Tinh Thần Châu

Chương 289: Sự việc đã bại lộ




Ba vị tộc lão Võ Chân và Võ Duệ đều thuộc về nhóm tuân thủ tổ huấn, Võ Bảo lại hi vọng tứ đại gia tộc không liên quan lẫn nhau. Nói đến đều là tranh giành lợi ích, nói chung mặc kệ ai đúng ai sai, nhân số bên nhóm bảo thủ tổ huấn vẫn chiếm tru thế nhiều hơn.
 
Đối mặt ánh mắt phẫn nộ của ba vị tộc lão, thần tình Võ Chính Cương có chút hoảng loạn nhìn Võ Tứ Hải phản kích: "Gia chủ, nếu Dược Thiên Sầu có bối cảnh như vậy, vì sao ngươi không sớm nói cho ta biết, nếu ta biết sớm, nhất định sẽ không phát sinh chuyện như vậy."
 
Võ Tứ Hải lắc đầu thở dài nói: "Trước đó ta đã nói với ngươi, có một số việc ngươi không rõ ràng, sau đó ta sẽ nói chuyện với ngươi, nhưng ngươi không chịu nghe, không nên..."
 
"Đây là hôm nay, vì sao trước đây cho tới bây giờ ngươi không nói với trưởng lão hội chuyện về Dược Thiên Sầu?" Võ Chính Cương có điểm nóng nảy.
 
"Thật trách ta còn chưa nói rõ ràng?" Võ Tứ Hải nhìn hắn gương mặt không chút biểu tình nói: "Quy củ tứ đại gia tộc phải nâng đỡ lẫn nhau là do lão tổ tông đặt xuống, mà ngươi dẫn đầu một bộ phận người lại đòi Võ gia tự lập môn hộ, nếu như bị người nào đó sớm biết lão tổ tông còn sống trên đời, ta sợ có người sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản ta đi gặp lão tổ tông."
 
Ý tứ lời này rõ ràng quá dễ hiểu, chính là vì đề phòng đám người Võ Chính Cương đứng sau lưng quấy rối. Võ Chính Cương lắp bắp: "Ngươi.., ngươi..." Lại tức giận có chút nói không nên lời. Bầu không khí tại hiện trường có chút xấu hổ, gia chủ cùng đại trưởng lão cãi nhau ngay trước mặt mọi người.
 
Võ Bảo đang cau chặt mày bỗng nhiên nói: "Nếu như lão tổ tông đã có mình huấn lần thứ hai, từ hôm nay trở đi, Võ gia không được có ý nghĩ thoát ly tứ đại gia tộc, Võ Chính Cương, ngươi có nhớ kỹ?"
 
Võ Chân và Võ Duệ trao đổi ánh mắt, hai người hiểu rõ, Võ Bảo mới là người làm chỗ dựa sau lưng cho Võ Chính Cương, bằng chỉ một trưởng lão làm sao dám đối nghịch với gia chủ. Chuyện vốn đang miệt mài theo đuổi, lại cứ như vậy bị một câu nói của Võ Bảo lại cho qua thật nhẹ nhàng, bảo vệ được Võ Chính Cương.
 
Võ Chính Cương tự nhiên cũng hiểu rõ, sắc mặt vui vẻ, hành lễ nói: "Chính Cương hiểu được!"
 
I"Được rồi, sự tình đã qua sẽ không nhắc lại, nhưng có một số việc cần phải tận lực cứu vãn." Ánh mắt Võ Chân rơi vào từ đường Võ gia bị tàn phá, nhíu mày nói: "Tứ Hải, mau chóng tìm Dược Thiên Sầu, đem linh thạch bán đấu giá trả lại cho người ta, nuốt linh thạch giết người diệt khẩu, Võ gia chúng ta không gánh chịu nổi tội danh này. Sau khi tìm được Dược Thiên Sầu, ai đắc tội hắn, nên bồi tội thì phải bồi tội."
 
Võ Chính Cương hành lễ nói: "Tộc lão, từ đường bị hủy, còn có một gã trưởng lão cùng vài tên đệ tử bị giết, hẳn nên tìm Dược Thiên Sầu bồi tội mới phải."
 
"Ngươi có bản lĩnh tìm hắn bồi tội với Võ gia ta?" Võ Chân lạnh lùng hỏi lại một câu, liền bắn lên khoảng không bay đi, Võ Duệ cũng phát ra một tiếng cười nhạo bay đi, ý tứ rất rõ ràng, chúng ta đều bắt không được hắn ngươi còn có thể bắt được? Võ Bảo nhíu mày nói: "Võ Chính Cương, Võ gia có gia chủ, tất cả nên làm theo ý tứ của gia chủ." Nói xong cũng đi.
 
Võ Chính Cương sững sờ ngay tại chỗ. Võ Tứ Hải nhìn hắn, liền lập tức đem sự tình an bài xuống dưới, sau đó thì đi trở về.
 
Võ Lập Tuyết đang nằm trên giường trong phòng tại Tĩnh Khách Trai, cũng phát hiện bầu trời phiếm thanh dị tượng bên ngoài cửa sổ, theo tính tình của nàng hẳn là đã sớm chạy đi xem náo nhiệt, thế nhưng lại phát hiện có chút địa phương bị Dược Thiên Sầu lăn qua lăn lại phá hủy, đi lại thật khó khăn. Từ ngoài cửa sổ phát hiện phương hướng từ đường xảy ra chuyện, lập tức liên tưởng đến việc Dược Thiên Sầu đi tìm gia gia, đã đợi khá lâu vẫn không thấy hắn trở về, có điểm nóng nảy. Bởi nguyên nhân thân thể, không có phương tiện gặp người, vì vậy cắn răng lén lút trở về nhà, muốn tìm hiểu xem tin tức.
 
Igia đình Võ Tứ Hải đều có mặt, đang bàn luận chuyện về Dược Thiên Sầu, Võ Tứ Hải có điểm lo lắng! Không biết Dược Thiên Sầu sẽ làm sao trả thù Võ gia, dù sao hắn đã bỏ lại lời hăm dọa, thân là gia chủ Võ gia, phải có trách nhiệm với gia tộc! Cũng không biết rốt cục Dược Thiên Sầu đã chạy đi đâu, phái người tìm khắp nơi cũng tìm không được, phảng phất như thực sự hắn đã nháy mắt biến mất trong địa bàn Võ gia.
 
Chuyện lần này lại đã lần thứ hai khẳng định sự phán đoán của hắn, tiểu tử Dược Thiên Sầu này mặc kệ đi tới đâu đều là mầm tai họa, có hắn sẽ luôn có chuyện phi thường xảy ra. Kỳ thực ở chung, nghĩ thái độ làm người của Dược Thiên Sầu không xấu a! Có thời gian rất dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần có một chút việc hắn liền huyên náo đến không thoải mái, việc nhỏ cũng có thể bị hắn lăn qua lăn lại biến thành chuyện lớn, mặc kệ là ai có lý, ra vẻ nháo tới cuối cùng thì luôn là hắn có lý.
 
Trầm tư một lúc lâu, Võ Tứ Hải đang ngồi ngay đại đường bỗng nhiên thở dài một hơi, nói: "Lợi hại, thực sự là lợi hại, Dược Thiên Sầu kia nhìn như vui giận bất thường, hỉ hả nhưng kỳ thực không đơn giản!"
 
Trong đại đường có phu thê Võ Hóa Kiền và Trúc Tầm Thu, còn có Võ Lập Thành, ba người nhìn nhau, không biết vì sao Võ Tứ Hải đột nhiên nói ra lời này. Đúng lúc này, Võ Lập Tuyết cần cẩn thận thận đi vào, hành lễ nói: "Gặp qua gia gia, phụ thân, mẫu thân, ca ca!"
 
