Bên trong Dược gia đại viện, Dược Thiên Sầu dẫn theo hai người từ trên trời giáng xuống, trường kiếm trở mình quay về trong vỏ kiếm. Mọi người nhìn thấy hình dạng Dược Vô Sầu đều lấy làm kinh hãi, thật nghĩ không ra Dược gia thiếu gia bình thường cẩm y ngọc thức lại biến thành như vậy, nhất là trên mặt còn có dấu vết tát tai. Trong đám người cha con tộc trưởng nhìn thấy người do Dược Thiên Sầu mang đến, sắc mặt một mảnh tro nguội.
Dược Trường Quý phất tay cho người hầu lui xuống, bước nhanh tới trước mặt tiểu nhi tử đang đứng dại ra, lo nghĩ hỏi: "Vô Sầu, con làm sao vậy?"
"Phụ thân, nó không có việc gì, chỉ vừa bị chút kinh sợ." Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói.
Lúc này, Dược Vô Sầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của phụ thân ngay trước mắt làm tỉnh lại, phục hồi tinh thần, nhìn thấy Dược Thiên Sầu đứng một bên như nhìn thấy quỷ, vội vã vọt đến sau lưng Dược Trường Quý, ôm cánh tay hắn chỉ vào Dược Thiên Sầu cả kinh kêu lên: "Phụ thân, có người bị giết, hắn thực sự giết người, đã giết rất nhiều người, đã chết rất nhiều người."
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Dược Thiên Sầu, nhưng hiển nhiên cũng không ngoài ý muốn đối với việc hắn giết người. Dược Trường Quý nhìn về phía trưởng tử nghi hoặc nói: "Chuyện gì xảy ra?"
"Không có gì, chỉ bất quá là mấy trăm tiểu lâu la của Bát Giác trại mà thôi, tiện tay thu thập, sau này trong vùng không bao giờ còn cướp phỉ của Bát Giác trại." Dược Thiên Sầu đạm nhiên cười nói.
Hắn nói ra thật nhẹ nhàng, mọi người nghe được lại sợ đến nổi da gà, mấy trăm mạng người chỉ trong hai canh giờ hắn qua lại đã toàn bộ bị giết? Mọi người càng thấy thân thể rét lạnh, Dược thị gia tộc từ lúc nào xuất hiện sát tinh như vậy?
"Con giết toàn bộ?" Dược Trường Quý nhíu mày nói. Hiển nhiên đối với việc con trai giết người nhiều như vậy cũng có chút không hài lòng.
"Cũng không có giết toàn bộ, còn để lại một người." Dược Thiên Sầu lắc đầu, chỉ vào người đang ngồi bệch trên mặt đất, cười lạnh nói: "Đây chính là đại đương gia Lưu Lực của Bát Giác trại, theo hai cha con tộc trưởng có quan hệ không cạn! Con đã hỏi qua, hắn cũng đã khai ra toàn bộ, lần này chuyện đệ đệ bị bắt cóc đều do cha con vị tộc trưởng ra vẻ đạo mạo của Dược thị gia tộc làm ra chuyện tốt, mục đích là muốn tiền tài nhà chúng ta. Bọn họ chuẩn bị lấy được hoàng kim thì giết con tin, còn muốn nghĩ biện pháp diệt trừ luôn phụ thân, để nhà chúng ta không người nối nghiệp, sau đó tìm một lý do nuốt tài sản nhà ta. Hai cái tát trên mặt đệ đệ là do Dược Trường Bình gạt nó đi ra ngoài thành lại chính tay đánh. Chỉ bất quá họ thiên tính vạn tính lại không tính ra con trở về ngay lúc này."
Họ hàng Dược gia nhất thời ồ lên, trong nháy mắt đều tách ra xa khỏi hai cha con kia, sợ bị sát tinh ngộ thương thì oan uổng. Đáy lòng Dược Thiên Sầu cười nhạt, xem sắc mặt hai cha con chỉ biết việc này tuyệt đối không phải nhi tử ngu ngốc kia có khả năng chỉ làm được một mình, lão tử không có khả năng dây dưa thời gian dài với ngươi, trước tiên biên một tội danh cho ngươi ngồi ổn, dù sao sự thực cũng chính là như vậy, nếu không phải cố kỵ mặt mũi của lão cha, đã sớm đem các ngươi đi làm thịt.
Sắc mặt Dược Trường Quý sầm xuống, mạnh mẽ quay đầu lại trành hướng hai cha con quát to: "Súc sinh nuôi bao nhiêu cũng không đủ, hai ngươi còn gì để nói?"
Hai cha con tộc trưởng kỳ thực khi thấy Dược Thiên Sầu đem Lưu Lực cùng Dược Vô Sầu quay về, đã biết chuyện gì cũng đều xong, nguyên bản còn muốn nói xạo một chút, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Dược Thiên Sầu, nên không nói ra được lời gì. Đối mặt đối thủ cường đại như vậy, bất luận lời biện giải nào cũng đều là dư thừa.
Bỗng nhiên, Dược Trường Bình lao ra đoàn người, quỳ gối trước mặt Dược Trường Quý, liên tục dập đầu nói: "Đại ca, là ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, đại ca, ngươi nể tình cùng là đồng tông, tha cho ta lần này đi!" Vừa nói vừa đưa tay tát vào miệng mình.
