Tinh Thần Châu

Chương 292: Khiếu nại vô hiệu




"Ai nói bậy?" Dược Thiên Sầu trừng hai mắt nói: "Ngươi ở sau lưng gọi Tất lão tiền bối là lão bất tử, ngươi có thừa nhận hay không?"
 
Hạc Ly sợ đến sắc mặt trắng bệch, không quỳ được nữa, gấp đến độ đứng lên quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi còn nói bậy đừng trách ta không khách khí."
 
Đối phương vừa kích, Dược Thiên Sầu liền nhớ lại kiếp trước hỗn ở đầu đường, bản tính liền lộ ra, cãi nhau ai sợ ai, một mình đấu lại càng không cần nói. Hắn cũng không quỳ nữa, bật người đứng lên theo, hai tay thò vào "sang" một tiếng rút kiếm ra, trường kiếm cầm trong tay như cầm khảm đao của kiếm trước, vù vù huy vài lần, hắc hắc cười lạnh nói: "Điểu nhân, chột dạ muốn động thủ có đúng hay không? Không dám để ta nói hết lời?"
 
Hình tượng vô lại phố phường của hắn làm ánh mắt không chút gạn sóng của Tất Trường Xuân chợt ngần ra. Hạc Ly đưa mắt nhìn sư phụ, môi cắn trắng bệch, cuối cùng không dám động thủ, chỉ tức giận đến cả người run rẩy, hắn ở tại Yêu Quý Vực nhiều năm, tuy rằng tu vi không phải đứng đầu, nhưng vô luận là yêu vương hay quỷ vương, có ai dám đùa giỡn với hắn như vậy, nhìn thấy hắn có ai không cung kính, ngày hôm nay rốt cục đã gặp phải.
 
Dược Thiên Sầu tựa hồ cũng phát hiện dáng dấp của mình thật làm xấu sự nhã nhặn, hủy đi hình tượng hiên ngang lẫm liệt mới giả vờ vừa rồi, thần tình ngượng ngùng thu kiếm lại, hướng Tất Trường Xuân chắp tay hành lễ nói: "Tất lão tiền bối, lúc đầu Hạc Ly nói cho vãn bối, nói tiền bối ra ngoài, cần hơn mười ngày thời gian mới có thể trở về, lại nói cho ta biết trên đời này có Tam Vị Chân Hỏa, trong Mộ Cốc có ần tàng một trong Tam Vị Chân Hỏa là Thanh hỏa. Hắn hao hết miệng lưỡi làm vãn bối thật ngứa ngáy khó nhịn, rốt cục đem vãn bối gạt đi vào Mộ Cốc...
 
"Nói bậy, rõ ràng là ngươi dùng cá nướng gạt ta mang ngươi vào." Hạc Ly dữ tợn, hai tay chộp, đầu ngón tay hiện ra lệ khí màu xám lượn lờ, đằng đằng sát khí, rất có trạng thái nếu không đúng liền cấp đối phương một kích trí mạng. Dược Thiên Sầu ở một bên tự nhiên cũng cảm giác được, lập tức căng thẳng đề phòng lên.
 
"Ta lừa tên điều nhân như ngươi làm gì? Ngươi không nói cho ta biết chuyện Mộ Cốc tàng Thanh và Cửu U tàng Hắc, trời mới biết nơi này có cái gì gọi là Tam Vị Chân Hỏa, trước đây dù nghe ta cũng chưa từng nghe qua. Thế nào? Ngươi thực sự muốn giết người diệt khẩu ngay trước mặt Tất tiền bối?"
 
Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng chẳng đáng, quay đầu tiếp tục hành lễ nói: "Vãn bối thẳng đến khi bị Hạc Ly vây trong đại trận thủ hộ Thanh hỏa, mới từ trong miệng hắn biết được nguyên do sự tình. Hắn nói tiền bối vốn định đem vị trí chưởng hình sử của Yêu Quý Vực truyền cho một người tên là Lộng Trúc tiên sinh, mà Lộng Trúc tiên sinh không muốn tiếp nhận, trái lại còn ra chủ ý để Hạc Ly tiếp quản. Kết quả ngàn không nên vạn không nên, vãn bối trùng họp đi tới Thuận Thiên Đảo, lại dùng thân phận một người ngoài lại ở lại trên đảo mà xưa kia chưa từng có, Hạc Ly lo lắng tiền bối sẽ đem vị trí chưởng hình sử truyền cho vãn bối, vì vậy liền nổi lên sát tâm với vãn bối, lý do là vì tiền bối và vãn bối đều là nhân loại, mà hắn là yêu tộc...
 
Một ít nội tình mà người ngoài không biết bị nói ra, Hạc Ly mặt xám như tro tàn, biết tất cả đều xong, hai móng khôi phục nguyên dạng, lệ khí thu hồi vào trong cơ thể, đứng đó có điểm như muốn khoanh tay chịu chết. Tu vi của sư phụ hắn biết rõ, muốn mạng nhỏ của hắn, ngay cả cơ hội động thủ hắn cũng không có.
 
Dược Thiên Sầu liếc hắn một cái, đắc ý dào dạt tiếp tục nói: "Túc đó vãn bối thấy kỳ quái, bằng tu vi của hắn muốn giết vãn bối ở đâu cũng như nhau, vì sao phải hao hết tâm tư gạt vãn bối đến chỗ Thanh hỏa Mộ Cốc, vừa hỏi mới biết được, nguyên lai Yêu Quý Vực được linh bảo thủ hộ, dù phát sinh bất luận tranh đấu gì đều không chạy khỏi pháp nhãn của tiền bối, chỉ có vây vãn bối bên trong Thanh hỏa đại trận, đợi khi Thanh hỏa bùng phát thì vãn bối sẽ chết mà thần không biết quỷ không hay, dù tiền bối cũng không khả năng biết, đến lúc đó hắn có thể tùy tiện biên ra một lý do là vãn bối bỏ trốn, để bản thân dễ dàng thoát khỏi trách nhiệm. Kỳ thực đối với vãn bối mà nói, chỉ là một người có tu vi Kết Đan kỳ chết trong Yêu Quỷ Vực cũng không tính là gì...
 
Nói đến đây, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên lộ ra hình dạng vô cùng đau đớn, nhìn Hạc Ly chỉ kiếm quát to: "Nhưng điểu nhân này quả thực là phát rồ, hắn nói tiền bối bất luận là nhân loại nào xâm nhấp Yêu Quỷ Vực cũng sẽ xuất thủ lưu tình ba phần, nhưng đối yêu quỷ lại hạ thủ vô tình, động giết không tha! Hắn phải cấp cho yêu tộc ra một khẩu ác khí, không ngờ nghĩ muốn hoàn toàn tiếp quản Yêu Quỷ Vực xong, bằng vào lực lượng Yêu Quỷ Vực ra hoành hành nhân gian. Vĩ thế cho dù vãn bối có trốn ra Mộ Cốc, liều mạng cũng muốn chạy về đây tìm tiền bối vạch trần chân tướng!" Nói xong hắn hướng Tất Trường Xuân cúc cung thật sâu.
 
Thế nhưng khom người chào xuống, nhưng Tất Trường Xuân ngồi đối diện trong phòng một hồi lâu cũng không hề có phản ứng, tựa như cho tới bây giờ chưa từng nghe được như nhau. Dược Thiên Sầu đứng dậy nhìn lại, Tất Trường Xuân vẫn thản nhiên ngồi đó, gương mặt không chút biểu tình, đôi mắt nhắm lại. Hạc Ly cũng phát hiện, cùng Dược Thiên Sầu nhìn thoáng lẫn nhau, Hạc Ly lộ ra nét mặt ngạc nhiên vui mừng,
 
Trong lòng Dược Thiên Sầu lại chửi má nó.
 
"Việc đã đến nước này, đệ tử tất cả đều nhận thức, không còn dám giấu diếm, cũng không dám khẩn cầu sư phụ lượng giải, khẩn cầu sư phụ trách phạt, đệ tử chết mà không oán. Chỉ là xin lỗi sư phụ đã nhiều năm giáo dục, đệ tử xót lòng nhưng hối hận thì đã muộn! Chỉ cầu kiếp sau tiếp tục hầu hạ sư phụ." Chỉ trong chớp mắt, Hạc Ly đã khóc rống quỳ xuống nhận tội. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Ta kháo! Đây là đánh bài bi tình sao? Điểu nhân quả thực có thể đi đóng kịch, mẹ nó! Mắt thấy sắp thành công, đừng hủy trong việc này. Thần tình Dược Thiên Sầu co quặp, bật người cũng quỳ xuống hành lễ nói: "Lão tiền bối vì nhân gian an bình, ở nơi này khổ sở một mình tọa trấn hơn hai ngàn năm, hành động vĩ đại quả thật là gương mẫu trong nhân gian tu chân giới, vãn bối nếu có cơ hội trở lại nhân gian, chắc chắn phải đem sự tích tán dương khắp nơi, tiền bối chắc chắn được muôn đời kính ngưỡng!"
 
Chiêu vỗ mông ngựa của hắn quả thực là đến tận cùng! Phủng Tất Trường Xuân, giết chết Hạc Ly. Hắn và Hạc Ly đã nháo tới nông nỗi này, sau này cũng sẽ không ai bỏ qua cho ai, hai người quỳ gối nhưng trong lòng đều biết rõ ràng. Dược Thiên Sầu muốn tâng bốc tới mức Tất Trường Xuân không thể không giết Hạc Ly, tâng bốc chỉ tốn chút mồm mép mà thôi, lưu lại hậu hoạn mới là chuyện rất phiền toái.
 
Hạc Ly sao lại không rõ, trong mắt hiện lên một tia oán độc, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Dược Thiên Sầu, ta thừa nhận là ta gạt ngươi đi vào đại trận thủ hộ Thanh hỏa, nhưng ta có một chuyện không rõ, đại trận trong Thanh hỏa có một bên ngoài còn có một đại trận khác, đều là thượng cổ đại trận, không hiểu pháp môn thì người bình thường làm sao có thể ra vào, ngươi làm sao từ bên trong trốn ra?"
 
Trong lòng Dược Thiên Sầu rùng mình, điểu nhân thật đúng không phải thứ gì tốt, nói thế rõ ràng nói cho Tất Trường Xuân nghe, chỉ cần hắn giải thích không tốt, dù cho Tất Trường Xuân có giết chết tên điểu nhân cũng sẽ không cho hắn điều gì yên lành. May là hắn đã sớm suy nghĩ tới điểm ấy, tự có đối sách, về phần công phu chạy trốn thiên hạ vô địch là gốc gác bảo mệnh, khẳng định không thể nói ra. Trầm mặc một thoáng hắn lắc đầu cười nói: "Hạc Ly, ngươi còn nhớ rõ bức họa điêu khắc trên vách đá Mộ Coc sao?"
 
Hạc Ly bày ra hình dạng như thật tình thành ý thỉnh giáo, hỏi: "Lẽ nào bức họa điêu khắc trên vách núi Mộ Cốc có pháp môn phá trận hay sao? Sai nha! Ngươi bị nhốt trong đại trận thủ Thanh hỏa, cũng không thể trở ra tinh tế nghiên cứu bức tranh kia! Chẳng lẽ ngươi chỉ đi ngang qua vừa nhìn, đã toàn bộ nhớ kỹ mấy bức điêu khắc đó?"
 
"Đó thì không phải, ta hỏi ngươi, ngươi có biết nữ tử trên bức điêu khắc có lai lịch ra sao không?" Dược Thiên Sầu cười hỏi, hai người người hỏi người đáp, làm như chuyện đấu võ mồm chưa từng phát sinh qua.
 
"Biết, nàng chính là thị nữ Tiểu Tuyết của thần tượng."
 
"Là Tiểu Tuyết không sai, ta hỏi ngươi có biết lai lịch của nàng?"
 
Hạc Ly hồ nghi nói: "Không biết! Chẳng lẽ lai lịch của nàng có quan hệ tới việc thoát khốn của ngươi?"
 
"Quả nhiên là người thông mình, ai! Nếu như lần này là người khác bị ngươi vây khốn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, âm mưu của ngươi cũng đạt được, đáng tiếc đụng phải ta, thiên ý muốn ta sống sót." Dược Thiên Sầu nhìn Hạc Ly đắc ý cười nói: "Nơi cực bắc có Tuyết Hồ bộ tộc, Tiểu Tuyết xuất thân từ nơi đó, cũng giống như ngươi, đều là yêu tộc. Sau khi thần tượng chết đi, Tiểu Tuyết quay về Hồ tộc, đồng thời đem một ít bảo vật do thần tượng luyện chế và một ít trận pháp truyền xuống tới. Trùng họp chính là, tại hạ có quan hệ không cạn với Tuyết Hồ bộ tộc, vừa lúc đại trận ngoài cốc cùng thủ hộ Thanh hỏa đều có ghi chép trong Hồ tộc, lại trùng hợp chính là, tại hạ từng đọc qua. Ha ha! Tìm chút thời gian suy tính, cứ như vậy mà trốn ra được. Hạc Ly, ngươi nói có phải trời không dứt ta hay không?"
 
Nghe vậy Hạc Ly sững sờ, hoàn toàn hết chỗ nói, chuyện trùng hợp như vậy cũng đã bị hắn đụng trúng. Dù là Tất Trường Xuân cũng khẽ cau mày, tựa hồ cũng là lần đầu tiên biết lai lịch của Tiểu Tuyết, mở hai mắt, ánh mắt sắc bén như thực chất xẹt qua trên mặt hai người, môi khẽ nhúc nhích, phun ra thanh âm tràn đầy vẻ tang thương nói: "Hai ngươi cãi xong chưa? Ta không hỏi ai đúng ai sai, cũng không muốn nói thêm điều gì, hai ngươi chỉ có một người còn sống ở lại Thuận Thiên Đảo, chính mình tự mà làm đi!" Nói xong lại nhắm hai mắt lại.
 
Có ý gì? Hai người đồng thời trợn tròn mắt, giống như hầu tử náo loạn hồi lâu, không nghĩ tới Tất Trường Xuân nghẹn nửa ngày mới nói ra những lời này, hai người còn tranh cái gì? Đây rõ ràng là muốn hai người...
 
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu vừa tỉnh ngộ liền hú lên quái dị, trường kiếm trong tay nhanh như thiểm điện bắn về phía Hạc Ly, đây là muốn hai người liều mạng a! Tự nhiên phải tiên hạ thủ vi cường...(ra tay trước vẫn hơn).