"Đây là loại đạo lý gì vậy?" Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Tất cả mọi người là đệ tử Phù Tiên Đảo, vì sao loại chuyện này đều do Tu Chân Các làm chủ đạo? Tông môn làm như vậy không phải cũng quá bất công hay sao!"
Nói đến đây, thanh âm có chút lớn lên. Không phải do hắn kích động, hắn thật sự muốn dựa cơ hội lần này rời khỏi đảo, mang theo danh nghĩa Phù Tiên Đảo lên Thanh Quang Tông nhất định là thuận lợi, dù đối phương nhận ra hắn là Dược Thiên Sầu vậy thì thế nào? Chỉ cần có thể gặp được Khúc Bình Nhi thực hiện lời hứa, cùng lắm thì lúc đó có chết cũng không thừa nhận, thật không tin tưởng bằng vào một Thanh Quang Tông còn dám giam đệ tử Phù Tiên Đảo? Nói lại, bọn họ có khả năng chế trụ chính mình sao?
Về phần chuyện trải qua, phải gặp phiền phức gì thì cũng sẽ là chuyện về sau. Đã chia tay Khúc Bình Nhi thời gian quá dài, biểu hiện ra bên ngoài hắn cũng có vẻ thoải mái, nhưng ai biết trong cổ họng hắn vẫn còn một cây gai? Ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không ngon, muốn dựa theo kế hoạch của mình tiến hành từng bước một, nhưng thời gian thật quá dằn vặt người, quỷ biết phải chờ tới lúc nào?
"Thanh âm của ngươi nhỏ một chút, sao nói gì cũng dám nói lung tung." Dương Thiên túm hắn ra một địa phương hẻo lánh bên ngoài đại điện, hơi có chút tức giận nói: "Ai nói tông môn bất công? Đệ tử phái ra đều đại diện cho mặt mũi của Phù Tiên Đảo, tùy thời đều có khả năng đụng phải chuyện đột phát, cho nên mới từ trong Tu Chân Các tuyển ra đệ tử tinh nhuệ nhất, sao ngươi lại nói là tông môn bất công?"
"Lẽ nào những mạch khác không có đệ tử tinh nhuệ sao? Vì sao phải chọn trong Tu Chân Các." Trong ngực Dược Thiên Sầu có điểm vội vàng xao động bất an, nói ra cũng thật trực tiếp.
Dương Thiên xác thực có điểm phát hỏa, ngươi chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ không ngờ dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta, lại lập tức nghĩ tới hai vị chủ sự trưởng lão đứng sau lưng hắn, bèn bình phục lại tâm tình, tận tình khuyên bảo: "Ngươi ở tại Phù Tiên Đảo không chỉ mới một hai ngày, chuyện gì cũng phải biết phân rõ nặng nhẹ. Cái gì là chủ? Tu Chân Các là toàn bộ căn cơ của Phù Tiên Đảo, lịch đại chưởng môn đều xuất thân từ chủ sự trưởng lão của Tu Chân Các, cho nên Tu Chân Các thành chủ. Mà những mạch khác tồn tại đều là để phối hợp Tu Chân Các, đây là thứ."
Nói xong, thấy gương mặt Dược Thiên Sầu sầm xuống, hắn lại giải thích: "Hành trình tu chân liên minh lần này, không thể so bình thường, là phải trường kỳ cùng những môn phái khác cộng sự, nói trắng ra là mọi người đi ra ngoài đều liên quan đến mặt mũi của thiên hạ đệ nhất đại phái Phù Tiên Đảo, có thể đi đều là đệ tử tinh nhuệ có tu vi cao. Tông môn đã quyết định, ngoại trừ chỉ định một chủ sự trưởng lão Tu Chân Các, ba ngày sau, sẽ sàng chọn tỷ thí bên ngoài Tu Chân Các, tuyển năm tên đệ tử Nguyên Anh kỳ và mười tên đệ tử Kết Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ không được xếp vào lần này."
Câu nói cuối cùng của hắn không thể nghi ngờ là muốn nói cho Dược Thiên Sầu, ngươi chỉ là Trúc Cơ kỳ, cũng đừng trông cậy nữa. Dược Thiên Sầu nhíu mày hỏi: "Cách sàng chọn thế nào? Tông môn quy định chỉ có đệ tử Tu Chân Các mới được tham gia sàng chọn sao?"
"Điều này thì không, chỉ cần là đệ tử có tu vi tới Nguyên Anh và Kết Đan đều có thể tham gia tỷ thí, người thắng lợi tại tu vi Nguyên Anh kỳ chọn năm người đầu tiên, người ở Kết Đan kỳ thì mười người đứng đầu. Bất quá theo lệ cũ, những mạch khác sẽ không đi tham gia, kỳ thực cũng không dám đi tham gia, kết quả có thể tưởng tượng, một bên là đệ tử bị tạp vật quấn thân làm việc không có thời gian tu luyện, một bên đem toàn bộ tinh lực đặt vào chuyện tu luyện. Cùng hàng đệ tử, có mấy người là đối thủ của Tu Chân Các có cao thủ nhiều như mây?"
Dược Thiên Sầu vui vẻ nói: "Dương nghi trượng, ta muốn tham gia phải đi nơi nào báo danh?"
Thấy người này còn chưa hết hy vọng, thần tình Dương Thiên có điểm không hài lòng nói: "Thế nào? Ta vừa nói ngươi đều cho là gió thổi bên tai a? Ngươi không có nghe ta nói đệ tử Trúc Cơ kỳ không được tham gia sao?"
"Ai nói ta còn là đệ tử Trúc Cơ kỳ?" Dược Thiên Sầu cười cười, vươn một bàn tay, từ trong lòng bàn tay bốc lên một trận sương khói, trong nháy mắt ngưng tụ thành Tịnh Đế Liên của tam chi tịnh đế, trông rất sống động theo gió chập chờn. Hai đóa hoa nở rộ, một vẫn còn là nụ hoa, còn chưa kịp nở, nhưng đã rất rõ ràng không lầm nói cho đối phương, tu vi của ta đã tới Kết Đan sơ kỳ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Kết Đan sơ kỳ…" Dương Thiên trợn tròn mắt há to miệng, nếu như hắn nhớ không lầm, lúc Dược Thiên Sầu mới đến Phù Tiên Đảo, bất quá chỉ mới Luyện Khí thập cấp mà thôi, hôm nay chỉ mới qua sáu bảy năm, không ngờ đã đạt tới Kết Đan sơ kỳ, điều này sao có thể? Nhưng sự thực xảy ra trước mắt, không có tu vi như vậy, nguyên khí phóng ra ngoài không có khả năng biến thành Tịnh Đế Liên trông rất sống động.
Cổ họng Dương Thiên nhúc nhích, chính hắn đạt đến Kết Đan sơ kỳ phải tìm năm mươi năm thời gian, đây đã xem như không tệ. Một lúc lâu hắn mới chất phác nói: "Kết Đan kỳ đệ tử có thể đến Tạp Vật Điện của Bồng Lai Các báo danh tham gia tỷ thí!" Bỗng dưng như nhớ tới chuyện gì, hắn lại chuyển giọng: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, khoan đi đâu." Nói xong trực tiếp chạy mất không còn hình bóng.
Dược Thiên Sầu ngẩn ra, không biết hắn muốn làm gì. Ở tại chỗ đợi một hồi, thấy Dương Thiên dẫn Quan Uy Vũ vội vã đi tới, đáy lòng thống khổ rên rỉ một tiếng, mẹ nó! Xem ra lần này không bỏ chút máu thật không được, nếu không sẽ không thể qua mặt được a!
Quan Uy Vũ đi tới trước mặt, thần tình nghiêm túc trực tiếp hỏi: "Ngươi thực sự đã đạt Kết Đan sơ kỳ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Phải biết rằng đây không phải chuyện nhỏ."
Dược Thiên Sầu cúc cung thật sâu nói: "Đều là lỗi đệ tử, đệ tử không nên giấu diếm sư phụ. Đệ tử có chuyện muốn nói riêng với sư phụ, thuận tiện đến đan phòng của sư phụ đưa cho sư phụ xem chút đồ vật."
"Muốn đến đan phòng của ta?" Ánh mắt Quan Uy Vũ lóe ra nhìn đệ tử mình thích nhất, trầm giọng nói: "Đi theo ta!"
Dược Thiên Sầu đi theo sư phụ tới đan phòng chuyên dụng của chủ sự trưởng lão Luyện Đan Các, Dương Thiên biết hai thầy trò có chuyện riêng tư muốn nói, rất tự giác không đi theo. Quan Uy Vũ xoay người lại nói: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi có gì nói thì nói đi!"
Dược Thiên Sầu ngượng ngùng nói: "Đệ tử đáng chết, không nên giấu diếm sư phụ, kỳ thực đệ tử đã sớm nghiên cứu chế tạo ra phương pháp luyện chế Nguyên Khí Đan rất tốt, nhưng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nổi lên tham niệm, một mình luyện tự dùng không ít, cho nên mới có khả năng trong vài năm tăng tu vi lên tới Kết Đan kỳ." Thanh âm càng nói càng nhỏ, phảng phất như phạm vào lỗi lớn.
"Cái gì?" Quan Uy Vũ cả kinh kêu lên: "Ngươi nói thực sự?" Lập tức gương mặt lộ ra vui mừng, gấp gáp xoa tay, tiếc hận nói: "Thế nào không nói sớm! Ai! Thế nào không nói sớm…"
Mẹ nó! Nếu không phải vì cuộc tỷ thí lần này, lo lắng sản lượng thu linh thảo của Vạn Phân Viên bị hạn chế, lão tử có đánh chết cũng không nói. Dược Thiên Sầu nói thầm một phen, mở miệng giải thích: "Kỳ thực đệ tử đã nghĩ sớm nói cho sư phụ, nhưng tại có sai lầm trước đó, vẫn không dám mở miệng. Lần này nghe nói tại Tu Chân Các có tỷ thí, lại không có ai trong Luyện Đan Các tham gia, đệ tử thật không nhịn được, nên muốn cùng họ ganh đua cao thấp, tranh chút khẩu khí, cho nên mới nói ra. Còn thỉnh sư phụ thấy đệ tử một mảnh thành tâm, thay đệ tử giải thích chuyện lần này, đệ tử bảo chứng lần sau cũng không dám làm như vậy nữa."
"Trước tiên không nói chuyện này, linh thảo luyện chế Nguyên Khí Đan ở đây, ngươi mau luyện chế cho ta xem." Quan Uy Vũ chỉ vào một đống linh thảo ở bên cạnh, thần tình rất cấp thiết.
Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ nói: "Cuộc tỷ thí lần này của Tu Chân Các không cho đệ tử dưới Kết Đan kỳ tham gia, bởi vậy đệ tử phải tiết lộ tu vi, nghĩ một mình luyện đan độc hưởng, không biết truyền ra ngoài sẽ có hậu quả gì, lúc này đệ tử tâm loạn như ma, đâu còn tâm tư gì luyện đan."
Quan Uy Vũ sửng sốt, lập tức quát: "Ai dám nói là một mình ngươi làm? Ai dám nói như vậy, ngươi gọi hắn tới tìm ta, tất cả đều là do ta an bài, ngươi lo lắng cái gì?" Nói xong lại hắc hắc cười nói: "Hảo đồ đệ, nào, luyện một lò cho sư phụ nhìn, chuyện khác có sư phụ giải quyết cho ngươi, ngươi không cần lo lắng."
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu