Tinh Thần Châu

Chương 269: Nghĩ không ra




Mấy người cùng quay đầu lại, trái tim Dược Thiên Sầu nhảy bịch bịch, giả vờ như không nghe thấy, vẫn đi về phía trước. Đi tới được vài bước ngoài phòng, thanh âm Tất Trường Xuân lại lần nữa truyền ra: "Còn dám đi, cần thận ta chém hai đùi của ngươi."
 
Dược Thiên Sầu giật mình, liền nhanh chóng dừng lại, khoan thai quay đầu, xấu hổ cười nói: "Lão tổ tông gọi ta sao?"
 
Tất Trường Xuân không để ý đến hắn, nhìn bốn người Tất Thủ Chế trầm giọng nói: "Các ngươi đi, hắn lưu lại." Bốn người đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, không biết lão tổ tông vì sao muốn một mình lưu lại hắn, tuy có do dự, nhưng không dám dây dưa, lúc này rất nhanh rời đi. Khi đi ngang qua Dược Thiên Sầu, mấy người vạn phần xin lỗi lắc đầu, quái thì chỉ biết quái lão tổ tông quá cường hãn, dù cho có quan hệ tốt với Dược Thiên Sầu, cũng không dám nói nhiều cho hắn. Võ Tứ Hải càng lộ ra biểu tình ngươi tự cầu nhiều phúc.
 
Phi hành toa mang theo bốn người bay lên không rời đi rất nhanh, ánh mắt Dược Thiên Sầu đứng bên dưới lưu luyến không rời, thẳng đến khi trên không trung không còn hình bóng của phi hành toa mới xoay người lại. Ánh mắt Tất Trường Xuân dao động một phen trên người hắn, thoáng có chút nghi hoặc nói: "Kỳ quái, ta lại nhìn không thấu tu vi của ngươi, đây rốt cục là nguyên nhân ra sao?"
 
"Vãn bối từ bắt đầu Luyện Khí kỳ, đã không còn ai có khả năng xem thấu tu vi của vãn bối, hẳn là do trời sinh." Dược Thiên Sầu nói xong bỗng nhiên sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Tiền bối không phải vì nhìn không thấu tu vi của vãn bối nên lưu vãn bối lại đó chứ?"
 
"Trời sinh? Còn có thể chất như vậy? Lão phu chưa từng nghe thấy." Tất Trường Xuân nhíu nhíu mày, không trả lời câu hỏi của hắn. Dược Thiên Sầu đứng đối diện ngay lúc này cảm giác được một cỗ thần thức đọng như thực chất đang tra xét thân thể mình một vòng, phảng phất như có hai tay đang sờ tới sờ lui trên người mình, khiến cho cả người không được tự nhiên, rồi lại không dám phản kháng.
 
Điều tra xong, Tất Trường Xuân lắc đầu nói: "Ta còn cho rằng có thủ thuật gì có thể che mắt giấu diếm được lão phu, xem ra thực sự là trời sinh." Dứt lời nhìn Dược Thiên Sầu xua tay nói: "Không có việc gì nữa, ngươi cũng đi thôi!"
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu thần tình co quặp, trong ngực nhất thời đem mười tám đời tổ tông của Tất Trường Xuân ân cần thăm hỏi một lần, chỉ vì vậy mà lưu lại lão tử, sự tình xong thì bảo lão tử cút, thật là quá kiêu ngạo đi thôi! Nhiều ít cũng phải cấp cho lão tử chút an ủi tinh thần chứ!
 
Thế nhưng đối phương quá lợi hại, thật sự là giận mà không dám nói gì. Dược Thiên Sầu khẽ cắn môi, hành lễ nói: "Tiền bối minh giám, bằng tu vi của vãn bối, một người thực sự khó có thể rời khỏi Yêu Quỷ Vực, chẳng hay tiền bối có thể cấp...
 
"Tu vi ngươi ra sao liên hệ gì tới ta?" Tất Trường Xuân mặt ngoài tường hòa nhưng lại cất giấu một trái tim lạnh lùng, liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, lạnh nhạt nói: "Ta không có mời tới, nên làm sao rời khỏi Yêu Quỷ Vực đó là chuyện của ngươi. Còn dông dài, thì vĩnh viễn ở lại đây luôn đi." Dứt lời xoay người đi vào bên trong.
 
"Ta..." Dược Thiên Sầu muốn nói lại thôi, trước đó còn định hỏi hắn còn có bảo bối gì đó, cho hắn một kiện phòng thân, nhượng hắn có thể an toàn rời khỏi Yêu Quỳ Vực, nhưng đối phương ngay cơ hội nói chuyện cũng không cấp cho hắn, trái lại còn ném một câu uy hiếp, làm hắn tức đến nghẹn cổ.
 
Lão bất tử vương bát đản! Dược Thiên Sầu chỉ có thể mắng một câu trong lòng, trường kiếm ra khỏi vỏ, lại bay về hướng không trung. Đứng trên không trung, Dược Thiên Sầu oán hận đầy cõi lòng liếc mắt nhìn xuống phía dưới, thầm nghĩ, lão già kia có gan thì đừng chết quá sớm, chờ lão tử quay về đòi lợi tức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Vung ống tay áo, liền muốn bắn khoảng không bay đi, ai biết vừa bay không xa, thân thể chợt cảm thấy không thể động đậy, sau đó một cỗ hấp lực cường đại không thể phản kháng mạnh mẽ hút hắn trở lại.
 
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu hú lên quái dị, còn chưa kịp phàn ứng là chuyện gì xảy rạ, tựa như con diều bị nắm dây túm ngược trở về mặt đất. Đợi khi hắn kịp phản ứng, muốn quay về Ô Thác Châu thì "phanh" một tiếng, thân thể đã mãnh liệt đánh mạnh lên mặt đất, nhất thời rơi xuống thất điên bát đảo mắt lóe kim tinh, ý niệm gì trong đầu
 
Cũng không còn nữa.
 
Nằm trên mặt đất, một lúc lâu mới khôi phục tri giác, khớp xương cả người giống như bị vỡ vụn rạ, đau không chịu được. Trong miệng mũi có một cỗ dịch thể nóng hừng hực bao phủ không thể hô hấp, nhắm mắt nghẹn một hơi thở cố sức phun ra gì đó trong xoang mũi, sau khi hô hấp được cảm thấy thư thái hơn không ít, gian nan đưa tay xoa dịch thể chảy xuôi trên mặt, đập vào mắt, là một màu đỏ tươi trên mu bàn tay.
 
Bị thương? Con ngươi Dược Thiên Sầu nhất thời phóng lớn không ít, chịu đựng sự đau nhức toàn thân, cắn răng lảo đảo bò lên, nhe răng nhếch miệng nhìn quanh tìm cừu nhân. Chỉ thấy Tất Trường Xuân đang đứng ở cửa nhìn hắn, không cần phải nói, chuyện vừa rồi chính là hắn làm. Đầu óc Dược Thiên Sầu nóng lên, lúc này liền chửi ầm: "Tất Trường Xuân, lão bất tử, lão tử trêu ngươi chọc ngươi sao..."
 
Mới mắng được phân nửa hắn đã dừng bặt, chợt phàn ứng, người trước mắt là siêu cấp ngưu nhân, tùy thời đều có thể lấy mạng nhỏ của mình, không dám nhiều lời, thần thức lập tức tập trung Kim Châu, thời khắc chuẩn bị. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không ở ngay mặt Tất Trường Xuân biến mất, nếu khiêu khích lòng hiếu kỳ của lão già này, chỉ sợ sau đó không cần lộ mặt trong tu chân giới nữa, bằng tu vi của đối phương, vừa lộ mặt khó bảo toàn không bị phát hiện.
 
Tất Trường Xuân đã lâu chưa từng bị người mắng qua như vậy, bị Dược Thiên Sầu mắng đến ngần người, thần tình hơi thoáng dao động, lại binh tĩnh trở lại, giọng nói không mang theo chút cảm tình: "Ờ chỗ ta vừa lúc thiếu một loại rau cải, ngươi không cần đi, ở lại trồng đi."
 
"Trồng rau?" Dược Thiên Sầu khiếp sợ hỏi một câu, còn tưởng rằng mình đang nghe lầm, thấy Tất Trường Xuân không trả lời, lại đi vào phòng, trái tim đang treo cao nhất thời thả xuống tới.
 
Đóng im hồi lâu, kéo thân thể thụ thương nhìn chung quanh, không biết nên đi con đường nào, rất có điểm cảm giác xa lạ không quen. Lúc này tên thanh niên cao gầy trang phục nông phu đi tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm hiếu kỳ quan sát Dược Thiên Sầu, thần tình rõ ràng hiện lên một tia sùng bái, sau đó cười gật đầu nói: "Ngươi không sao chứ? Ta là Hạc Ly, đi theo ta."
 
Dược Thiên Sầu có điểm bị nhiễu hồ đồ, không biết chuyện gì xảy ra, trong đầu hỏng bét, thấy thái độ đối phương hữu hảo, liền gật đầu nói: "Không có việc gì, ta là Dược Thiên Sầu."
 
"Ta biết." Thanh niên tên Hạc Ly cười xoay người, ngoắc nói: "Dược Thiên Sầu, đi theo ta."
 
Dược Thiên Sầu thu lại phi kiếm trên mặt đất, đi theo vài bước, trong ngực một trận cuồn cuộn, trong miệng chợt ngọt, không kịp dừng lại "phốc" một tiếng liền phun ra một ngụm máu. Hạc Ly vừa đi phía trước vừa quay đầu lại cười nói: "Không có vấn đề gì quá lớn, sư phụ hạ thủ có chừng mực."
 
Mẹ nó! Có bản lĩnh ngươi từ địa phương cao như vậy ngã xuống thử xem. Dược Thiên Sầu trừng mắt, trước khi đi còn không quên tàn bạo hướng gian nhà của Tất Trường Xuân dùng ánh mắt phát tiết. Lại không hay biết bên trong phòng truyền đến tiếng lầm bầm của Tất Trường Xuân: "Quái sự, lúc tiểu tử này vận chuyển chân nguyên, thế nào lại cảm giác được một cỗ khí tức liệt hỏa? Tỉ mỉ kiểm tra lại không phát hiện được gì...
 
Hai người đi thêm vài trăm thước bên trong rừng cây xanh ngắt, đi tới một khu đất địa thế bằng phẳng nhưng lại mọc đầy cỏ dại hoang vu, Hạc Ly chỉ vào khu đất hoang phương viên trăm thước cười nói: "Chờ sau khi ngươi lành vết thương, khối đất này giao cho ngươi khai khẩn, ngươi có thể ở chỗ này kiến tạo chỗ ở, cần vật liệu gỗ thì tự mình chặt cây, sau khi xây xong phòng ở, ta sẽ đưa hạt giống tới cho ngươi."
 
Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Trồng rau?"
 
Hạc Ly quay đầu cười nói: "Đúng, trồng rau, sau này chúng ta có thể làm bạn."
 
Nghe vậy Dược Thiên Sầu mờ mịt nhìn chung quanh khối đất hoang, có điểm không nghĩ ra, cảm giác giống như đang nằm mơ, thế nào không nghĩ ra bản thân lại bị buộc điừồngrau...