Tinh Thần Châu

Chương 277: Phi Ngã Tộc Loại (không phải tộc ta)




"Không sai, chính là hắn." Lời này của Hạc Ly tạo cảm giác như hắn đang nghiến răng nghiến lợi.
 
Hai người một người trong trận, một người ngoài trận, ở giữa cách phiến quang mạc, không thấy đối phương chỉ nghe âm thanh. Dược Thiên Sầu một tay khoanh ngực một tay xoa cằm, kỳ quái nói: "Di! Nghe khẩu khí của ngươi hình như đối với hắn rất không thỏa mãn! Hắn không phải là sư phụ của ngươi sao, thế nào? Hắn đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi?"
 
"Trước không có, nhưng ngươi đã đến thì rất có thể." Hạc Ly hừ hừ nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com
 
"Thật không hiểu ngươi đang nói cái gì." Dược Thiên Sầu nói: "Nói một chút đang xảy ra chuyện gì, ta chiêu ngươi chọc giận ngươi sao?"
 
"Ta đã nói, ngươi không nên tới Yêu Quý Vực." Trên mặt Hạc Ly tràn đầy vẻ căm giận nói: "Ta nhịn nhiều năm như vậy, thật vất vả chờ được lão bất tử sắp đi, Yêu Quý Vực hẳn là của ta, ta mới là người đủ tư cách tiếp nhận chức chưởng hình sử đời kế tiếp. Mà ngươi, vì sao ngươi mới đến, lão già kia lại nhìn ngươi bằng ánh mắt khác, trên Thuận Thiên Đảo chưa từng vô duyên vô cớ lưu lại người ngoài, ngoại trừ bằng hữu của lão già kia, ngươi là người thứ nhất ngoại lệ."
 
Nghe được đối phương nói chuyện có điểm điên cuồng, Dược Thiên Sầu nhíu nhíu mày nói: "Xem ra ngươi đang sợ ta cướp vị trí chưởng hình sử của ngươi, ngươi thực sự quá lo lắng, đối với địa phương này ta không có một điểm hứng thú ở lại. Dù ngươi có giết ta, vị trí chưởng hình sử sẽ chắc thuộc về ngươi sao? Không có tu vi Hóa Thần kỳ, ai có thể khống chế được toàn bộ Yêu Quỷ Vực, ngươi mới tới Độ Kiếp trung kỳ, mà ta thì lại càng đừng nói, ngươi và ta cũng không khả năng. Hảo hảo ngẫm lại, thả ta đi ra ngoài! Sự tình hôm nay ta sẽ cho rằng chưa từng phát sinh qua."
 
Hạc Ly khặc khặc cười nói: "Thế nào không có khả năng! Chỉ là nguyên do trong đó ngươi không biết mà thôi. Trước kia lão già lo lắng mình đi Đông Cực Thánh Thổ sẽ không còn quay về, không ai trấn thủ Yêu Quỷ Vực, đặc biệt giao phó cho chí giao hảo hữu của hắn là Lộng Trúc tiên sinh, nhưng Lộng Trúc tiên sinh nói hắn đã quen lười nhác, không muốn tiếp nhận trọng trách này. Lão già kia nói, ngươi không tiếp nhận ta lại không tìm được người, Yêu Quý Vực không tìm được ai trấn thủ, nhân gian sẽ đại loạn. Lộng Trúc tiên sinh đưa ra một chủ ý, ngươi có thể giao cho đệ tử của ngươi, ta mới đột phá tới Hóa Thần trung kỳ, sống thêm tám trăm năm hay một ngàn năm không thành vấn đề, có thời gian đủ để giúp đỡ đệ tử ngươi tiến đến Hóa Thần kỳ. Lão già kia gật đầu đáp ứng. Lúc đó ta chính tai nghe được, ngươi nói ta có cơ hội không?"
 
"Mẹ nó! Ngươi đều chính tai nghe được, liên quan gì ta, mau thả ta ra ngoài." Dược Thiên Sầu rống lên một tiếng, cảm giác mình đang đụng phải người điên.
 
Sắc mặt Hạc Ly trầm xuống, nói: "Thế nào không liên quan ngươi, lão già này tự tay lưu ngươi lại, còn đang âm thầm quan sát ngươi suốt vài ngày, đây quả thực là chuyện lần đầu tiên. Ngươi nói ngươi chỉ là một tiểu bối Kết Đan kỳ đáng cho hắn tìm nhiều tâm tư như vậy sao? Ta hoài nghi lão già kia có dự định thu ngươi làm đồ đệ, muốn cho ngươi được Lộng Trúc tiên sinh giúp đỡ tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực, ngươi nói ngươi có nên chết hay không."
 
