"Hiểu được!" Dược Thiên Sầu gật đầu, thầm nghĩ, quả nhiên có cấm chế, hoàn hảo trước đó hắn không len lén chạy tới.
Hai người lăng không xẹt qua mặt hồ rất nhanh, rơi xuống một sườn núi, đã thoát khỏi ánh nắng mặt trời trên mặt hồ chiếu khắp, thân đang lạc trong sương mù dày đặc. Phía trước là một dãy núi non trùng điệp, núi không cao, địa thế lại đột ngột phấp phồng, rất nhiều thực vật cổ quái cùng dây leo giao nhau quấn quanh cổ thụ rậm rạp, sương mù tản mạn du đãng trong rừng, nhìn không thấy địa phương nào có thể đi lại, hơn nữa bầu không khí an tĩnh đến dọa người, có vẻ có chút kinh khủng.
"Theo sát ta!" Hạc Ly lại dặn lần nữa, thân hình hướng trong rừng nhẹ nhàng đi tới, Dược Thiên Sầu chân không chạm đất đạp kiếm đi theo. Hai người quẹo đông lại quẹo tây trong rừng rậm, lúc tiến lúc lui, quẹo phải quẹo trái không biết bao nhiêu lần. Khiến cho Dược Thiên Sầu vốn đang định ghi nhớ đường đi lại bị hoa cả mắt, không dám tiếp tục phân tâm, sợ bị lạc mất lại xảy ra chuyện.
Hai người đi trong rừng rậm một hồi lâu, đột nhiên thảm thực vật dày đặc ngay trước mắt chợt biến mất, một sơn cốc đột nhiên xuất hiện. Dược Thiên Sầu nhìn bốn phía, khí tượng quý dị lúc nãy đã biến mất, lại quan sát chung quanh, hỏi: "Đây là Mộ Cốc?"
Hạc Ly "ân" một tiếng cười nói: "Vừa rồi ngươi xem hộ cốc đại trận kia chỉ là ảo giác, nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ là ảo giác, bên trong sát khí trọng trọng, không cần thận sẽ đưa người vào chỗ chết."
"Trận pháp do Tất tiền bối bố trí?" Dược Thiên Sầu hỏi.
Hạc Ly lắc đầu: "Trận pháp này đã có từ thời thượng cổ, bố trí lúc nào ngay cả sư phụ cũng không biết, pháp môn ra vào trận cũng do tiền nhiệm chưởng hình sử của Yêu Quỷ Vực truyền xuống tới. Đi thôi! Thanh hỏa mà ngươi muốn nhìn ở ngay phía dưới."
Hai người lắc mình đi xuống cốc. Rơi xuống đất, Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mông lung, đặt mình trong cốc cảm thấy như màn đêm đang buông xuống, trách không được gọi là Mộ Cốc. Ngưng thần nhìn kỹ cảnh trí chung quanh, ngẫu nhiên có những tảng đá lớn, cũng nằm những vị trí thật thú vị, vách đá hai bên sơn cốc có vết tích tạo hình, tuy rằng năm tháng xa xôi, nhưng vừa nhìn cũng biết do người bố trí.
Theo Hạc Ly đi về phía trước, một đường quan sát, trên vách đá bắt đầu xuất hiện những bức họa điêu khắc nối liền, nội dung đại khái là tình hình một nam một nữ xuất hiện các nơi, thỉnh thoảng cũng có tràng cảnh nam nhân luyện khí. Đi sâu vào trong, bức họa trên vách đá bỗng nhiên lại có thêm một nam nhân, sau đó tràng cảnh nam nhân luyện khí cũng càng nhiều, nhìn một hồi, phảng phất như đang luyện một thanh kiếm.
Hai người đi tới đầu cùng, bức họa trên vách đá càng trở nên phức tạp, nam tử luyện khí cầm một thanh kiếm trong tay ngửa mặt lên trời cười lên điên cuồng, quang mang thanh kiếm bắn ra bốn phía, hình như đã luyện ra bảo bối khó lường gì đó, sau đó xuất hiện nam tử khác chắp tay chúc phúc. Lúc này nội dung đầu tiên của bức họa là hình dạng hai nam nhân nâng chén chúc mừng, sau đó đột nhiên nổi lên khúc chiết, người sau đang cầm thanh kiếm trong tay thưởng thức, đột nhiên xuất thủ tập kích, nam tử luyện khí bị một kiếm chém ngã trên mặt đất, kẻ tập kích cầm thanh kiếm đang muốn thoát đi, nhưng bỗng nhiên đụng phải nữ tử trước đó, hai người vung tay, kết quả nam tử không địch lại nàng kia, thanh kiếm cướp đoạt bị nàng lấy lại, nam nhân kia bỏ chạy, nữ tử theo đuổi không bỏ, nhưng hình như đã để tên kia chạy mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Tràng cảnh cuối cùng là nàng kia lăng không đứng trên biền rộng mang mang, thần tình đau xót cùng cực, thanh kiếm bị nàng ném vào đại dương mênh mông. Đến tận đây, nội dung của bức họa kết thúc, nhưng ở phần cuối lại có điêu khắc của một thanh kiếm, bên cạnh còn lưu lại hai chữ lớn: "Thanh u."
Loại cố sự cầu huyết xa xưa này, giảng ra đơn giản là kẻ nào đó bội bạc, giết bạn đoạt bảo, Dược Thiên Sầu không có gì hứng thú, chính hắn cũng không có nhiều lòng
Đồng tình như vậy, đồng tình lên đầu những cổ nhân xưa kia. Cùng Hạc Ly đi tới đầu cùng sơn cốc, nguyên lai đầu cùng còn có một sơn động thâm nhấp dưới nền đất, chỉ thấy bên cạnh động có tấm bia đá, trên bia viết: "Mộ sắc u u, cốc trung khí mình. Bất tức bất diệt, liệt diễm danh Thanh."