ITinh Thần Chầu Nguồn. Ệ http: //thegioitruyen.com/
 
"A! Ngày hôm nay sao Tuyết nhi lại ngoan như vậy?" Võ Tứ Hải ha ha cười nói, lập tức chỉ vào ghế bên cạnh: "Ngồi xuống nói."
 
Ba người khác cũng cảm thấy có chút kỳ quái, mà khi bốn người nhìn thấy Võ Lập Tuyết bước đi không được tự nhiên đi đến một bên nghiêng người ngồi xuống, sắc mặt bốn người đồng loạt thay đổi, Trúc Tầm Thu càng bật người đứng phắt lên, run run môi nói không ra lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Võ Lập Tuyết tự cho là người khác không nhìn ra điều gì, lại không biết gia gia, phụ mẫu còn có ca ca liếc mắt liền nhìn ra vấn đề, ai kêu người trong nhà nàng đều là người bất phàm từng trài! Sáng sớm nàng đi ra ngoài còn hoàn hảo rất tốt, hiện tại đã không còn tấm thân xử nữ, không chút âm thanh, nhượng người nhà làm sao nghĩ thông.
 
Thấy người nhà đều nhìn mình, nhất là phàn ứng của mẫu thân, ánh mắt Võ Lập Tuyết né tránh, có chút chột dạ hỏi: "Mầu thân, mẹ làm sao vậy?"
 
Võ Tứ Hải ho khan một tiếng, nhìn Trúc Tầm Thu vẫy tay, ỷ bảo ngồi xuống, nhưng bà làm như không thấy. Vùng lông mày Võ Hóa Kiền cau lại, lôi kéo lão bà nói: "Phụ thân bảo bà ngồi xuống." Trúc Tầm Thu đưa mắt nhìn cha chồng, bộ ngực phấp phồng dữ dội, nhưng vẫn đành thành thật ngồi xuống.
 
"Tuyết nhi chúng ta thật sự là trưởng thành, ngày hôm nay bên từ đường thật náo nhiệt như vậy, gia gia không thấy Tuyết nhi đến xem náo nhiệt a." Trên mặt Võ Tứ Hải hiện ra dáng tươi cười hỏi: "Ngày hôm nay Tuyết nhi đi chơi cùng ai vậy?"
 
Võ Lập Tuyết ngập ngừng, chột dạ trả lời: "Cũng không có chơi với ai, chỉ là ở Tĩnh Khách Trai gặp mặt Dược Thiên Sầu, sau đó hắn nói muốn đi tìm gia gia, được rồi, gia gia, Dược Thiên Sầu đâu?"
 
Thần tình mọi người lại càng thêm quái dị, Võ Tứ Hải ho khan nói: "Ngày hôm nay Tuyết nhi ngoại trừ gặp Dược Thiên Sầu còn gặp ai nữa không?"
 
Gương mặt Võ Lập Tuyết chợt ửng đỏ, gật đầu nói: "Chỉ gặp một mình Dược Thiên Sầu, sau đó cháu vẫn ở trong Tĩnh Khách Trai, cũng không có gặp qua người khác." Nói xong nàng còn không quên hỏi một câu: "Gia gia, Dược Thiên Sầu không phải đi tìm gia gia sao? Hắn đâu?"
 
Kẻ ngu si cũng đã nhìn ra! Mấy người cuối cùng cũng xác nhận đầu sỏ lên giường với Võ Lập Tuyết là ai, không ngờ chính là chuyện tốt do Dược Thiên Sầu kẻ gây ra việc đốt cháy Võ gia từ đường.
 
"Thiên giết Dược Thiên Sầu, Trúc Tầm Thu ta sẽ không bỏ qua ngươi!" Trúc Tầm Thu cũng không còn nhịn được nữa, đứng bật dậy rít gào, Võ Lập Tuyết có chút trợn tròn mắt.
 
"Đều đi ra ngoài!" Võ Tứ Hải quát: "Ta có lời muốn nói riêng với Tuyết nhi!" Thấy Trúc Tầm Thu không nhúc nhích, Võ Tứ Hải trầm giọng nói: "Võ Hóa Kiền, ngươi đem gia bà nương của ngươi ra ngoài!"
 
Trúc Tầm Thu còn muốn nói gì đó, lại bị Võ Hóa Kiền chế trụ, lôi kéo ra ngoài. Võ Lập Thành đi theo đuôi, đi ngang qua bên cạnh muội muội thì thần tình quái dị nhìn nàng, nói không nên lời là biểu tình gì. Bằng hữu tốt của mình lại lên giường với muội muội, tâm tình phức tạp nha!
 
Người đã đi hết, Võ Tứ Hải đến gần, hiền lành cười nói: "Tuyết nhi, cháu không phải sợ, cháu thành thật nói cho gia gia, có phải cháu đã gần gũi với Dược Thiên Sầu?"
 
Võ Lập Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra biểu tình sao gia gia biết được, dưới ánh mắt cổ vũ của Võ Tứ Hải, xấu hổ gật đầu, đầu gục xuống không ngẩng lên nổi. Nhớ tới lời của Dược Thiên Sầu nói với nàng, ngón tay vặn góc áo, cúi đầu cắn môi nói: "Gia giạ, cháu đã là nữ nhân của Dược Thiên Sầu, nhưng sợ mẫu thân...
 
"Ha ha! Tuyết nhi nhà ta thật sự là trưởng thành, đã là nữ nhân, tốt! Tốt!" Võ Tứ Hải từ ai vuốt vuốt mái tóc của nàng, cổ vũ: "Không cần sợ mẹ của cháu, chỉ cần là cháu thật tình thích, cứ lớn mật đi theo đuổi hạnh phúc của mình, vạn sự có gia gia chịu trách nhiệm."
 
Nghe vậy trái tim thấp thỏm bất an của Võ Lập Tuyết rộng mở trong sáng, miệng cười tươi nói: "Cảm tạ gia gia!" Lại nhìn ra ngoài cửa, hình dạng như còn sợ hãi, hiển nhiên còn có chút sợ hãi nhìn thấy mẫu thân đang bão nổi.
 
Võ Tứ Hải nhìn ra sự lo lắng của nàng, ha ha cười nói: "Hiện tại ta tìm mẫu thân của cháu giải thích minh bạch, cháu không cần lo lắng chuyện gì. Còn nữa, thân thể cháu không phương tiện, đi nghỉ ngơi trước đi!"
 
"Gia gia! Không để ý tới ông nữa!" Võ Lập Tuyết xấu hổ gắt giọng, bước đi không được tự nhiên bỏ chạy trối chết. Võ Tứ Hải ngửa mặt lên trời cười dài một trận, tay vuốt chòm râu hai mắt tỏa ánh sáng lẩm bẩm: "Dược Thiên Sầu, ngươi có bản lĩnh cũng đừng xuất hiện, đã thành cháu rể của lão phu, ta xem ngươi nhảy lên trời."
 
Sau khi thoát khỏi Võ gia Dược Thiên Sầu quay trở về Ô Thác Châu, lại xoay người biến mất, xuất hiện trong hang động ngầm trữ Thanh hỏa, thử thăm dò hấp thu hỏa nguyên tố bổ sung tiêu hao ngày hôm nay, kết quả không có phát hiện sự chống lại như lần trước, vì vậy thả cửa hấp thu no nê. Làm xong, lại nhìn xuống dưới hố lửa, đang suy nghĩ có nên xuống dưới thám hiểm thêm một lần, bỗng nhiên bịt mũi nặng nề hách xì, Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía nói thầm: "Mẹ nó! Là ai đang mắng lão tử, không cần phải nói, khẳng định là đám lão bất tử Võ gia. Kháo, ngày hôm nay có điểm xấu, chính mình không nên mạo hiểm mới tốt." Nói xong lại biến mất...