"Ách...Để ta tiếp chưởng Yêu Quý Vực? Ngươi nói Tất Trường Xuân muốn ta làm chưởng hình sử của Yêu Quý Vực, điều này sao có thể?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói, trong lòng không biết đang vui vẻ hay mất hứng, thực sự có điểm ngoài ý muốn. Nhưng hắn lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh, mẹ ôi! Lão bất tử không ngờ lại âm thầm quan sát ta vài ngày, may là lực nhẫn nại của lão tử thật tốt, bằng không dù bỏ chạy, lại bị hắn theo dõi, sau này cũng đừng mong xuất hiện nữa, không trốn mãi trong Ô Thác Châu cả đời cũng không được.
 
Có ý nghĩ này, hắn thật không chấp nhận ý nghĩ cố chấp của Hạc Ly, cười khổ nói: "Ta nói Hạc Ly ngươi, ngươi cũng không ngẫm lại, ta chỉ mới nhận thức hắn vài ngày, thầy trò ngươi lại ở chung bao nhiêu năm, hắn thế nào khả năng để ta tiếp chưởng Yêu Quy Vực?
 
"Phàm là có người xông vào Yêu Quý Vực gây chuyện, chỉ cần không phải quá mức, lão già kia đều sẽ lưu tình ba phần, mà yêu quỷ đừng nói là đến nhân gian, cho dù có chút ý niệm muốn đến nhân gian trong đầu, chỉ cần bị hắn biết, lão già kia cũng không lưu lại chút tình cảm nào, lập tức hạ sát thủ, mặc kệ người đó có đạo lý hay không. Lần trước hạ tràng của Ngao Lực và quý vương Mông Duyên ngươi cũng đã thấy." Hạc Ly thống khổ lắc đầu nói: "Việc này ta xem đã nhiều, ngươi không hiểu đâu, ngươi và lão già kia là người, ta là yêu. Chỉ cần có sự lựa chọn thứ hai, lão già kia
 
Tuyệt đối sẽ không hoàn toàn yên tâm giao Yêu Quỷ Vực cho ta chấp chưởng."
 
Nghe vậy, Dược Thiên Sầu hơi trầm mặc, hắn không phủ nhận lời Hạc Ly nói không có đạo lý, kiếp trước hắn từng nghe qua câu nói "Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị" (không phải tộc ta, sẽ có dị tâm), đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không đem một chức vụ nắm giữ Yêu Quỷ Vực liên quan tới sinh tử tồn vong của loài người giao vào trong tay một yêu tộc chấp chưởng, điều này quả thực quá mạo hiểm. Suy nghĩ một chút, Dược Thiên Sầu lại thoải mái nói: "Ngươi quá lo lắng, tu vi của ta quá mức nông cạn, dù có cho ta chưởng quản Yêu Quỷ Vực, trừ phi ngươi nói Lộng Trúc tiên sinh thường ở lại Yêu Quỷ Vực không đi thì còn được, bằng không ta căn bản không thể nắm trong tay, mà ngươi đã nói Lộng Trúc tiên sinh không muốn chịu ước thúc, cho nên chưa chắc Tất Trường Xuân chịu cho ta chấp chưởng chức chưởng hình sử."
 
"Ngươi không rõ, lão già kia và Lộng Trúc tiên sinh đều là nhân loại, bằng kinh nghiệm tu hành của bọn họ, tạo nên một nhân loại Kết Đan kỳ tiến đến Hóa Thần kỳ còn dễ hơn cho một yêu tộc Độ Kiếp kỳ tiến đến Hóa Thần kỳ. Về phần nắm Yêu Quỷ Vực trong tay căn bản không phải là một việc khó, sở dĩ Yêu Quý Vực quanh năm bị mây đen bao phủ, chính là bởi vì có được một linh bảo thủ hộ, phàm là trong Yêu Quý Vực có động tĩnh tranh đấu quá kích một chút, linh bảo trong tay lão già kia đều có thể biểu hiện đi ra. Cho nên nói, mặc kệ là ai chấp chưởng Yêu Quỷ Vực, chỉ cần có linh bảo kia trong tay, lại có Lộng Trúc tiên sinh tương trợ, nắm giữ vốn không thành vấn đề."
 
Nói đến đây, Hạc Ly cười lạnh nói: "Hiện tại biết vì sao ta không giết ngươi bên ngoài rồi chứ! Bằng tu vi của ta giết ngươi thật quá dễ, nhưng chỉ cần ta và ngươi phát sinh tranh đấu, linh bảo trong tay lão già kia liền biết ngay, cho nên đem ngươi dụ dỗ đi vào đây là quá hay rồi, ai cũng sẽ không biết."
 
Mẹ nó! Lão tử dễ giết như ngươi nói sao? Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói: "Ngươi không sợ ta chết ở chỗ này sẽ lưu lại vết tích gì đó? Tất Trường Xuân tìm không được ta, nói không chừng sẽ tới nơi này nhìn."
 
"Ngươi nguyện ý lưa lại cái gì cứ lưu, trước khi lão bất tử trở về ta sẽ dọn sạch không còn một mảnh." Hạc Ly âm hiểm cười nói: "Được rồi, đã quên nói với ngươi, quang mạc bao phủ này không thể lưu lại được vết tích gì, về phần mặt đất, đã thừa thụ Thanh hỏa thiêu đốt vô số năm đã cứng tới mức không thể tin nổi, bằng tu vi của ta đã không thể lưu lại được vết tích, ngươi có bản lĩnh gì làm được ta cũng không biết. Còn có, mỗi tháng Thanh hỏa sẽ bạo phát một lần, đến lúc đó không gian bên trong sẽ bị Thanh hỏa bao phủ đầy rẫy, ra vẻ hai ngày sau là ngày bạo phát, ngươi muốn lưu lại cái gì phải nhanh một chút mới tốt."
 
Nghe hắn nói đến loại tình trạng này, nói cái gì cũng là vô dụng, cũng không cần phải cầu hắn cái gì, dù sao ở đây căn bản không khốn được mình. Nguyên bản còn cho rằng mình bị nhốt ở chỗ này là ý tứ của Tất Trường Xuân, chính mình còn có chút lo lắng, hiện tại hiểu rõ, cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải ý tứ của Tất Trường Xuân là dễ làm rồi. Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Ngươi quả nhiên sớm có mưu đồ, chỉ là có chuyện ta không rõ, nói vậy ngươi cố ý tiết lộ tin tức của Tam Vị Chân Hỏa cho ta, nhưng ta không nghĩ ra chính là, ngươi thế nào biết ta nhất định sẽ đến xem Thanh hỏa."
 
"Ha ha!" Hạc Ly điên cuồng cười nói: "Ta nghe lão già nói, hắn cảm giác được trên người ngươi có khí tức của hỏa diễm, nhưng hắn lại không điều tra được cái gì, dù chính hắn cũng hoài nghi có phải mình đã nghĩ sai rồi hay không. Tuy rằng ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng ta đối với tu vi của hắn lại tự tin, nếu hắn cảm giác được có sai, vậy nói rõ ngươi có quan hệ gì đó với lửa. Vì vậy ta thử đem tin tức Tam Vị Chân Hỏa tiết lộ đi ra, không nghĩ tới ngươi quả nhiên rất có ý tứ với Thanh hỏa, thậm chí còn xem ta là đứa ngốc, lộng một bí phương cá nướng tổ truyền đến lừa gạt, uổng cho ngươi nghĩ ra, ha ha! Đã có cơ hội tốt như vậy để không cho lão già kia phát giác mà có thể diệt trừ ngươi, ta tự nhiên là mừng rỡ biết thời biết thế mà thành toàn ngươi."
 
"Mẹ nó! Đừng đắc ý, chỉ với con súc sinh đầy lông ngươi, còn muốn chưởng quản Yêu Quý Vực, quả thực là làm mộng, chờ lão tử đi ra sẽ chậm rãi thu thập con súc sinh ngươi." Dược Thiên Sầu có chút thẹn quá thành giận mắng, cảm giác mình bị đùa giỡn rất không sảng.
 
"Súc sinh? Ha ha! Mắng thật là tốt, ta vốn sẽ không là một phần trong nhân loại các ngươi, chờ sau khi ta nắm Yêu Quỷ Vực trong tay, sẽ cho nhân loại các ngươi biết được sự lợi hại của con súc sinh này." Hạc Ly trêu tức nói: "Ngươi ở bên trong chậm rãi mắng, mong muốn ngươi kháng được vài ngày, đừng làm cho ta trở lại dù đống tro cũng tìm không được, hừ! Không phụng bồi!"