Dược Thiên Sầu cau mày, sơn cốc này sở dĩ gọi là Mộ Cốc, sợ rằng là do hai chữ đầu củã bài thơ, nên được gọi là Mộ Cốc, về phần hai câu sau giảng khẳng định là Thanh hỏa, ý tứ không khó giải thích. Ảnh mắt liếc xuống dưới, nhưng chỉ tùy ý thoáng nhìn, nhất thời lại làm Dược Thiên Sầu sững sờ, há to miệng khó có thể khệp lại. Người viết không phải ai khác, tên là Mạc Như Khí.
Mẹ nó! Là Mạc Như Khí? Thần tượng Mạc Như Khí? Nơi này là địa phương thần tượng luyện linh bảo? Ta kháo! Nếu như nam nhân luyện khí là thần tượng, vậy nữ tử trong bức họa chẳng phải là Tiểu Tuyết? Dược Thiên Sầu khó có thể tin lắc đầu, Hạc Ly phát hiện dị trạng của hắn, kỳ quái hỏi: "Dược huynh, ngươi làm sao vậy?"
"Chờ một chút!" Dược Thiên Sầu vung tay lên, không hề nói nhiều, quay đầu đi trở lại. Trong lòng nói thầm Kên tục, mẹ ôi, tốt hơn chính là luyện khí đệ nhất nhân được công nhận thời thượng cổ, cho nên mới có được xưng hào thần tượng, bảo vật có thể làm thần tượng kích động như vậy, há có thể là bảo vật tầm thường, không thưởng thức thật sự là đáng tiếc.
Lần thứ hai trờ lại bức họa khắc chữ Thanh u, nhìn kỹ lại, vừa nhìn thì thôi, càng nhìn thần tình Dược Thiên Sầu càng quái dị. Thanh kiếm trong bức họa, quen thuộc dị thường, nhìn hình dáng, còn có văn sức trên thân kiếm, hoàn toàn giống hệt Thanh minh kiếm của Lưu Trường Thanh đã bị giết.
Mẹ ôi! Đừng hù dọa lão tử, lão tử rất nhát gan! Trái tim Dược Thiên Sầu nhảy bình bịch, trong ngực nói thầm, ngoại trừ ngoại hình, thế nào cà tên kiếm cũng chỉ khác một chữ, chẳng lê là tỷ muội kiếm? Hẳn là sẽ không! Bức tranh vẽ ra chỉ là tu luyện có một thanh, chẳng lẽ chỉ là trùng họp? Rất có khả năng, bảo vật có thể làm thần tượng mừng như điên há có thể là phàm bảo, thật là bảo vật, Lưu Trường Thanh cũng không chết thống khoái như vậy, phỏng chừng mình còn phải tốn rất nhiều công phu.
Hạc Ly cũng đi trở về, thấy hắn nhìn chằm chằm bức họa như có đăm chiêu, không khỏi cười nói: "Dược huynh thích thanh kiếm này sao? Đây chính là tác phẩm cuối cùng của thần tượng, thuật lại thanh kiếm này đã đột phá phạm trù linh bảo, có thể đứng hàng tiên khí, đáng tiếc là thanh kiếm này luyện thành liền bị một người bạn thân của thần tượng đoạt bảo sát hại. Dược huynh vừa xem qua bức họa, đối với chuyện xảy ra bên trong chắc đã hiểu biết ít nhiều."
"Tiên khí? Thế nào khà năng?" Dược Thiên Sầu biểu thị hoài nghi, vùng lông mày chợt run rẩy, chỉ về bức họa phía trước hỏi: "Nếu là tiên khí, nam nhân đoạt kiếm vì sao đánh không thắng Tiểu Tuyết?"
"Sư phụ từ miệng tiền nhiệm chưởng hình sử biết được, Thanh u kiếm sau khi luyện thành hào quang quá thịnh, vì tránh phiền phức, lúc đó thần tượng hạ cấm chế trên thân kiếm, chỉ khống chế nó dừng lại ở phạm trù thượng phẩm pháp bảo, dùng che giấu hào quang lóa mắt của Thanh u kiếm. Bằng thủ pháp của thần tượng, cấm chế của hắn bố trí người bình thường làm sao có thể cời ra, khả năng đó là nguyên nhân người nọ dù cầm kiếm cũng đánh không lại Tiểu Tuyết thôi!" Hạc Ly giải thích.
Cấm chế? Không chế trong phạm trù thượng phầm pháp bảo? Trái tim Dược Thiên Sầu co rụt, Thanh minh kiếm trong tay mình chẳng phải cũng là thượng phầm pháp bảo sao? Thế nào lại trùng họp như vậy? Lẽ nào lão tử thật sự lấy được tiên khí?
"A! Đây là chuyện thời thượng cổ, thật hay già thật khó phân biệt, bất quá là truyền thuyết mà thôi, Dược huynh quan tâm điều này làm gì? Không muốn đi xem Thanh hỏa?" Hạc Ly cười nói.
Dược Thiên Sầu xua tay nói: "Không có, không có. Chỉ là đại danh của thần tượng quá vang dội, nghĩ không ra ở chỗ này nhìn thấy được thượng cổ di tích, có điếm nhấp thần. Kỳ thực so sánh lên, tự nhiên Thanh hỏa càng hấp dẫn ta, dù sao cũng là thứ trong hiện thực." Sau khi giải thích, hai người lại cười đi tiếp, đi qua tấm bia đá ngay cửa động, Dược Thiên Sầu lại nhịn không được ngắm thêm vài lần.