Dược Trường Quý một cước đá văng hắn ra, lớn tiếng quát: "Súc sinh, ta đối với ngươi như huynh đệ ruột thịt, người đâu, trói hai cha con này lại, cùng tên đạo tặc đồng thời đưa đến quan phủ." Mấy tráng đinh lập tức cầm dây thừng trói ba người lại đẩy ra ngoài.
Họ hàng Dược thị cùng lắc đầu thở dài, thật không nghĩ ra hai cha con ngày thường luôn ra vẻ đạo mạo không ngờ lòng lang dạ thú như vậy. Nhưng nói lại có ai không mơ ước tiền tài trong nhà này?
"Chờ một chút!" Dược Trường Quý bỗng nhiên thở dài nói: "Bỏ đi, việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, đưa đến từ đường y theo tộc quy xử trí!" Nói xong lại hướng họ hàng chắp tay nói: "Mong rằng khi chấp hành gia pháp, chư vị họ hàng làm chứng cho."
"Đúng vậy! Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài!"
"Đây là tự nhiên."
"Đại huynh đệ không cần lo lắng, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, việc làm chứng nhất định phải làm thôi."
Mọi người ồn ào nhận lời, Dược Trường Quý là kim chủ lớn nhất của toàn bộ gia tộc, chuyện làm chứng thế này không bán ra nhân tình thì chừng nào mới bán? Dù sao bản thân cũng sẽ không thiếu đi cái gì.
Đúng lúc này, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cười tủm tỉm đứng dậy hướng mọi người hành lễ nói: "Tiểu tử cũng có chuyện nhờ chư vị thúc bá huynh đệ, lần này tiểu tử trở về đều bởi vì nhận được tin tức nhắn tới của gia phụ, việc này cũng đã xong xuôi, tiểu tử còn muốn ra ngoài tu hành, về phần chuyện lần này mong rằng chư vị thúc bá huynh đệ giúp tiểu tử bảo mật, coi như tiểu tử chưa từng xuất hiện trong việc này, ta nhờ các vị!"
Vừa nói xong, mọi người ậm ừ đáp ứng xuống tới, cũng không còn bầu không khí trước đó, tuy nói đều là họ hàng, then chốt là người này hạ thủ quá độc ác, giết người như cắt rau, dù con mắt cũng không nháy một chút, quỷ biết lỡ nói sai sẽ có hậu quả gì. Nhưng đều nghe được một việc bên trong câu hắn vừa nói, nguyên lai sau lưng Dược Trường Quý còn có một nhi tử lợi hại như vậy, còn có thể tùy thời gọi tới, làm không ai ngờ kịp, thực sự là âm hiểm! Hoàn hảo không có đắc tội qua hắn, bằng không nếu có chuyện gì, đưa tới chính là đại khai sát giới a! Ai kháng được a! Mọi người ngẫm lại đều thấy giật mình. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Dược Thiên Sầu cười tạ ơn, hắn cần chính là loại hiệu quả này, thật vất vả trở về một lần, dùng thủ đoạn sấm sét cũng là bất đắc dĩ, nếu đụng phải, thì phải giải quyết triệt để, sau đó tâm tư cũng không cần tiếp tục đặt nơi này nữa!
Một đám họ hàng áp giải ba người đi ra khỏi Dược phủ. Bốn phía nhất thời thanh tịnh hơn rất nhiều, Dược Vô Sầu trốn sau lưng phụ thân, thò đầu len lén quan sát ca ca, ca ca thật sự có điểm quá dọa người.
Dược Thiên Sầu nhìn nó mỉm cười, nguyên bản cho rằng dọa, còn muốn động chân tay giúp nó điều chỉnh lại tâm tình một chút, miễn cho việc lưu lại ám ảnh trong lòng, hiện tại xem ra, tiểu tử này trời sinh can đảm hơn người, không cần phải quá lo lắng.
"Con vừa nói là thực sự?" Dược Trường Quý nhìn hắn nhíu mày nói.
Dược Thiên Sầu sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Nói gì là thật?"
"Con nói con còn muốn ra ngoài tu hành, lần này không phải con đã nghệ thành trở về hay sao?" Dược Trường Quý hỏi, Dược Vô Sầu phía sau chợt phe phẩy hắn hỏi: "Phụ thân, hắn thật là ca ca Dược Thiên Sầu của con sao?"
Dược Trường Quý cúi đầu quát: "Hỗn trướng, không phải ca ca con thì là ai?"
Dược Vô Sầu chỉ vào Dược Thiên Sầu ngượng ngùng nói: "Nhưng đã có rất nhiều người bị giết, phụ thân, hắn thực sự giết rất nhiều người, vài trăm người đều bị giết chết."
"Vô tri!" Dược Trường Quý quát: "Đại ca con nếu không phải vì cứu con, phải đại khai sát giới như vậy sao?" Hắn vừa nghĩ tới Bát Giác trại từng bắt cóc cả hai đứa con của hắn, trong ngực hiện lên một trận chán ghét, thầm nghĩ giết rất tốt, không giết nói không chừng ngày sau còn bắt cóc luôn cháu của hắn nữa.
Dược Thiên Sầu cười cười, bỗng nhiên hướng Phúc Thanh đang đứng cách đó không xa vẫy tay, thanh kiếm bay ra khỏi tay Phúc Thanh, khiến người sau la lên kinh hoảng. Dược Thiên Sầu đưa thanh kiếm cho đệ đệ nói: "Cầm!"
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu