Tinh Thần Châu

Chương 283: Sau khi thắng thảm




Đang lúc thần tình hoảng hốt, bỗng nhiên thoáng nhìn nét cười trên gương mặt kiều mị của Bách Mị Yêu Cơ, lúc này Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt gục đầu xuống làm như không phát hiện được gì, vừa rót thần thức kiếm tra nội dung trong ngọc điệp, vừa che giấu xấu hổ thuận miệng hỏi: "Sư nương, ngoại trừ những việc này, gần đây tu chân giới còn có sự tình gì khác không?"
 
Bách Mị Yêu Cơ cũng làm như không thấy ánh mắt của hắn, lại nghiêng người nằm xuống đạm nhiên cười nói: "Chuyện lông gà vỏ tỏi thì một đống, ngươi khẳng định không có hứng thú, động tĩnh lớn một chút, đó là Võ gia trong tứ đại gia tộc có quan hệ tới ngươi nháo ra. Ở đoạn thời gian trước, trong phòng đấu giá của Võ gia chỉ trong vòng vài ngày liên tục lấy ra hai gốc Thất Tinh Huyết Lan bán ra với giá trị vài ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, cũng không biết là ai làm chủ bán. Nói đến kỳ quái, Thất Tinh Huyết Lan thứ kỳ trân như vậy đã bao nhiêu năm dài cũng chưa từng thấy qua, nhưng ở thời gian gần đây lại xuất hiện ba gốc, thật là có chút khó thể tin tưởng."
 
"Nga! Xác thực có chút kỳ quái." Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng kinh ngạc, trên thực tế hiểu rõ chủ bán chính là mình. Bách Mị Yêu Cơ không đề tỉnh, hắn còn suýt nữa đã quên mình đã đem hai gốc huyết lan đi bán đấu giá. Nói đến tứ đại gia tộc, không khỏi không nhớ tới bốn lão già không nói nghĩa khí đem mình lưu lại Yêu Quý Vực, tuy rằng hiểu được bốn người thân bất do kỷ, nhưng vẫn thấy hận đến nghiến răng, thầm nghĩ, mẹ nó! Không chiếm chút tiện nghi thật khó tiêu trừ khẩu ác khí của lão tử.
 
"Thất Tinh Huyết Lan tập trung xuất hiện cùng lúc, việc này có điểm quái." Bách Mị Yêu Cơ nghiêng thân thể để bản thân có thể nằm thoải mái một chút, theo dõi hắn cười nói: "Dù sao ngươi thần thông quảng đại, lần trước ta chỉ bất quá cho ngươi địa chỉ của một huyệt động, ngươi liền có thể tìm ra cả tổ chim của giả Anh Hùng. Lần này sao ngươi không tra thử chủ nhân của Thất Tinh Huyết Lan là ai, đó là thứ tốt, nói không chừng sẽ có đại thu hoạch!"
 
Mẹ nó! Không cần tra, chủ nhân phía sau chính là ta. Dược Thiên Sầu trịnh trọng gật đầu nói: "Sư nương nói đúng, việc này đúng là có chút cổ quái, xem ra là phải đến Võ gia. Vậy...Hắn lại chuyển giọng, đứng dậy nói: "Sư nương nếu như không có việc gì, đệ tử xin cáo từ trước."
 
Bách Mị Yêu Cơ liếc mắt nhìn hắn, hiếm thấy không hề gây khó dễ hắn, vô lực phất tay nói: "Ta không tiễn."
 
Đợi Dược Thiên Sầu cung kính lui ra, nàng thản nhiên đứng dậy, đôi chân ngọc thong thả chậm rãi bước đến bên cửa sổ, nhìn bóng lưng trong trang phục người hầu biến mất, yếu ớt thở dài. Chính mình tu luyện mị công, giở tay nhấc chân đều có lực mị hoặc nam nhân, nhưng thủ đoạn cố ý câu dẫn Dược Thiên Sầu cũng có ý định làm, nhưng thật không hiểu rõ vì sao, phảng phất như rất chờ đợi hắn thật có thể làm ra chuyện vượt rào đối với mình, loại tâm tình này ở trên người nam nhân khác thật ra trước nay chưa từng có.
 
Lẽ nào mình đã thích hắn? Bách Mị Yêu Cơ đột nhiên bị ý niệm mới xuất hiện trong đầu làm hoảng sợ, nhẹ nhàng dựa ngay cửa sổ, một trận thất thần. Hồi tưởng đến tràng diện lúc đầu nhìn thấy người thanh niên này, hắn đang bị Lục Vạn Thiên chế trụ cổ họng, nhưng trong mắt không có chút nào hoảng loạn, ở trong nghịch cảnh vẫn tràn ngập hi vọng, mãi cho đến hôm nay mỗi lần gặp lại, vẻ hi vọng ẩn giấu trong mắt hắn vẫn chưa bao giờ tắt qua, mặc kệ trải qua bao nhiêu nhấp nhô, dù cho hai lần bị trục xuất sư môn, lọt vào sự truy bắt của toàn bộ tu chân giới, nhưng vẫn đang nỗ lực hăm hở tiến lên, vượt qua sự suy sụp, làm chuyện mà bản thân mình muốn làm.
 
"Vĩnh viễn tràn ngập hi vọng, vĩnh viễn nỗ lực hăm hở tiến lên, vĩnh viễn kiên trì lý tưởng của chính mình, không sợ thất bại, vẫn tiếp tục đi tới, nam nhân như vậy xác thực rất hấp dẫn nữ nhân, lẽ nào riêng ta cũng bị hấp dẫn hay sao? Sẽ không." Bách Mị Yêu Cơ thì thào tự nói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mê man.
 
Bóng đêm thâm trầm, trên đầu ngọn núi, Dược Thiên Sầu đang đứng trong gió núi thổi y phục bay phần phật. Quan Vũ đứng một bên nhìn ngọn đèn huy hoàng dưới chân núi, loáng thoáng truyền đến thanh âm chén rượu cụng nhau, nơi đó là một môn phái ma đạo quy mô không lớn, lúc này có một đám người đang dự tiệc, đang ăn thịt uống rượu vui vẻ không ngừng.
 
"Ta thật ước ao tính tinh phóng đãng không kềm chế cùng sự họp thời hưởng lạc của ma đạo, đi qua mấy địa phương, hầu như nhà nào cũng như vậy." Quan Vũ lắc đầu nói, thấy phía dưới đã truyền đến tín hiệu hoàn thành vây quanh, hắn quay đầu hỏi: "Lão đại, cũng như lúc trước, giết không tha?"
 
Dược Thiên Sầu trầm giọng nói: "Giết không tha, không để lại một người sống!"
 
Sở dĩ hắn không nhận người vào ô Thác Châu mà muốn giết sạch, chính là vì muốn để hiện trường thảm liệt lưu lại cho ma đạo các phái nhìn thấy, để ma đạo các phái gây áp lực với Vạn Ma Cung. Chính mình khổ cực vạch trần gốc gác của phụ tử Yến gia, thể nào khả năng để Vạn Ma Cung đi hái trái thành công? Thế nào để Vạn Ma Cung có thể phá hư kế hoạch của chính mình? Đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không cho phép. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Quan Vũ không chút do dự hướng bên dưới phát ra tín hiệu, bên dưới dựa vào vách núi mà kiến tạo, bóng người lên xuống quang hoa nổi lên bốn phía, một đoàn nhân mã cấp tốc phát động cường công, bang bang đương đương tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến.
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu băng lãnh nhìn chăm chú xuống phía dưới, ma đạo tiểu phái này kỳ thực chỉ có mấy trăm người, nhưng Dược Thiên Sầu lại điều động hơn một ngàn người vây công, tuy rằng đạt được sự tàn sát hoàn toàn không bỏ sót, nhưng đây là chuyện thật bất đắc dĩ.
 
Phía trước đã liên tục tiêu diệt bảy ma đạo môn phái, đều là một ít tiểu phái, nhưng mỗi cuộc chiến đều phải trả giá thương vong gần một phần ba. Tỉ lệ thương vong thật lớn như vậy làm trái tim Dược Thiên Sầu trầm xuống, nhân mã trong ô Thác Châu tuy rằng càng ngày càng nhiều, nhưng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với những người hắn đã thu ở Yêu Quỷ Vực. Mấy trăm người này vốn là tinh anh của các phái, lại trải qua sự rèn luyện trong Yêu Quỷ Vực, kinh nghiệm tác chiến và tranh đấu có thể nói tương đương phong phú, những người sau này thêm vào vô luận là tu vi hay kinh nghiệm, đều có điểm không lên được mặt bàn.
 
Chi bộ đội cần không ngừng tác chiến để rèn luyện, bằng không tu vi có đề cao cũng khó trọng dụng! Một hồi chiến đấu xuống tới, lúc này Dược Thiên Sầu hạ quyết định, vài trận kế tiếp phải áp dụng phương thức luân chiến, đánh một chỗ đổi một nhóm, chết chút người cũng không thể tiếc, có thể sống sót sau mỗi cuộc chiến mới là tinh anh mai sau. Nguyên bản hắn đã chọn mười điểm, chuẩn bị chọn năm môn phái hạ thủ, nhưng vừa nhìn thấy tình huống như vậy, lúc này liền quyết định tiếp tục ba trận, hiện tại bên trong ô Thác Châu có tám đoàn binh lực, mỗi đoàn phải đánh một trận.
 
Dưới sự đả kích của binh lực tru thế tuyệt đối, chiến đấu rất nhanh kết thúc, đội viên huấn luyện quét tước xong chiến trường, đội trưởng liền đi tới, vẻ mặt mừng rỡ hướng Quan Vũ báo cáo chiến đấu kết thúc thắng lợi. Dược Thiên Sầu thu nhìn đội trưởng, hỏi: "Bên ta đã chết bao nhiêu người?"
 
Đội trưởng sửng sốt, ngượng ngùng hồi lâu cũng không mở miệng được, thấy ánh mắt Dược Thiên Sầu lạnh xuống, lúc này ưỡn ngực nói: "Báo cáo thủ lĩnh, chúng ta chết trận hai trăm bảy mươi bảy người."
 
"Đó chính là nói, cộng thêm thụ thương, đoàn của các ngươi tử thương ít nhất hơn ba trăm người?" giọng nói của Dược Thiên Sầu nghe không ra là vui vẻ hay mất hứng.
 
Đội trưởng lần thứ hai cắn răng báo cáo: "Báo cáo thủ lình! Nặng nhẹ chiến thương cộng lại một trăm lẻ năm người, tử thương tổng cộng ba trăm tám mươi hai người."
 
"Ý tứ của ngươi ta không nên lý giải như vậy, giả như ta cho đoàn các ngươi tham gia bốn cuộc chiến đấu, đoàn các ngươi sẽ chết hết, phiên hiệu và biên chế của đoàn các ngươi có thể thủ tiêu, ý của ngươi có phải là như vậy?" giọng nói Dược Thiên Sầu bắt đầu âm trầm lên.
 
"Ta...Đội trưởng gấp đến độ nói không ra lời, vùng trán sau mảnh vải đen đã mồ hôi nhễ nhại, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua thủ lĩnh dùng lời lẽ sắc bén như vậy nói chuyện với thủ hạ.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu nhìn hắn quát: "Ta cái gì ta, ta cần đội trưởng như ngươi làm ăn cái gì không biết, hơn một ngàn người tiêu diệt một ma đạo tiểu phái mấy trăm người không ngờ trong cuộc chiến đấu quân số bị giảm tới gần bốn trăm người, ngươi còn cho rằng ngượi đánh thắng trận sao? Hừ! Đội trưởng như ngươi nếu như không có năng lực, ta có thể suy nghĩ đổi người khác làm, đổi cho một người đánh trận thật đẹp để lam*"
 
Đội trưởng không nói gì cúi thấp đầu xuống, Quan Vũ lúng túng nói: "Lão đại, có chuyện trở về hãy nói! Thời gian quá lâu sợ rằng sẽ đưa tới phiền phức!"
 
"Còn có ngươi!" Dược Thiên Sầu chỉ tay, chỉ vào Quan Vũ quát: "Tổng huấn luyện viên như ngươi ăn cái gì vậy? Tám trận chiến đấu cộng lại đã giảm quân số của lão tử
 
Lên tới hai đoàn, nếu như cho các ngươi đi đánh trận ác liệt, có phải chết sạch lại để lão tử tiếp tục tổ kiến bộ đội khác?"
 
"Cái này.., thật sự có chút đội viên tu vi quá kém, ta..." Quan Vũ còn muốn giải thích, lúc này bị Dược Thiên Sầu phất tay ngắt lời: "Đừng theo ta nói những chuyện vô dụng này." Hắn ném một câu nói, liền phiêu nhiên hướng chỗ bộ đội tập kết bay xuống.
 
Quan Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ vai đội trưởng, cười khổ nói: "Lần này thủ lĩnh thực sự hỏa lớn, xuống dưới, trở về rồi hãy nói!" Hai người đi theo xuống phía dưới.
 
Dưới chân núi, Dược Thiên Sầu nhìn một đám người trước mắt, một đám người đang khiêng thi thể các đội viên, nhịn xuống tức giận không tiếp tục bạo phát, đợi sau khi hai người Quan Vũ đi tới, phóng xuất thần thức, mọi người toàn bộ đều biến mất ngay tại chỗ.
 
Trở về ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đi loạn vòng vòng, lại rống lớn: "Quan Vân Trường, tập kết toàn bộ bộ đội cho ta."
 
Tiếng kèn to rõ thổi lên, mọi người rất nhanh tập kết tại đại thao trường. Dược Thiên Sầu nhảy lên đài điểm tướng, ánh mắt quét nhìn hơn bảy ngàn người còn lại, xót ruột vô cùng, tám đoàn gần vạn người hiện tại chỉ còn lại sáu đoàn nhân mã. Bầu không khí hiện trường một mảnh nặng nề, nhất là tám gã đội trưởng đứng trước, có cảm giác không làm sao ngẩng đầu lên.
 
"Tổn thất gần hai đoàn binh lực a!" Dược Thiên Sầu hướng mọi người đong đưa hai ngón tay, lộ ra biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hắn bỗng nhiên chỉ vào Quan Vũ nói: "Tổng huấn luyện viên của các ngươi nói, có chút đội viên tu vi quá kém, đúng, điếm ấy không thể phủ nhận, nhưng mục đích chúng ta cấu thành quân đội là gì, tập thể tác chiến phải chú ý chiến lược chiến thuật! Chỉ huy của các ngươi lại ngược lại, mặc kệ thực lực đội viên cao thấp, chẳng phân biệt được làm sao phân phối tiến công, tám đoàn mỗi người như nhau, toàn bộ con mẹ nó ỷ vào nhiều người như ong vỡ tổ mà lên, đây là chiến tranh sao? Cái đó và tiểu lưu manh đầu đường thế tục giới kéo bè kéo lũ đánh nhau có gì khác biệt? Ta nói các huynh đệ, chiến tranh không hoàn toàn dựa vào dũng cảm cậy mạnh, cần đầu óc! Cần đầu óc ngẫm lại làm sao dùng sự trả giá nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất!"
 
Bởi vì nhiều người, hắn cố ý vận chuyển chân nguyên buông ra tiếng nói, thanh âm cuồn cuộn quanh quần trong thao trường, chỉ có thanh âm một mình hắn, những người khác lặng ngắt như tờ.
 
Dược Thiên Sầu càng giảng càng giận, ngày hôm nay hắn đã tận mắt nhìn thấy tám trận chiến cuộc, dũng cảm thì không nói, mỗi người xá sinh vong tử trùng về phía trước, tinh thần đáng khen, nhưng đây không phải là điều hắn muốn. Đi hai vòng trên đài, nỗ lực bình phục lửa giận trong lòng, tiếp tục nói: "Nhiều lời ta cũng không cần nói, từ hôm nay trở đi mỗi người mỗi tháng lượng cung ứng linh thạch sẽ được tăng lên gấp năm lần, cũng đủ cho các ngươi mỗi tháng hấp thu linh khí luyện hóa. Ai tới thời khắc mấu chốt cần đột phá tu vi, cần linh đan gì cứ đăng báo, muốn bao nhiêu ta cấp bao nhiêu, quản đủ! Nói chung bên trong ô Thác Châu không thiếu linh thạch cũng không thiếu linh đan, sau này đừng có người theo ta nói chuyện tu vi thiếu kém đánh rắm gì đó, tất cả mọi người đều có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ thì ta còn tổ kiến bộ đội làm cái rắm gì. Ta chỉ có một yêu cầu, toàn bộ bộ đội phải huấn luyện thực chiến, các chỉ huy phải có đầu óc ngẫm lại chiến lược chiến thuật hữu hiệu, đừng có cái kiểu như ong vỡ tổ, chịu chết có ai không biết a! Nếu ta cần các ngươi chịu chết thì ta còn huấn luyện các ngươi làm gì?"
 
Nói xong vừa muốn xuống đài, bỗng nhiên chợt nhớ tới điều gì, xoay người nhìn tám đội trưởng bên dưới, nhìn Quan Vũ trầm giọng nói: "Vân Trường, ở đây chỉ còn sáu đoàn binh lực, không cần tám đội trưởng nữa. Lập tức tổng kết chiến đấu lần này, đem tám đoàn tồ hợp lại thành sáu đoàn, hai đoàn nào biểu hiện kém cỏi nhất, thì triệt đi chức đội trưởng của hai đoàn đó, ném vào hai đoàn khác giỏi nhất mà học tập, học tốt, sau này còn cơ hội mang binh, học không tốt, bộ đội chiến đấu không cần chỉ huy như vậy, ta cũng không muốn lấy mạng các đội viên giao cho một chỉ huy bất tài lăn qua lăn lại, không được thì cấp cho Trần Phong làm trợ thủ."
 
Hắn nói xong liền sầm mặt bỏ đi. Toàn bộ dưới đài câm như hển, không ai dám hé răng, tất cả mọi người lần đầu tiên thấy thủ lĩnh phát lửa lớn như vậy. Phu thê Dược Trường Quý đang tản bộ gần đó, nghe được tiếng tù và có chút hiếu kỳ, liền đứng bên ngoài quân doanh quan sát, ai biết vừa thấy con trai đang phát giận giáo huấn người, hai phu thê nhìn nhau, thật không nghĩ tới nhi tử còn có một mặt như vậy, có điếm dọa người, sợ đến mấy ngàn người dù hắn đi thật lâu cũng không ai dám động một chút, không ai dám lên tiếng một lời.