Tinh Thần Châu

Chương 248: n oán riêng tư




"Hắc hắc! Họ Yến kia, quy củ của Bách Hoa Cốc còn có thể quản lên đầu Đại La Tông chúng ta sao?" La Tiêu Hán tức giận đến đỏ bừng hai mắt, có điểm không giữa được lời nói.
 
Câu nói "họ Yến kia" vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Cừu Vô Oán chợt trầm xuống tới. Trong mắt Yến Truy Tinh hiện lên một đạo hàn mang, trầm giọng hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
 
"Thiếu cung chủ không nên chấp nhặt với hắn!" Một thanh âm lanh lảnh truyền đến, mọi người nhìn qua, người tới chính là chủ sự trưởng lão Chu Tiên Hiền của Đại La Tông tại tu chân liên mình. Lúc này Yến Truy Tinh chắp tay nói: "Chu trưởng lão."
 
La Tiêu Hán nghẹn lửa giận hành lễ: "Chu sư thúc."
 
Chu Tiên Hiền và Cừu Vô Oán vừa chạm mặt, hai người đều dùng xoang mũi hừ lạnh một tiếng, đều tự quay đầu lười nhìn đối phương, đây là phương thức ân cần thăm hỏi đã thành thói quen của chính ma hai đạo mỗi lần gặp nhau. Chu Tiên Hiền liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, lại quay đầu nhìn La Tiêu Hán, nhíu mày: "Bách Hoa Cung là chủ nhân nơi này, ngươi sao lại ở chỗ này nháo sự? Lẽ nào một chút quy củ cũng không biết sao? Có chuyện gì chẳng lẽ không đợi ra Bách Hoa Cốc hay sao?"
 
Mọi người rốt cục nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, Dược Thiên Sầu thật không thể tránh tại Bách Hoa Cốc cả đời đi! Muốn báo thù chờ hắn ra khỏi Bách Hoa Cốc muốn làm gì cũng được.
 
Nghe vậy La Tiêu Hán giảm bớt sự tức giận không ít, chắp tay nói: "Sư thúc giáo huấn rất đúng."
 
Quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu cười lạnh: "Sính miệng lưỡi lợi hại tính là gì, có bản lĩnh hiện tại đi ra Bách Hoa Cốc. Ai nha! Ta quên nữa, Dược Thiên Sầu ngươi đã quen làm rùa đen rút đầu, sớm nhất hình như ở tại Thanh Quang Tông đi! Sau lại là Phù Tiên Đảo, lẽ nào lại chuẩn bị lui ẳn Bách Hoa Cốc, hoặc chuẩn bị rút vào ma đạo môn phái nào?"
 
Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Muốn kích ta ra Bách Hoa Cốc báo thù? Không sợ chịu đòn nữa? Chẳng lẽ có sư môn trưởng bối làm chỗ dựa thì lòng can đảm cũng lớn hon?"
 
"Xuy! Thật đúng là đem chuyện đánh lén xem thành bản lĩnh!" La Tiêu Hán cười nhạo nói: "Đối phó ngươi còn cần dùng sư môn trưởng bối, có gan thì đi ra thử một lần!" Hắn cũng không tin chính mình là một Nguyên Anh kỳ còn không thắng được một Kết Đan kỳ, chuyện xảy ra ở Mạo Nhi Đảo hắn vẫn luôn nhận định là mình bị đối phương đánh lén thành công. Những người trong Đại La Tông cũng đều nghĩ như vậy.
 
Mọi người rất an tĩnh, không biết Dược Thiên Sầu có bị hắn kích đi ra Bách Hoa Cốc hay không. Lại không ai biết Dược Thiên Sầu chỉ lo lắng chuyện Chu Tiên Hiền vốn là cao thủ Độ Kiếp kỳ sẽ xuất thủ, chỉ chờ là những lời này của hắn, vì vậy nhàn nhạt cười nói: "Không phải ta không muốn đi ra ngoài, mà là sợ sau khi rời khỏi đây lại đánh chết ngươi, Đại La Tông mỗi ngày quấn quýt lấy ta không tha, ta chẳng phải là bị phiền đến chết."
 
"Đánh chết ta? Chê cười!" La Tiêu Hán chẳng đáng nói: "Sợ thì nói rõ, hà tất muốn tìm lý do đường hoàng để qua loa cho qua chuyện. Ngươi và ta là ân oán riêng tư, nếu như ngươi thật có bản lĩnh đánh chết ta, ta có thể bảo chứng sau này Đại La Tông sẽ không tìm ngươi phiền phức, những lời hôm nay của ta là chắc chắn, ngươi có gan đi theo ta ra Bách Hoa Cốc."
 
Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía nói: "Chư vị ở đây đều nghe được, họ La cứ bám lấy ta không tha, giả như không ứng chiến, hắn còn tưởng rằng Dược Thiên Sầu này sợ hắn, đã như vậy, chư vị hãy chứng kiến cho tại hạ, hôm nay ta sẽ cùng hắn đi ra ngoài Bách Hoa Cốc phân thắng bại."
 
"Tốt!" Cừu Vô Oán vỗ tay quát: "Hôm nay là ân oán riêng tư của hai người, những người khác nếu có ai dám nhúng tay, Cừu Vô Oán này là người thứ nhất không buông tha cho hắn." Hắn vẫn chưa từng kiến thức qua cân lượng của Dược Thiên Sầu, hôm nay là một cơ hội khó có được, huống chi La Tiêu Hán cũng đã nói ra, chuyện thuận nước giong thuyền này cần làm thì cứ làm.
 
"Đúng, nếu có ai muốn nhúng tay, chúng ta cũng không buông tha hắn." Mọi người trong ma đạo cũng theo ồn ào, đều muốn nhìn xem Dược Thiên Sầu danh tiếng vang rền rốt cục có bản lĩnh gì.
 
Trong mắt Yến Truy Tinh lộ ra chút hoài nghi, Dược Thiên Sầu này làm sao có vẻ như đào một cái hố chờ La Tiêu Hán nhảy vào? Chu Tiên Hiền đứng một bên cũng nhăn mày.
 
"Đã như vậy, vậy đi thôi! Ta đã khát vọng ngày hôm nay thật lâu rồi." La Tiêu Hán lộ ra nét cười dữ tợn.
 
"Gấp cái gì? Vội vàng đi đầu thai cũng không cần gấp như thế, ta có câu nói muốn khuyên ngươi." Dược Thiên Sầu nhìn hắn, lắc lư đầu, vô hạn phiền muộn nói: "Dược Thiên Sầu này từ khi xuất đạo rất khó bại một lần, ai! Một thân huyền công thông thiên triệt địa dùng để đánh với ngươi, thật sự có điểm chuyện bé xé ra to. Như vậy đi! Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, đồng dạng cũng có câu nói ở chỗ này. Ngươi đã nói không muốn sư môn trưởng bối ra giúp ngươi, ta cho phép ngươi cùng sư
 
Huynh đệ cùng ứiế hệ của ngươi ra giúp ngươi, có bao nhiêu cứ tới ta không có ý kiển."
 
Mọi người nghe được câu "khó có một lần bại và huyền công thông thiên triệt địa" của hắn, lúc này hừ lạnh một mảnh, thầm nghĩ, Dược Thiên Sầu nguyên lai là một đại vương huênh hoang. Đợi nghe được câu nói kế tiếp của hắn thì cảm giác người này điên rồi, ngươi là một Kết Đan kỳ có thể đánh thắng người ta là Nguyên Anh kỳ cũng đã không tệ rồi, không ngờ còn cho người ta tìm người giúp đỡ, đây không phải là muốn chết sao?
 
Cừu Vô Oán và Yến Truy Tinh đưa mắt nhìn nhau, đầu óc người này có chuyện, thật vất vả mới ép đối phương nói ra lời hứa chắc chắn, không cho những người khác trong Đại La Tông nhúng tay, hôm nay lại bị một câu nói của hắn phế đi. Chu Tiên Hiền đứng một bên cũng sửng sốt, còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.
 
Lại không biết Dược Thiên Sầu ở trong cuộc lại nghĩ đến càng nhiều, hắn tính toán không phải thắng bại lần này, hắn biết một trận chiến này mặc kệ là thắng hay thua, Đại La Tông cũng sẽ không buông tha chính mình, dù không công khai cũng sẽ âm thầm không bỏ qua. Dù sao hiện tại mình không có chỗ dựa vững chắc như Phù Tiên Đảo, đã như vậy dùng thực lực của mình làm chỗ dựa vững chắc. Người hiền bị người khi, thường thường những người có hung danh hiển hách càng không ai dám trêu chọc, càng không ai dám khi dễ, đúng là chí lý.
 
Một La Tiếu Thiên làm sao đủ châm ra hung danh tinh diễm của ta, Dược Thiên Sầu không nhìn biểu tình khác nhau của mọi người, ánh mắt đảo qua đệ tử Đại La Tông.
 
"Cuồng vọng!" La Tiêu Hán cười khẩy nói: "Hãy bớt sàm ngôn đi, có gan thì đi ra."
 
Nói xong dẫn đầu hướng cửa thành Bách Hoa Cốc đi ra. Dược Thiên Sầu đạm nhiên cười, bước thong thả theo sau.
 
"Ông..." Toàn bộ Bách Hoa Cốc sôi trào, Dược Thiên Sầu thực sự muốn cùng con trai trưởng của chưởng môn Đại La Tông nhất quyết tử chiến. Trong lúc nhất thời sóng người cuộn trào mãnh liệt, đều hướng ra cửa thành chạy tới, muốn tìm vị trí tốt quan sát cuộc chiến. Không bao lâu, toàn bộ các con đường trong Bách Hoa Cốc đều thành khoảng không, rất nhiều quầy hàng ngoài chợ đã bị thu dọn, còn chưa dọn thì cũng ném sạp chạy đi, hiện tại còn có ai có tâm tư lo việc buôn bán.
 
Những người khác toàn bộ chạy ra khỏi Bách Hoa Cốc như sóng triều, Yến Truy Tinh và những ai bên ma đạo lại chậm rãi đi theo Dược Thiên Sầu ra tới cửa thành. Đi ra Bách Hoa Cốc, chỉ thấy trong núi sâu rừng già nguyên bản thật yên lặng, chỉ một chốc đã đi ra nhiều người như vậy, thực sự làm cho người ta có cảm giác đột ngột. La Tiêu Hán đang đóng ở một địa phương tương đối bằng phẳng chờ đợi, người vây xem đã vây quanh hắn ở trung tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
Trong rừng cây cỏ khắp nơi, đi qua thật có điểm không quá hiện thực, trường kiếm sau lưng Dược Thiên Sầu bắn ra, lại mang theo hắn bay đi, rơi vào đối diện La Tiêu Hán, thu hồi trường kiếm, nhìn quanh bốn phía.
 
Chưởng quỹ cửa hàng của tứ đại gia tộc cũng tới, phu thê Đông Quách Túc cũng dẫn theo một tiểu hài tử đi tới, ngay cả Toàn Đức mình cũng dẫn một đám người đi ra. Đúng lúc này, Yến Tử Hà cũng đi theo một lão giả tướng mạo bất phàm đến nơi, Yến Tử Hà vẫn lộ ra dáng vè không quen biết hắn, lão giả thì không biết là ai, chỉ thấy hắn rơi xuống bên cạnh Yến Truy Tinh và Cừu Vô Oán thì hai người đối với hắn thật cung kính, lẽ nào người này là Yến Bất Quy?
 
"Sang" một tiếng, trường kiếm xuất hiện trong tay La Tiêu Hán, dựa vào tu vi Nguyên Anh trung kỳ bay lên bầu trời, nhìn chằm chằm phía dưới hắc hắc cười nhạt, thần tình tràn đầy coi rẻ. Ánh mắt Dược Thiên Sầu lướt qua trên người Hồng Thất đứng cạnh Đông Quách Túc, lập tức ngẩng đầu nhìn lên kẻ đang cười nhạt bên trên. Trường kiếm ra khỏi vỏ, cũng đưa hắn lên độ cao ngang tầm.
 
La Tiêu Hán thấy hắn tay không đạp kiểm bay lên, nhất thời liên tục cười nhạt, thầm nghĩ ngươi đây là muốn chết, tay không cũng dám bay lên. Chỉ có người của Phù Tiên Đảo biết không chỉ như vậy, Dược Thiên Sầu có thể điều khiển không chỉ là một thanh phi kiếm. Quả nhiên từ trong túi trữ vật của hắn sưu sưu bay ra một đống phi kiếm, khí thế nghiêm nghị bay lượn quanh bầu trời, ở sau lưng xòe ra thành hình dạng chiếc dù, thần tình La Tiêu Hán chợt ngẳn ra, nhất thời cười không nổi.
 
Đại bộ phận những người chung quanh đều lấy làm kinh hãi, đều là lần đầu tiên nhìn thấy có người đồng thời ngự nhiều phi kiếm như vậy, trách không được hắn dám nói chuyện cuồng vọng như thế, thật sự không biết uy lực chân chính sẽ ra sao. Chu Tiên Hiền nhướng mày, bắt đầu âm thầm truyền âm cho đệ tử Đại La Tông bên người.
 
Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói: "Hiện tại bắt đầu sao?"
 
La Tiêu Hán lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể điều khiển nhiều phi kiếm như vậy, nói thành thật hắn đúng là có điểm hoảng sợ, ổn định lại tâm tư, cười lạnh nói: "Hào nhoáng bên ngoài mà thôi!" Nói xong phi kiếm trong tay đột nhiên hướng đối thủ bắn tới.
 
"Có đúng là hào nhoáng hay không ngươi xem sẽ biết." Đối với việc hắn đột nhiên tập kích, Dược Thiên Sầu không chút phật lòng, im lặng đứng trên thân kiếm, chỉ bấm tay bắn ra, vầng kiếm sau lưng sưu sưu bay ra mười thanh, rất nhanh nghênh hướng phi kiểm đang phóng tới...