Tinh Thần Châu

Chương 286: Thanh hỏa nho nhỏ




Võ Tứ Hải nhíu mày nói: "Đại trưởng lão, chẳng lẽ ngươi đã quên luật lệ bán đấu giá của Võ gia ta? Võ gia ta chưa từng bao giờ có chuyện cắt xén linh thạch của chủ bán." Không chỉ là gia chủ, ngay những trưởng lão đứng phía sau Võ Chính Cương cũng nhíu mày, hiểu ra Võ gia dựa vào việc bán đấu giá tín dự mà thành công tại tu chân giới. Mặc kệ là tứ đại gia tộc hay riêng gia tộc nào, dù đã ở riêng, chuyện tình tổn hại đến tín dự của Võ gia trong việc bán đấu giá cho khách nhân thật không thể làm, bằng không Võ gia thực sự không cách nào đặt chân tại tu chân giới.
 
"Gia chủ hiểu lầm rồi, ta chỉ nói là tạm thời không thể đưa cho hắn, cũng không có nói sẽ cắt xén xuống tới." Võ Chính Cương nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu trầm giọng nói: "Ta là đại trưởng lão của trưởng lão hội Võ gia, hôm nay ngay ở trong từ đường của Võ gia, ta đường đường là đại trưởng lão lại bị một người ngoài nhục mạ ngay trước mặt mọi người, đây không phải chỉ là mặt mũi của cá nhân ta, mà là mặt mũi của toàn bộ Võ gia, ngươi phải xuất ra thành ý để xin lỗi, bằng không...
 
"Bằng không thế nào?" Dược Thiên Sầu nheo mắt chậm rãi hỏi.
 
"Bằng không dù là ta buông tha ngươi, Võ gia đệ tử cũng sẽ không buông tha ngươi." Lời này của Võ Chính Cương không thua gì mệnh lệnh, những trưởng lão đứng phía sau hắn đều tự tản ra tìm được vị trí, phá hỏng bất luận khả năng chạy trốn nào của Dược Thiên Sầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía, trên mặt không có một chút biểu tình, nhìn Võ Tứ Hải hỏi: "Lão gia tử, Võ gia ngươi thật đúng là giảng đạo lý, ta rốt cục lĩnh giáo." Nói xong lại nhìn Võ Chính Cương nói: "Ngươi muốn ta xuất ra thành ý gì để xin lỗi?"
 
Vùng lông mày Võ Chính Cương nhướng lên, mắt lộ hung quang nói: "Nếu thật có thành tâm xin lỗi, lưu lại một cánh tay hay một chân, ta cho ngươi cầm linh thạch rời khỏi Võ gia, bằng không ngươi cũng đừng tưởng rời đi."
 
"Nga! Nguyên lai là như vậy." Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng hiểu rõ gật đầu, lại nhìn về phía Võ Tứ Hải hỏi: "Lão gia tử, hắn nói có phải là đại biểu cho ý kiến của toàn bộ Võ gia?"
 
Vùng lông mày Võ Tứ Hải cau chặt lại, tuy rằng Võ Chính Cương ép buộc, nhưng hắn nói cũng có đạo lý, Dược Thiên Sầu ở trước mặt mọi người nhục mạ hắn, huống chi còn ở trong Võ gia từ đường, xác thực không phải tát vào mặt một người, mà là toàn bộ gia tộc. Nếu như cứ để Dược Thiên Sầu đi như vậy, thật đúng không cách nào hướng toàn bộ gia tộc ăn nói. Nhưng Dược Thiên Sầu cũng không phải dễ chọc, thực lực phía sau hắn mạnh đến thế nào không ai được biết, hơn nữa người ta còn có ân đối với tứ đại gia tộc.
 
Hai lựa chọn khó khăn, Võ Tứ Hải trầm ngâm nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi hướng đại trưởng lão cúc cung xin lỗi một lời đi!" Nói xong lại nhìn Võ Chính Cương than thở: "Đại trưởng lão, có một số việc ngươi không rõ ràng lắm, sau đó ta sẽ nói chuyện với ngươi, nói chung ngươi xem như nể mặt mũi của ta, không nên tiếp tục tính toán chi li nữa."
 
Ánh mắt Võ Chính Cương lóe ra, không biết Võ Tứ Hải nói hắn không biết rõ chuyện gì. Nhưng Dược Thiên Sầu lại hắc hắc nở nụ cười nói: "Cúc cung xin lỗi cũng không có gì, nhưng Dược Thiên Sầu này chưa từng hướng kẻ chủ động gây sự phải nói lời xin lỗi. Lão tử gia, ta thấy ngươi mau đưa linh thạch trả cho ta, ta chấp nhận rồi, cầm linh thạch liền đi. Nể tình chút người trong Võ gia, việc này ta không để ý tới, coi như chưa phát sinh qua."
 
"Hắc hắc! Gia chủ, ngươi cũng nghe thấy, không phải ta không cho ngươi mặt mũi, là do tiểu tử này không tán thưởng." Võ Chính Cương lúc này bắt được nhược điểm mà mình, muốn có, đột nhiên quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi là tên phản bội ruồng bỏ sư môn tới hai lần, sớm đã là bại hoại mà người người nên tru giết, ngày hôm nay Võ gia ta sẽ thay tu chân giới diệt trừ tên bại hoại ngươi."
 
"Ngươi lập lại lần nữa!" Dược Thiên Sầu quát to một tiếng. Hai phiên ruồng bỏ sư môn nói ra làm hắn rất không sảng, có lẽ đã chạm trúng nghịch lân của hắn, chỉ thấy
 
Trong đôi mắt trợn trừng của hắn bỗng nhiên xuất hiện hai luồng thanh sắc hỏa diễm đang thiêu đốt, viền mắt bắn ra thanh mang yêu dị.
 
Dị tượng như vậy lúc này làm mọi người kinh hãi, Võ Chính Cương đối diện đôi mắt hắn càng kinh hãi, nhưng lập tức liền phản ứng, chính mình thân là đại trưởng lão lại bị dị tượng làm hoảng sợ, ở ngay tại chỗ phản bác nói: "Nói thêm mười lần thì Dược Thiên Sầu ngươi vẫn là tên bại hoại tu chân giới ruồng bỏ sư môn hai lần."
 
"Muốn chết!" Dược Thiên Sầu quát lớn, đưa tay ra, một lũ thanh sắc hỏa diễm hừng hực thiêu đốt trên đầu ngón tay, nho nhỏ nhược nhượng tùy thời có vẻ muốn tắt lịm, hắn cong ngón tay lại bắn ra, lũ Thanh hỏa xuất ra một đạo thanh mang bắn về phía Võ Chính Cương.
 
Võ Chính Cương chẳng đáng, phất tay tạo ra một đạo kình phong, đem Thanh hỏa phách bay qua một bên. Hai bên một là Độ Kiếp trung kỳ, một là Kết Đan trung kỳ, tu vi hơn kém quá xạ, bằng không Thanh hỏa của Dược Thiên Sầu cũng không dễ dàng bị phách bay như vậy.
 
Nhưng làm cho người ta cảm thấy quái dị chính là lũ Thanh hỏa nhược tiểu kia lại không bị kình phong của Võ Chính Cương dập tắt, rớt xuống dưới chân người đứng bên cạnh hắn, lại bám vào trên mặt đất toát ra thiêu đốt, nhìn không ra có điểm gì nguy hại. Dược Thiên Sầu nhìn tới, vùng lông mày hơi nhướng lên, lũ Thanh hỏa "ông" một tiếng, trong nháy mắt mở rộng gấp mấy lần, thanh mang đại thịnh, một đoàn thanh sắc hỏa diễm đột nhiên xuất hiện, lập tức khóa lại người đứng bên cạnh kín mít. Võ Chính Cương cùng những trưởng lão đứng phía sau cả kinh, muốn xuất thủ ra tay dập Thanh hỏa cứu người, nhưng chỉ trong nháy mắt bắn ra, ôn độ cao đến dọa người lập tức đốt cháy lên làm một đám người nhảy lui tránh xa, đừng nói là xuất thủ cứu được người.
 
