Đối với Dược Thiên Sầu, Đông Phương Trường Ngạo tự nhiên nhận thức, xoay người lại ngẩng đầu nhìn lên chưởng môn bên trên lầu. Phùng Hướng Thiên nhìn xuống dưới quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi cũng không nhìn xem đây là địa phương gì, là địa phương cho ngươi tùy tiện xằng bậy sao? Lần này xem như ngươi không biết, tạm thời tha ngươi vô tội, lần sau nếu dám tái phạm, nhất định không tha!" Dược Thiên Sầu liên tục thở dài tạ ơn.
"Trường Ngạo, tiếp tục!"
Đông Phương Trường Ngạo gật đầu, quay người lại liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu thật sâu, ánh mắt quét về bốn phía, trầm giọng quát: "Dược Thiên Sầu Luyện Đan Các rút được thẻ trắng, vô điều kiện tấn cấp đến lần tỷ thí rút thăm tiếp theo. Những đệ tử rút thăm từ số một đến số mười lưu lại tỷ thí, những đệ tử khác tạm thời tản ra."
Nghe nói như thế, Dược Thiên Sầu phun ra một hơi, như được đại xá, một đường chạy chậm về chỗ đệ tử Luyện Đan Các đang đứng.
Thấy hắn như vậy, thật cười chết bao nhiêu người! Cổ Thanh Vân của Tu Chân Các dở khóc dở cười bất đắc dĩ lắc đầu. Tiếu Uyển Thanh xen lẫn bên trong các đệ tử Vạn Phân Viên, ngã đầu vô lực dựa trên vai Khấu Tuyết Hoa, khanh khách cười liên tục, vài nữ nhân cũng mỉm cười, khó có thể thu liễm. Đáng tiếc Phù Dung không thích địa phương quá mức náo nhiệt, lần này không tới, bằng không bị nàng xem được, chẳng biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
"Ngươi…Ai! Ta thật không biết nên nói ngươi cái gì mới được." Dương Thiên nhìn Dược Thiên Sầu chạy về bên người cười khổ nói. Dược Thiên Sầu nhìn chúng đệ tử Luyện Đan Các chắp tay nói: "Ta thật không phải cố ý, làm mọi người chê cười, thật sự là ngại ngùng." Mọi người đều lộ ra dáng tươi cười ý bảo chúng ta ủng hộ ngươi.
Tiếng cười qua đi, cũng hoàn toàn thất vọng, ngày hôm nay bọn họ tới đây chủ yếu hướng Dược Thiên Sầu mà tới, ai biết xác suất một phần ngàn lại bị hắn đụng tới, ngươi nói đạo lý như vậy đi tìm ai để nói?
Sân rộng cũng đủ lớn, phân chia thành mười sân, do mười trưởng lão phân biệt giám sát, một lần tỷ thí của mười đôi đệ tử đã bắt đầu. Vừa rồi chuyện chê cười bị mọi người ném sang một bên, lực chú ý đều chuyển dời lên chuyện tỷ thí.
Kiếm hóa lưu quang, chung quanh ngang dọc, bóng người vụt sáng quát mắng, trong lúc nhất thời toàn bộ sân rộng vang lên thanh âm sắt thép giao nhau, thanh âm bang bang vang lên bên tai không dứt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Một hồi tỷ thí xong, mười tên đệ tử bị thua đại khái đều bị thương, có chút người bị trọng thương khiêng đi. Mọi người có quan hệ tốt với Dược Thiên Sầu không khỏi lo lắng cho hắn. Lần này tỷ thí cho phép tử thương, mục đích tự nhiên phát huy ra điều kiện thực lực bản thân tốt nhất, xem hình dạng tỷ thí vừa rồi, có không ít người đều thủ hạ lưu tình, có thể do là đệ tử đồng một mạch, không thể hạ sát thủ, bằng không sau khi trở về khó có câu trả lời. Mà đối với Dược Thiên Sầu chỉ sợ không được tốt như vậy.
Báo danh tham gia tỷ thí đại khái đều là đệ tử Kết Đan hậu kỳ, đồng thời cũng là tinh anh trong Tu Chân Các, thử nghĩ nếu như tu vi kém hơn một mảng lớn, thì đã định trước sẽ nếm khổ nhiều. Tuy rằng đều là Kết Đan kỳ, nhưng tu vi của Dược Thiên Sầu kém hơn bọn hắn hai tầng, nếu như đối phương không thủ hạ lưu tình, tình cảnh Dược Thiên Sầu có thể nghĩ.
Những điều này Dược Thiên Sầu cũng có phát hiện, trong tỷ thí tu vi càng gần nhau trái lại càng hung hiểm, đều muốn thủ thắng, thường thường xuất thủ đều là trí đối phương vào chỗ chết, kết quả chia ra thắng bại, một phương không chết cũng thành trọng thương. Không giống người khác có tu vi khác nhau xa, tu vi cao rất dễ dàng thủ thắng, tự nhiên có thể khống chế phân lượng khi hạ thủ. Nếu như theo hình thức như vậy thi đấu, không tử thương mấy người là không được.
Quả nhiên, trận thứ hai trở đi, có một đệ tử bị đối thủ tước bay đầu ngay tại chỗ. Mùi máu tươi tản ra, tựa hồ cũng kích thích chúng đệ tử tỷ thí, tranh đấu càng trở nên kịch liệt, song phương tỷ thí thường thường đều hướng đối phương hạ tử thủ.
Dương Thiên lo lắng đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, chỉ thấy hai mắt hắn hơn nheo lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trên sân vừa có người chết, Phùng Hướng Thiên đứng trên ban công Tu Chân Các nhíu mày, nhìn Quan Uy Vũ nói: "Uy Vũ, tuy rằng Dược Thiên Sầu được ngươi dùng đan dược mạnh mẽ nhấc tu vi lên Kết Đan sơ kỳ, nhưng cũng còn chênh lệch với những đệ tử khác cùng tu vi, thiên phú luyện đan của hắn thực sự khó có được, nếu có gì ngoài ý muốn, đối với Phù Tiên Đảo mà nói xác thực là sự tổn thất rất lớn. Ý tứ của ta là, ngươi có nên nhượng hắn suy nghĩ một chút, thực sự không được…bảo hắn ra sân thì chịu thua đi! Không phải vòng trước hắn đã ngẫu nhiên lấy thẻ trắng hay sao? Có lẽ hiện tại bảo hắn rời cuộc tỷ thí vẫn còn kịp."
Các trưởng lão đứng bên cạnh ngẫm lại cũng hiểu được chưởng môn nói đúng, chuyện Dược Thiên Sầu có thiên phú luyện đan đối với những người khác là bí mật, nhưng những người trên lầu đều từng tận mắt thấy qua hắn luyện đan, thiên phú xác thực không thể chê, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, thật đúng là tổn thất lớn của Phù Tiên Đảo. Họ không khỏi đều gật đầu tán thành ý kiến của chưởng môn. Quan Uy Vũ cũng sửng sốt nói: "Sư huynh, như vậy Luyện Đan Các của ta chẳng phải mất hết mặt mũi."
"Chưởng môn, ta xem cũng không chắc." Phí Đức Nam đã đi tới, nhíu mày nói: "Dù luyện đan giỏi thì có ích lợi gì, nếu như hắn tỷ thí với đồng môn lại lâm trận bỏ chạy, có xú danh này, chỉ sợ cả đời hắn không thể ngẩng đầu tại Phù Tiên Đảo. Trừ phi sau này hắn rời khỏi Phù Tiên Đảo." Trong cảm nhận của Phí Đức Nam, hắn cũng không nguyện ý cho nữ nhi sống chung với một phế vật.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Quan Uy Vũ phụ họa. Phùng Hướng Thiên hơi gật đầu, lực chú ý lại tập trung dưới sân. Các trưởng lão đều không nói chuyện.
Gần ngàn người, đánh gần năm mươi trận, một ngày thời gian trôi qua, kết quả người thua đại bộ phận đều bị thương, có hơn mười đệ tử thậm chí mất cả tính mạng. Dược Thiên Sầu khoanh chân ngồi dưới đất, không rên một tiếng đem toàn bộ các trận xem hết, mỗi khi nhìn thấy những ai hạ sát thủ đối với đối thủ, hai mắt hắn không tự giác lại nheo lại, đem gương mặt người nọ vững vàng nhớ kỹ.
Buổi tối đầu tiên không tỷ thí, bởi vì chỉ tỷ thí ở ban ngày. Sau khi tan cuộc, các mạch đệ tử đều quay về thật nhanh, có chuyện gì cần thiết đều thừa dịp làm xong trong đêm, tỷ thí ngày mai chắc Dược Thiên Sầu không chạy thoát. Bởi vì thắng lợi hôm nay còn lại bốn trăm chín mươi ba đệ tử hơn nữa cộng thêm Dược Thiên Sầu vừa tấn cấp sớm, vừa vặn tính thành đôi, có thể chia làm hai trăm bốn mươi bảy trận, cho nên nói rõ ngày mai sẽ không xảy ra tình huống có thẻ trắng. Ngày mai thực sự là một ngày vạn chúng chờ mong a!
Ngày kế, người đến không hề giảm chút nào, ánh mắt vẫn tập trung trên người Dược Thiên Sầu khi rút thăm. Dược Thiên Sầu sờ soạng tấm thẻ của mình, liếc mắt liền vững vàng túm trong bàn tay, khóe miệng lộ ra một tia ý cười, vận khí không tệ thật sự lại là số chẵn, dãy số là 200, chỉ là không biết đối thủ của mình lại là ai.
Trở lại trong đám người Luyện Đan Các, Dương Thiên biết rõ còn hỏi một câu: "Rút được rồi?" Dược Thiên Sầu gật đầu, thấy vẻ lo lắng trong mắt hắn, không khỏi khẽ cười, thực sự có cần lo lắng như vậy sao? Khi mình ở trong Ô Thác Châu tu luyện, bình thường hay kéo ba liên trưởng Nguyên Anh hậu kỳ ra luyện tập, đó không phải chơi trò chơi trẻ con, đùa chính là chân tài thực học, sao lại sợ những đệ tử Kết Đan hậu kỳ này!
Dược Thiên Sầu tâm bình khí hòa nhìn tỷ thí trước mắt, sau khi phát hiện tên đệ tử hôm qua đã dính mạng người trên tay, ngày hôm nay lại lần nữa hạ sát thủ đem một đối thủ gạt bỏ, hai mắt Dược Thiên Sầu khép thành khe hở, bên trong hiện lên một tia hàn quang.
Người chung quanh lại xem tiếp, nhưng thủy chung không phát hiện Dược Thiên Sầu ra sân, thật chờ có chút sốt ruột, lại không biết hắn rút nhằm dãy số gì. Khi Đông Phương Trường Ngạo tuyên bố trận tỷ thí hai mươi bắt đầu, Dược Thiên Sầu đằng một tiếng đứng lên, chậm rãi đi ra giữa sân, Dương Thiên đứng một bên nhẹ nhàng "a" một tiếng, nhất thời như một hòn đá ném xuống tạo nên ngàn cơn sóng, tất cả các ánh mắt đều tập trung trên thân ảnh đi vào trong sân…
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu