không dám làm lỡ, vội vàng cầm kiếm đi điều động người, đem toàn bộ họ hàng vây quanh thật kín kẽ.
Dược Thiên Sầu đối với vị trí Bát Giác trại vẫn còn chút ấn tượng, từ Dược phủ bay ra, chỉ là chuyện trong nháy mắt, cũng từ một vùng núi ngoài trăm dặm có địa thế hiểm yếu tìm được ổ cướp của Bát Giác trại, cho kiếm rớt xuống, nhất thời khiến cho ổ cướp rối loạn một trận.
Dược Thiên Sầu liếc mắt quan sát sơn trại, được dựa vào địa thế hiểm yếu kiến tạo, quả nhiên là một địa phương dễ thủ khó công, trách không được dù là quan phủ cũng không thể tiễu trừ. Hắn hí mắt trành hướng tấm biển ngay cổng trại, bên trên viết Tụ Nghĩa Sảnh, trong ngực hừ lạnh một trận, ra vẻ những tên cướp đều thích dùng mánh lưới chữ nghĩa kiểu này. Lúc này, bên trong đại sảnh có một đám người đi ra, mỗi người tay cầm đao thương sáng loáng, hán tử khôi ngô dẫn đầu đi giữa càng không cần phải nói, hiển nhiên chính là đại đương gia của ổ cướp. Hán tử kia vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu nhất thời ngây ngẩn cả người.
Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy hắn cũng ngây ra, quần áo trên người hán tử khôi ngô cũng giống hắn như đúc, chính là y phục tiêu chuẩn của Phù Tiên Đảo, lại tỉ mỉ quan sát một chút, thấy rõ hắn có tu vi Luyện Khí thập cấp. Hán tử kia thần tình kích động đi nhanh tới, cúi đầu liền bái, nói: "Lưu Lực gặp qua tiền bối, tiền bối tới đây, chẳng lẽ…chẳng lẽ tông môn muốn…"
Nói đến đây không ngờ kích động không nói được nữa. Một đám lâu la bên dưới cũng toàn bộ trợn tròn mắt.
Dược Thiên Sầu sửng sốt, lập tức đều hiểu ra, nguyên lai người này cũng là tên không may bị Phù Tiên Đảo trục xuất, trách không được nhị đương gia kia lại biết về tu chân giới, xem hình dạng người này, phỏng chừng tưởng rằng Phù Tiên Đảo muốn triệu hồi hắn, thực sự là biết tưởng tượng!
"Ta nói là ai ở chỗ này làm hại tứ phương, nguyên lai là đệ tử bị trục xuất của Phù Tiên Đảo! Không ngờ còn dám mặc y phục của Phù Tiên Đảo làm bậy, thực sự là không muốn sống!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói.
Hán tử lại dập đầu lần nữa: "Tiền bối thứ tội, sau khi đệ tử rời khỏi Phù Tiên Đảo, thật sự không biết làm sao sinh tồn, không thể làm gì khác hơn là lôi kéo một đám người vào rừng làm cướp mà thôi."
Dược Thiên Sầu ngẫm lại cũng phải, một đệ tử chưa tới Trúc Cơ kỳ thậm chí còn không bằng một võ lâm cao thủ, quan trọng nhất là do từ nhỏ đến lớn chặt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, đối với một ít thủ đoạn sinh tồn hoàn toàn không biết gì cả, đám người Lăng Phong vừa bị trục xuất vốn cũng mê man như thế, người như Quan Vũ lại càng chạy vào một đạo quan giả danh đạo sĩ lừa bịp. Nghĩ tới đây, cũng hết giận không ít, trầm giọng nói: "Ngươi gọi là Lưu Lực phải không! Đứng lên đi! Ta đi tới nơi này không phải để nói chuyện với ngươi, tiểu hài tử của Dược phủ bị bắt cóc bị nhốt ở địa phương nào?"
Lưu Lực vội vã đứng dậy, chỉ vào chuồng ngựa cách đó không xa nói: "Tiểu hài tử bị nhốt ở đó."
"Các ngươi không làm gì hắn chứ?" Dược Thiên Sầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
"Không có, không có, không ít sợi tóc nào." Lưu Lực cũng không phải kẻ ngu si, lúc này cũng nghe ra tiểu hài tử và người này có điểm quan hệ. Trong ngực liền đem tổ tông mười tám đời của tên cố chủ mắng hết một lần, lại không biết cũng chính đang mắng tổ tông của Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu chậm rãi đi tới chuồng ngựa, nhất thời một cỗ lửa giận đốt cháy trong ngực. Một hài tử đại khái chưa tới chín tuổi, đang trợn mắt nhìn hắn, trên người dính đầy rơm cùng phân ngựa, bị trói chặt, trong miệng còn nhét một mảnh vải bẩn, hai bên má cao cao sưng lên, rõ ràng là dấu ấn bàn tay tát vào, hiển nhiên là bị người đánh. Đây là đệ đệ của mình Dược Vô Sầu?
"Hắc hắc! Đây là ngươi nói không ít một sợi tóc." Dược Thiên Sầu cười lạnh liếc mắt nhìn Lưu Lực, vốn còn định thu hắn để dùng, nhưng hiện tại đã phán tử hình cho hắn ngay tại chỗ. Người sau sợ đến toát đầy mồ hôi, ấp úng không biết nên nói gì mới tốt.
Dược Thiên Sầu đi tới bên người tiểu hài tử, kéo mảnh vải nhét trong miệng nó ra, kéo theo một vết máu chảy từ khóe miệng. Ai biết tiểu hài tử vừa được lấy mảnh vải liền phun nước bọt, há mồm mắng to: "Ác tặc, các ngươi có gan đem giết ta, bằng không tương lai ta nhất định san bằng ổ tặc của các ngươi."
Bị văng nước bọt vào mặt Dược Thiên Sầu ngây ngẩn cả người, lập tức cười khổ lau mặt, tiểu tử này nói chuyện không đầu không đuôi, không chút uyển chuyển, nếu như thực sự là đạo tặc, thấy ngươi như vậy sợ rằng phải chặt cỏ tận gốc vĩnh tuyệt hậu hoạn. Lúc này hắn gõ vào đầu nó, cười mắng: "Tiểu tử thối, phun bậy cái gì? Ta là Dược Thiên Sầu."
"Hỗn đản, dám đánh đầu ta, ngươi gọi là Dược Thiên Sầu chứ gì? Tốt, ta nhớ kỹ ngươi, ách…Ngươi gọi Dược Thiên Sầu? Thế nào lại giống tên của đại ca ta?" Tiểu hài tử nghiêng mặt hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
"Lời vô ích, ta chính là đại ca ngươi, phụ thân muốn ta tới cứu ngươi." Dược Thiên Sầu tức giận nói.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu