Tinh Thần Châu

Chương 256: Đi phía tây




"Sư nương, sao lại nói những lời này, ta không phải cố ý đến thăm người sao!" Dược Thiên Sầu cười ngây ngô nói.
 
"Ngươi gạt quý đi thôi! Ta xem ngươi tránh ta còn không kịp, còn ở đó cố ý đến thăm ta. Ngươi không nói lời thật phải không?" Bách Mị yêu cơ cũng lười nhiều lời, thuận lợi kéo chiếc váy lộ ra đôi chân trắng nõn nói: "Nếu ngươi một mảnh hiếu tâm, sư nương cũng không tiện cự tuyệt, nào, ngày hôm nay ngươi cũng đừng đi đâu, xoa bóp chân cho sư nương đi!"
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu sửng sốt, thần tinh chợt nghiêm túc đứng lên nói: "Sư nương nhắc tinh, ta thật sự nhớ ra một việc cần sư nương hỗ trợ."
 
"Chậm!" Bách Mị Yêu Cơ giờ tay lên, chỉ vào chân nói: "Trước tiên xoa bóp chân cho ta đã rồi hãy nói chuyện khác."
 
Lúc này Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói: "Sư nương, tay chân ta thô lỗ xoa bóp khó chịu, lần sau đi! Lần sau ta tìm cho ngài một sư phụ có tay nghề tốt đến hầu hạ sư nương."
 
"Ít nói nhảm, ngày hôm nay không xoa bóp, lần sau ngươi cũng đừng tới tìm ta nữa." Bách Mị Yêu Cơ lầm bầm nói.
 
Mẹ nó! Ăn đậu hũ của lão tử! Thần tình Dược Thiên Sầu co quặp, do dự một lúc, cắn răng chậm chậm đi lại gần, mở hai móng vuốt, va chạm vào đôi chân tràn ngập co dãn trơn tuột của Bách Mị Yêu Cơ.
 
Sắc tức là không, không tức là sắc. Dược Thiên Sầu thầm mặc niệm, nhìn phía trước không chớp mắt, ngón tay cứng rắn như vuốt gà bốc loạn trên đùi trắng noãn. Dày vò a!
 
Hắn vừa động thủ, thân thể Bách Mị Yêu Cơ run lên, đây không phải xoa bóp chân, quả thực là đang gãi ngứa. Nàng nhanh dùng tay che miệng, cố gắng nhịn cười, đến cuối cùng nhột không chịu nổi nữa, liền rụt mạnh chân trở về, hữu khí vô lực nói: "Bỏ đi, không cần ngươi ngắt nữa. Còn cho ngươi tiếp tục xoa bóp, mạng của sư nương này không tống vào tay ngươi mới lạ. Nói đi, có chuyện gì tìm ta."
 
Dược Thiên Sầu cũng không dám tiếp tục dây dưa, sư nương đúng là yêu tinh trong nữ nhân, cực phẩm vưu vật, vô cùng câu dẫn người, còn nháo xuống phía dưới không khống chế được thì không xong, tính tình của mình tự mình hiểu rất rõ. Thu liễm tâm thần, hắn hoạt động bàn tay cứng ngắc, nói thẳng: "Ta muốn nhờ sư nương giúp ta thu thập tin tức và động tĩnh các phái trong tu chân giới."
 
Bách Mị Yêu Cơ cười quyến rũ nói: "Ngươi muốn làm gì? Lẽ nào lại muốn hạ thủ với mồn phái khác?"
 
"Ân! Từ giờ trở đi, muốn nắm vững động tĩnh trong tu chân giới, chuyện Đại La Tông sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cừu của sư phụ phải báo, không có khả năng kéo dài vồ hạn kỳ. Ta muốn tìm một cơ hội, dù sao thực lực Đại La Tông không tầm thường, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng nếu không động thủ thì thôi, khi động thì chó gà trong Đại La Tông cũng không tha, triệt để hoàn toàn diệt trừ, đây là lời thề ta từng phát ra trước mộ phần của sư phụ" Dược Thiên Sầu trịnh trọng nói.
 
Hắn không nói dối, nhưng còn có một mục đích trọng yếu hơn, mượn mạng lưới tin tức của Bách Mị Yêu Cơ, thời khắc quan tâm thế cục tu chân giới. Thực lực của cha con Yến gia không thể quá mức tùy tiện tiêu diệt, cũng không thể ngăn cản việc tiêu diệt, hắn muốn nắm chắc đúng mực trong tay, thời khắc mấu chốt xem tình thế mà định, xem có cần hắn chen tay vào hay không. Nói chung muốn làm cho tu chân giới liên tục đánh nhau, thẳng đến khi thế lực của hắn có thể bại lộ mới thôi.
 
Bách Mị Yêu Cơ giật mình, kéo vạt áo che lại đôi chân, thu lại vẻ mị thái trên mặt, gật đầu nói: "Chuyện này không thành vấn đề, ngươi tùy thời có thể đến chỗ ta thu hoạch tin tức mới nhất."
 
"Vậy ta nhờ sư nương, đệ tử còn có chút việc, cáo lui trước." Dược Thiên Sầu hành lễ xong định chạy, hắn thật sự không dám tiếp tục ở lại, hắn sợ mình nhịn không được làm ra chuyện mà mình cũng cảm thấy vô sỉ.
 
"Chờ một chút!" Bách Mị Yêu Cơ gọi hắn, nhíu mày nói: "Ngươi vừa nói phần mộ của sư phụ ngươi, có thể nói cho ta biết chôn ở đâu hay không?"
 
Dược Thiên Sầu dừng một chút, nhìn nàng lắc đầu xin lỗi: "Sư nương, địa phương kia liên lụy đến một ít người không muốn xuất đầu lộ diện, bây giờ còn chưa tiện nói cho người. Nhưng ta có thể bảo chứng, đợi sau khi báo thù xong cho sư phụ, ta nhất định tự mình đưa sư nương đi."
 
"Ta hiểu được." Trên mặt Bách Mị Yêu Cơ hiện lên một tia thất lạc. Dược Thiên Sầu xoay người bước nhanh đi.
 
Bách Mị Yêu Cơ ngồi dậy, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn thấy dấu tay trên đùi, liên tưởng đến tình hình vừa rồi, trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng hiếm thấy, hô hấp hơi gấp, ánh mắt hư hoảng nhìn ngoài cửa sổ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, thấp giọng: "Khi tình yêu đã thành chuyện dĩ vãng...
 
Biên thùy phía tây, quân doanh liên miên, vì biên cành đã tắt chiến hỏa, nên cũng trở nên náo nhiệt lên, ở ngay chung quanh đây hình thành nhiều khu chợ, các quốc gia bắt đầu vãng lai mậu dịch, bình dân và tiểu thương rốt cục hưởng thụ được sự quý giá của hòa bình.
 
Thạch Ấn Thiên bỏ nhung trang, dẫn một đội người đi quanh chợ mua hàng hóa, mua đồ vật dùng trong kiến trúc. Đại tướng quân Trụ Quốc bắt đầu hạ lệnh tu kiến doanh trại, để thay thế trướng bồng sinh hoạt phương tiện trước kia, rất có ý tứ đóng quân trường kỳ. Bên người Thạch Ấn Thiên đi theo hai gã quân sĩ từ đầu tới cuối không nói một lời nào, hai gã quân sĩ cũng không phải người khác, chính là hai trong mười đội viên "xã hội đen" mà Dược Thiên Sầu phái đi bảo hộ tướng quân Trụ Quốc. Thạch Văn Quảng lo lắng an toàn của nhi tử, vì vậy phái hai người đi theo hắn.
 
Trong chợ bỗng nhiên nổi lên một trận gây rối, chỉ thấy một gã gia đinh quần áo nón nảy chỉnh tề đang chặn ngang lối đi của nhóm người Thạch Ấn Thiên. Một đám quân sĩ đang muốn xua đuổi, lại bị Thạch Án Thiên ngăn lại, gia đinh này ngoại trừ Dược Thiên Sầu thì còn có ai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Thạch Ấn Thiên liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, thấy thần tình hai người không chút gợn sóng, hiển nhiên đã sớm biết Dược Thiên Sầu muốn tới. Hắn bước nhanh tới định hành lễ, nhưng thấy Dược Thiên Sầu lại hành lễ trước: "Nhị thiếu gia, phu nhân nhờ ta đưa thư tới cho lão gia."
 
Thạch Ấn Thiên giật mình, lúc này hiểu được hắn không muốn rêu rao, vì vậy thản nhiên cười nói: "Đi, theo ta đi gặp lão gia." Dưới ánh mắt nhìn kỹ của những tiểu thương chung quanh, Dược Thiên Sầu theo Thạch Ấn Thiên hướng quân doanh đi đến.
 
Đi qua cửa quân doanh, vào trong, Dược Thiên Sầu bỏ đi thần thái người hầu trên người, nhìn chung quanh, chợt thấy ở hướng sàn vật đầy đầu người nhấp nhô, không khỏi hỏi: "Ắn Thiên, bên kia đang làm gì?"
 
Thạch Ấn Thiên đưa mắt nhìn qua, khẽ thở dài cung kính nói: "Hôm qua có một gã thuộc cấp tên Trương Bằng vi phạm quân kỷ, một mình suất lĩnh thủ hạ xông qua Ngụy quốc đánh cướp, thiếu chút nữa khiến cho hai nước đại chiến." Nói xong nhìn ánh nắng gắt trên cao than thở: "Vĩ quân kỷ, tướng lĩnh phạm tội sẽ khai đao trảm thủ vào buổi trưa. Ai! Là một nhân tài năng chinh thiện chiến, đáng tiếc."
 
"Nga!" Dược Thiên Sầu nghe miệng hắn đầy tiếc hận, vừa đi vừa thuận miệng hỏi: "Trương Bằng là người nào, không ngờ có thể làm cho thiếu tướng quân để mắt như
 
Vậy?"
 
Thạch Ấn Thiên đi theo bên người hắn, thanh âm có điểm nặng nề nói: "Trương Bằng là người địa phương, khi còn bé từng gặp phải quân Ngụy vào làng đánh cướp, chỉ có một mình hắn may mắn sống sót, nhưng bị hấp hối. Cha ta suất đại quân đi ngang qua vừa lúc cứu hắn, từ đó về sau đưa theo bên người, mười bốn tuổi hắn đã theo quân tác chiến, trải qua hơn mười năm, đã qua hơn ngàn trận chiến sự lớn nhỏ, mỗi lần đầu làm gương anh dũng giết địch, bị thương không biết bao nhiêu lần, có thể sống đến bây giờ cũng đã là kỳ tích. Có lẽ nguyên nhân bi kịch thuở nhỏ, nên Trương Bằng hiếu sát, thủ đoạn độc ác, hắn suất lĩnh bộ hạ gặp trận chiến cũng không bao giờ bắt tù binh, đều lập tức chém giết. Ai! Phụ thân cũng không đành lòng, nhưng chuyện liên quan đại kế, hiện tại biên cảnh không thể loạn, phụ thân không thể làm gì khác hơn là đem hắn ra răn đe, làm sáng quân kỷ."
 
Dược Thiên Sầu ngừng chân lại, hắn chỉ vừa thuận miệng hỏi một chút, chết một người cũng không liên quan gì hắn, không nghĩ tới vừa hỏi ra một nhân tài, nhất thời khởi hứng thú, phất tay nói: "Đi, ta thật muốn nhìn xem dũng tướng kia có hình dáng thế nào."