"A..." Ngay cả nửa tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp kêu xong, hỏa nhân lập tức héo rút trên mặt đất, hóa thành tro tàn. Ôn độ trong đại đường theo đoàn thanh diễm bốc lên, ôn độ càng lúc càng tăng cao kịch liệt. Cao đến dọa người, cao đến không thể tưởng tượng nổi, mọi người Võ gia toàn bộ thối lui đến bên cửa đại đường, nhưng vẫn cảm thấy khó có thể thừa thụ, ngay hô hấp cũng bị trắc trở, toàn bộ đại điện từ đường lâm vào trong một mảnh thanh sắc hoảng hoảng. Dược Thiên Sầu chậm rãi bước đi đến bên thanh sắc hỏa diễm hừng hực, dùng tay ôn nhu vuốt ve Thanh diễm rừng rực, gương mặt không chút biểu tinh nhìn quanh những gương mặt khắp bốn phía.
 
Ờ trong đại điện tại Yêu Quỷ Vực, Võ Tứ Hải từng tự mình cảm thụ qua uy lực hỏa diễm đỏ rực của Dược Thiên Sầu, lúc này con ngươi mãnh liệt co rụt lại, đoàn thanh sắc hỏa diễm rõ ràng uy lực còn lớn hơn hỏa diễm đỏ hồng kia không biết đến bao nhiêu. Vạn hạnh chính là lúc khởi công xây dựng từ đường, để phòng cháy nên dùng tảng đá gọt giũa làm thành, nếu không đã sớm bị thiêu cháy, nhưng những bài vị tổ tiên chế tạo bằng gỗ cùng bàn ghế các loại đều đang thiêu đốt lên, bức họa của Tất Trường Xuân đã sớm hóa thành tro tàn.
 
Chỉ một thoáng thổi quạ, đại điện từ đường đã kêu lên xèo xèo, thanh âm bị vỡ nứt, bốn vách tường biến đen, sau đó bắt đầu bong ra từng mảng. Võ Tứ Hải nhìn quanh bốn phía, lo lắng la lớn: "Dược Thiên Sầu, mau dừng tay, dù ngươi không nể mặt mũi lão phu, cũng nên nhìn mặt mũi Lập Thành, đây là Võ gia từ đường."
 
"Võ Lập Thành?" Dược Thiên Sầu thấp giọng gọi một câu, mi tâm hơi nhíu, hắn không phải đang nhớ tới Võ Lập Thành, mà đang nhớ tới chút đỏ sẫm lưu lại trên giường sau khi ái ân với Võ Lập Tuyết. Một nữ nhân ngốc đã dâng hiến lần đầu tiên của đời mình cho hắn, cho dù là thật khờ, nhưng mình cũng không thể đảo mắt liền phá hủy từ đường gia tộc người ta a! Thật sự muốn làm như vậy, tâm mình sao an?
 
Bàn tay chìm trong Thanh hỏa ôn nhu biến thành ngũ trảo, đoàn thanh sắc hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực thoáng qua liền bị hút đi sạch sẽ, toàn bộ gom về trong lòng bàn tay. Dược Thiên Sầu âm thầm lắc đầu, chính mình có đôi khi lòng dạ quá mềm yếu. Thanh quang trong đại điện biến mất, vách tường chung quanh cháy đen một mảnh, giống như bị nướng qua, bất quá xác thực cũng đã bị nướng qua.
 
"Dược Thiên Sầu! Ngươi dám hủy Võ gia từ đường! Đến a! Phàm là đệ từ Võ gia thề tru giết bại hoại!" Võ Chính Cương chợt quát một tiếng, dẫn đầu phóng xuất một thanh phi kiếm, gào thét hướng Dược Thiên Sầu phóng tới...